Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: U Vân Địa Cung (7).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: U Vân Địa Cung (7).


Chàng liền nhắm tạm mắt đặng nghĩ ngơi trong chốc lát.

Vừa nhìn thấy Thẩm Y Y, Trương Vệ đã tức thì tươi cười nói:

Thấy vậy, nàng liền cúi thấp đầu mà quan sát.

Hướng đi của nàng, đã là ngõ cụt. Nó nằm ở một góc khuất tương tự như một góc của chữ u. Nhưng khi đi vào thì tức thì đập vào mắt nàng là một cái đầu rắn hổ mây đang nhe rộng răng nanh.

"Cô nương đã đến rồi!"

Điều mà nàng chú ý chính là thân hình của loài rắn được khắc bên dưới mặt sàn. Đây là loài rắn mây, kích thước cái đầu ở ngõ cụt nói lên nó chỉ là một sinh vật bình thường không hề biến dị. Tức người thiết kế nên nơi này ắt hẳn phải có dụng ý gì đó rồi.

Tuy nhiên chàng vẫn chưa biết cách sử dụng sự liên kết của hai người như thế nào. Liền đưa tay lên mà suy nghĩ:

Thì cảm nhận đầu tiên là cái lạnh, và một chút ẩm.

Từng bước chạy của nàng, phát ra những âm thanh của chân chạm nước. Dồn dập truyền đi bên trong U Vân Địa Cung tĩnh mịch. Trương Vệ đứng chờ cũng nghe được nó, nên tức thì mở mắt ra mà nhìn về phía đó, chờ đợi bóng hình của nàng ở cuối con đường.

Tuy nhiên, vốn dĩ từ đầu đến giờ thân rắn luôn nằm chính giữa gian phòng vô cùng cân đối, thậm chí ở ngã ba đường kia cũng như vậy.

Giọng nói ấy, đích thực là của Thẩm Y Y khiến Trương Vệ bất ngờ. Vì họ có thể nói chuyện với nhau thông qua suy nghĩ. Chàng liền đáp lời ngay:

Tuy nhiên khi vừa nhắm mắt, thì Tâm Nhẫn của chàng đã liền hoạt động một cách vượt trội. Một thanh âm của nước từ đâu đó vọng lại trong tâm trí của chàng từng tiếng.

Khi chàng còn chưa kịp suy nghĩ thì, bàn chân của chàng cảm thấy một chút ướt. Nhìn xuống thì mới nhận ra, nước đã dâng lên đến gót chân chàng từ khi nào mất rồi. Tức thì Trương Vệ đảo mắt nhìn về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Về phần Thẩm Y Y, nàng đã tranh thủ từng chút một.

"Trương Vệ là lang quân của ta ư!"

Vừa di chuyển, Thẩm Y Y không ngừng nghĩ ngợi về chuyện vừa rồi. Tuy nàng là người chủ động đề nghị dùng đến Dây tơ hồng, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần để chờ đợi kết quả. Vốn dĩ thứ này được sư phụ của nàng, người mà nàng luôn kính trọng gửi gắm nó cho nàng.

"Ta cũng đang định nói với ngươi đây. Lối đi này là ngõ cụt, ta đã nhìn thấy một đầu rắn ở một góc phòng tối. Cho nên ta đang quay lại, đứng yên tại vị trí đó chờ ta."

Tuy nhiên lần này khác ở chỗ, Thẩm Y Y đã không vội vàng như trước nữa. Nàng đã trấn tỉnh hơn, và để Trương Vệ đi trước. Bản thân thì đứng tại chỗ nhìn bóng lưng chàng khuất dạng rồi mới di chuyển tiếp. Tuy nhiên khi tiến đến gần lối đi, nàng nhận ra có sự khác biệt kỳ lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chẳng lẽ đã có sự nhầm lẫn nào đó hay sao?"

Thứ này bề ngoài không có gì là hệ trọng, tuy nhiên đó là một thứ quyết định lang quân tương lai của nàng. Cuộn chỉ đã đổi màu, kết nối cả hai với nhau. Đồng nghĩa định mệnh của hai người đã từ giây phút này đã bị trói buộc vào nhau. Dù nói kiểu gì, thì chuyện này tiến triển quá nhanh khiến nàng không tin đây là sự thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhận được thông tin mới, Thẩm Y Y ừm nhẹ một cái. Đồng thời cũng nói ra những gì bản thân đã nhìn thấy.

Thấy vậy, nàng cũng đáp lời, đầy khách khí.

Không biết kết quả họ sẽ tìm được gì.

Sau khi dùng những lời hỏi han thường có, Trương Vệ mới chậm rãi nhìn về phía ngã ba đường kia. Nó lấy một bức tường làm trung tâm. Song song với đó là sự kết hợp với với ngã ba tạo ra một hình ảnh không khác gì một cung đường trên phố thị.

Tong... tong.

Nhiều luồng suy nghĩ, đã khiến nàng đánh mất đi sự tập trung cần có. Nhưng mà nhờ đã có sự liên kết, nên sợi chỉ đã chỉ dẫn nàng không lạc lối. Lúc nàng quay lại ngã ba thì nước đã qua mắt cá chân của nàng, điều đó đã khiến Thẩm Y Y phần nào tự nhắc nhở chính bản thân.

"Đã để ngươi đợi lâu rồi."

Cứ đi thêm lúc lâu, Trương Vệ đến một ngã ba đường khác nữa.

Thấy vậy nàng liền quay trở lại.

Trương Vệ nhận được yêu cầu của Thẩm Y Y thì liền đứng yên tại vị trí đó ánh mắt quan sát động tĩnh trước mặt. Có thể vì thời gian di chuyển cũng đã mất rất nhiều thời gian, nên Trương Vệ đã có chút mỏi mệt.

"Cái này sử dụng như thế nào đây."

Hướng mà chàng đi, chẳng khác biệt so với quãng đường vừa rồi, tuy nhiên thứ mà Trương Vệ cảm thấy khác lạ chính là họa tiết con rắn phía dưới chân dường như nó đang to ra. Điều đó đã khiến chàng cảm thấy bản thân sắp đến được nơi cần đến rồi.

Tức thì Trương Vệ trở nên hoang mang thực sự. Lúc này chàng mới nhận ra những gian phòng này chính là một mê cung không có lối thoát. Bất giác chàng chạm vào vách tường bên cạnh ngay lối đi.

"Được."

Thì nơi này đã hoàn toàn ngập nước.

Điều này đồng nghĩa suy nghĩ của họ đã đúng. Thủy triều đang bắt đầu lên rồi, vậy là thời gian để họ khám phá nơi này cũng không còn quá nhiều. Trong giây phút này chàng muốn thông báo chuyện này đến cho Thẩm Y Y.

Trong khi chàng vẫn còn đang thắc mắc thì một giọng nói vang lên trong đầu của chàng:

"Không được, tuyệt đối phải trấn tỉnh tinh thần. Ngươi không thể vì một nam nhân mà đánh mất lý trí lúc này."

Vì ngay góc tối, nên Thẩm Y Y lập tức bị bất ngờ, nên mức gương mặt đã biến sắc. Nhưng rồi nàng rất nhanh nàng cũng đã hoàn toàn trấn tỉnh lại tinh thần, khi nhận thấy đó cũng chỉ là một bức tượng hù dọa người mà thôi. Đây hoàn toàn là một ngõ cụt.

Ngay cả bản thân, Trương Vệ cũng phải tự hỏi chính mình về điều đó. Vì chàng không nghĩ rằng, nơi này xây dựng lên chỉ để làm khó người khác. Ắt hẳn phải chôn giấu một bí mật gì đó, và những cung đường giống như mê cung này là đang làm quá vấn đề thêm.

Dù nhìn thấy rõ ràng là thế, nhưng Trương Vệ không thể tìm ra được vị trí chính xác của nó. Vì tâm nhãn của chàng vẫn còn rất hạn chế. Nhưng như thế cũng đã đủ, mang đến cho Trương Vệ một thông tin hữu ích.

m thanh vừa trong trẻo, vừa ngân vang rắt xa. Khiến vành tai của Trương Vệ thoáng chốc chuyển động. Trong tâm khảm của mình, Trương Vệ đã nhìn thấy được toàn bộ không gian bên trong nơi này.

'Phải! Bên cô thế nào rồi, phía bên ta lại có thêm một cái ngã ba nữa."

Tại đây hai người cũng đã chia ra như trước. Mỗi người chọn một bên mà tiến vào.

Chương 53: U Vân Địa Cung (7).

Tự nói với bản thân xong, Trương Vệ nhanh chóng tiến vào lối đi còn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nơi này không phải không có thứ gì tồn tại.

Mặt dù không rõ ràng, nhưng càng đã thấy ở đâu đó có một gian phòng lớn với đầy đủ giường nệm. Thậm chí là có cả một không gian sinh hoạt đầy đủ tiện nghi. Và tại một vị trị khác nữa lại có một gian phòng biệt lập giống như một nhà giam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi đã nhìn thấy mực nước đang dâng cao phải không?"

Nàng tự hỏi:

"Kệ đi, phải nhanh lên. Nếu mình mắc kẹt lại đây càng lâu. Thì thời gian tu luyện sẽ bị suy giảm đi rất đáng kể. Còn phải kiếm Hàn Nha Thảo và Băng Thiềm cho Như Tuyết tỷ nữa chứ! Rõ là phiền phức mà."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: U Vân Địa Cung (7).