Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 317: Công Phá Chương Dương Thành: E Ngại.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317: Công Phá Chương Dương Thành: E Ngại.


Thế nhưng, những thực khách trong quán thì không như vậy.

"Ngươi có nghe chưa? Lão Bác, cái lão ngư dân già nua đó, vừa đi đánh bắt từ bên Mộ Sắc Chi Thôn về thì lăn ra bệnh. Hôm qua c·hết rồi!"

Lão tiến đến một chiếc bàn trống, ngồi xuống một cách bình thản, dường như chẳng để tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chúng ta nghỉ một chút đã."

"Chậc chậc, ta cứ tưởng lão toi mạng từ lần trước rồi!"

Cả bến cảng như đồng lòng từ chối, không ai muốn nhắc đến Mộ Sắc Chi Thôn, chứ đừng nói là đưa khách đến đó. Một cảm giác quái dị dần dâng lên trong lòng nhóm Trương Vệ.

Quay lại với nhóm Trương Vệ.

"Đúng là quỷ, lão ta dám đi đi lại lại mà không s·ợ c·hết sao?"

Có người hạ giọng rì rầm:

Cả nhóm rơi vào trầm mặc, bầu không khí nặng nề phủ lên bàn ăn. Nhưng đúng lúc này, tiếng cửa gỗ khẽ kêu lên một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gió biển mang theo vị tanh mặn thổi lồng lộng, tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền không ngừng, nhưng trong lòng bốn người lại dần dần dậy lên một cảm giác nặng nề khó tả.

“Đi chỗ khác! Ở đây không có thuyền nào đến cái nơi xúi quẩy đó!”

Tất cả đều kiên nhẫn chờ đến lượt mình để thông qua cửa ải kiểm soát. Đứng dọc theo lối vào là quan binh trong giáp trụ chỉnh tề, tay lăm lăm đao kiếm, ánh mắt sắc lẻm quét qua từng người một. Nhưng không chỉ có họ trấn giữ nơi đây.

"Hừ, Mộ Sắc Chi Thôn vốn dĩ là nơi c·hết tiệt! Đám thuyền phu còn không dám bén mảng đến đó, vậy mà lão Bác lại dám mò tới… Kết cục này cũng chẳng lạ gì!"

“Lão trượng, bọn ta muốn thuê thuyền đến Mộ Sắc Chi Thôn.”

Nhóm Trương Vệ nghe thấy tất cả, ánh mắt không hẹn mà cùng dừng lại trên người lão giả kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Vệ cau mày, nhưng vẫn điềm đạm quay sang hỏi một thuyền phu khác. Nhưng tình cảnh cũng chẳng khá hơn. Hết người này đến người khác khi nghe đến cái tên “Mộ Sắc Chi Thôn” đều biến sắc, có kẻ còn quay lưng bỏ đi ngay tức khắc, như thể chỉ cần dính dáng đến nơi đó là sẽ gặp họa sát thân.

Trương Vệ bước chậm lại, ánh mắt trầm xuống.

Bước qua cổng thành, không khí bên trong Cửu Chân nhộn nhịp hẳn lên. Đường phố rộng rãi nhưng đông nghịt kẻ qua người lại, đủ hạng người từ thương nhân, phu khuân vác đến những kẻ hành khất ngồi co ro bên góc đường. Quán trà, tửu lâu, lều quán mọc san sát hai bên phố, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rốt cuộc, nơi đó có bí ẩn gì mà khiến dân thuyền sợ hãi đến vậy?

Dưới ánh rạng đông nhợt nhạt, thành Cửu Chân dần hiện rõ hình dáng sau màn sương mờ. Dòng người từ tứ phía lũ lượt tiến về cổng thành, tạo thành một hàng dài uốn lượn như rắn bò. Tiếng bánh xe gỗ kẽo kẹt, vó ngựa nện cồm cộp trên nền đất lẫn trong những tiếng gọi nhau í ới. Người thì vác trên vai những bó hàng nặng trĩu, kẻ thì tay dắt con, lưng đeo bọc hành lý, mặt mũi ai cũng lộ vẻ mệt mỏi sau chặng đường dài.

Trương Vệ tiến về một chiếc thuyền gỗ lớn neo sát mép nước, nơi một lão thuyền phu đang nhai trầu, mắt nheo nheo quan sát những kẻ đi qua.

Bên ngoài, mặt trời đã bắt đầu ngả bóng. Nhưng chuyện về Mộ Sắc Chi Thôn vẫn còn bỏ ngỏ, tựa như một bức màn bí ẩn chưa ai dám vén lên.

"Xem ra, nơi đó không chỉ đơn thuần là bị thế lực nào đó chiếm cứ… mà còn có thứ gì đó vô cùng tà dị." – Trương Vệ lặng lẽ suy nghĩ.

Hai bên cổng thành, gần tên của tòa thành đồ sộ, là một đôi mắt trống rỗng khổng lồ, đen sâu như vực thẳm. Chúng như thể một phần của tường thành, nhưng thực chất, chúng là sinh vật sống. Một loại yêu quái thấp kém, bị thuần phục và khắc lên mình phong ấn, khiến nó chẳng khác gì một công cụ dò xét. Khi ai đó bước vào tầm nhìn, đôi mắt mở to, con ngươi xoay chuyển như muốn nhìn xuyên qua lớp da thịt, soi thấu huyết mạch cùng nội tình của kẻ đối diện.

Quán ăn nhỏ lặng lẽ, chỉ có tiếng bát đũa v·a c·hạm và vài cuộc trò chuyện rì rầm giữa những thực khách. Nhóm Trương Vệ ngồi yên, chờ món ăn được mang lên, nhưng bỗng dưng, một cuộc bàn tán từ bàn bên lọt vào tai chàng.

Những lời bàn tán đượm mùi e dè, thậm chí là sợ hãi.

Nhóm Trương Vệ không dừng lại lâu mà tiến thẳng về phía bến cảng. Con đường dẫn đến đó phủ đầy dấu chân lấm lem, lẫn trong thứ mùi nồng nặc của muối biển và cá khô.

Nhóm Trương Vệ chọn một chiếc bàn gần góc khuất, gọi vài món đơn giản rồi lặng lẽ chờ đợi.

"Không chỉ vậy đâu, mấy người từng tiếp xúc với lão Bác đều tránh xa như tránh tà. Ai biết được thứ bệnh quái dị đó có l·ây l·an hay không?"

Bước vào trong, hương rượu nhàn nhạt hòa lẫn mùi thức ăn nóng hổi xộc lên mũi. Gian nhà đơn sơ, bàn ghế đều bằng gỗ thô ráp, nhưng không khí lại ấm cúng hơn bên ngoài.

Bến cảng Cửu Chân trải dài ven sông, nơi dòng nước cuộn chảy mang theo những con thuyền lớn nhỏ cập bến, rời bến không ngừng. Tàu buôn từ phương xa đậu san sát, cột buồm chọc trời, lưới đánh cá treo lơ lửng trong gió. Tiếng búa nện vào gỗ vang lên từ những xưởng đóng thuyền gần đó, hòa lẫn tiếng hò hét của đám thủy thủ đang khiêng vác hàng hóa.

Một ngư dân vừa từ Mộ Sắc Chi Thôn trở về đ·ã c·hết thảm… Điều này không thể là trùng hợp.

Nhóm Trương Vệ hòa vào dòng người, chậm rãi tiến về phía trước. Không ai lên tiếng, cũng không ai tỏ vẻ khác thường, cứ thế bước qua ánh nhìn giá·m s·át của yêu nhãn. Chẳng mất quá nửa canh giờ, bọn họ đã đặt chân vào trong thành Cửu Chân, bỏ lại sau lưng bức tường thành sừng sững cùng những đôi mắt vô hồn vẫn không ngừng quan sát.

Lão thuyền phu lập tức trừng mắt, phun mạnh một bãi nước trầu xuống sàn gỗ. Ông ta xua tay lia lịa, giọng đầy bực bội:

Trương Vệ chỉ cười nhạt, khóe môi nhếch lên một tia trào phúng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Điều này không có gì lạ. Chu Sản muốn chúng ta lấy Mộ Sắc Giới Chỉ, thì ắt hẳn thứ đó không phải tầm thường. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta cũng phải tìm được thuyền sang đó."

Tất cả thực khách trong quán đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.

Từ lúc mặt trời còn lơ lửng nơi chân trời đến khi nắng gắt chiếu rọi đỉnh đầu, bọn họ đã đi khắp bến cảng, hỏi không dưới mười thuyền phu, nhưng kết quả vẫn vậy. Những người có vẻ dạn dĩ nhất cũng chỉ lắc đầu quầy quậy, không một ai chịu nhận chuyến đi. Có người còn bày ra vẻ mặt kinh hãi, như thể chỉ cần nhắc đến Mộ Sắc Chi Thôn cũng đủ mang đến tai họa.

Những câu nói ấy, dù rì rầm nhưng lọt vào tai Trương Vệ rõ mồn một. Chàng thoáng trầm mặc, ánh mắt trầm xuống đầy suy tư.

Bên cạnh, Tại Thiên khẽ nhíu mày, bàn tay vô thức siết lại. Châu Tấn và Kim Mã cũng thoáng nhìn nhau, ánh mắt nặng nề.

Cả nhóm rời bến cảng, đi dọc theo một con phố đông đúc, cuối cùng tìm được một quán ăn nhỏ nằm khuất sau hàng cây trắc bá già cỗi.

"Có lẽ nơi đó đã bị một thế lực hùng hậu nào đó chiếm lấy chăng?"

Bảng hiệu gỗ đơn sơ đung đưa trong gió, bên trên viết ba chữ "Lão Cát Quán" bằng mực đen, nét bút mạnh mẽ nhưng có phần cẩu thả.

"Ta cũng nghe nói! Nhưng đáng sợ hơn là… thân thể lão ta thối rữa ngay khi còn sống! Da thịt bong tróc từng mảng, ruồi nhặng bu kín, mùi thối bốc lên nồng nặc. Chậc chậc, đúng là c·hết chẳng toàn thây!"

Một lão giả khoảng chừng sáu mươi tuổi, dáng người gầy guộc, bước vào trong với những bước chân chậm rãi nhưng vững vàng. Lão mặc một bộ y phục cũ kỹ, màu sắc đã bạc đi theo năm tháng, mái tóc hoa râm rũ xuống bờ vai.

"Lão quái dị đó vẫn chưa c·hết kìa!"

Cảnh tượng này đã quá quen thuộc với dân bản địa, nhất là ở vùng Hoa Nam – nơi chiến sự triền miên, lòng người khó dò. Không một kẻ ngoại lai nào có thể trà trộn nếu không muốn để lộ thân phận trước cặp mắt quỷ dị ấy.

Dứt lời, chàng bước tiếp, ánh mắt sắc bén lướt qua bến cảng rộng lớn. Ba người còn lại cũng lặng lẽ theo sau.

Chương 317: Công Phá Chương Dương Thành: E Ngại.

Tại Thiên trầm ngâm nhìn những ánh mắt né tránh của đám thuyền phu, chậm rãi lên tiếng:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317: Công Phá Chương Dương Thành: E Ngại.