Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 294: Ngăn cản.
"Hiện giờ thành Chương Dương là nơi giao chiến của Tiên và Ma. Chúng ta đã bỏ ra binh lực rất nhiều vẫn không cách nào giành được. Vậy tại sao không cho hắn đích thân đến đó thể hiện khả năng. Nếu thành thì công nhận hắn làm phò mã, còn nếu không chứng tỏ hắn bất tài vô dụng, khi ấy chém cũng chưa muộn."
"Hiện giờ tiên dân đang chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng, ta không thể lừa dối họ. Hơn nữa ta cũng không muốn dẫn hổ về rừng."
Quay trở lại vài ngày trước. Lúc vừa kết thúc trận đại chiến.
Độc Cô Việt quỳ xuống van xin thay cho nhà họ Trương. Tuy nhiên trọng lượng lời nói của cậu không quá lớn, nên Ngạo Tuyết không coi ra gì. Trực tiếp bước xuống và đi ra ngoài. Tất cả những người trong đại điện theo đó mà rời đi.
"La Hán phật gia, chẳng hay người có chánh kiến gì không?"
"Vậy ý của người."
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào, tức thì cửa mở toang. Độc Cô Ngạo Tuyết chậm rãi bước qua ngạch cửa, theo sau là Độc Cô Ức, Nh·iếp Khang và Phục Hổ La Hán. Ông ta, có vẻ khá tức giận trước hành động bất đồng của Độc Cô Việt nên quát thẳng mặt cậu ta:
"Đệ là một tên hèn nhát, chỉ vì một chút khó khăn mà bỏ trốn. Liệu có còn xứng đáng mang danh con nhà tướng hay không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trương Vệ bây giờ thân tàn ma dại, sức chiến đấu dường như đã cạn. Nếu hắn muốn làm phản trắc cũng không thể, g·iết hắn lúc này quá dễ, nhưng nếu g·iết oan thì sẽ gây ra sự phẫn uất. Không những mất lòng dân chúng tiên tộc mà còn là cư dân Đế Đô, hơn nữa chúng ta sẽ mất một đồng minh quan trọng là Trương Gia Bảo. Hơn nữa Trương Vệ cùng Lạc Lạc quận chúa đã có hứa hôn vậy thì chi bằng lúc này hãy cho hắn một cơ hội chứng minh bản thân không sở hữu vương tọa cũng như có thực lực đủ để làm phò mã."
"A di đà phật! Thật ra bần đạo có một kế sách chu toàn. Không biết Tiên vương có muốn nghe không?"
"Con mắt nào của huynh nhìn thấy ta bỏ chạy. Chẳng qua ta đi chặn một cách quân của kẻ địch mà thôi."
Trương Vệ cùng Tại Thiên và Lục Kiếm Bình bị áp giải ra giữa pháp trường. Trước hàng ngàn quân sĩ cùng con dân Tiên tộc. Tình hình của họ hiện giờ quả thật khó lường. Bất ngờ, Trương Vệ bừng tỉnh và mở mắt ra.
"Ngươi... s·ú·c sinh."
Dù cũng có ý phản đối nhưng Nh·iếp Khang lại có một suy nghĩ khác, hắn chậm rãi tiến đến thưa:
Xem ra Trương Vệ phen này lành ít dữ nhiều.
Biết đối phương đang chọc tức mình, nên Độc Cô Việt cố gắng lờ đi coi như không nghe thấy. Độc Cô Ngạo Tuyết cũng không muốn nói gì thêm, ông ta đi một mạch lên chiếc ghế thượng tọa mà ngồi xuống.
"Triệu Khuông Dẫn c·hết là do hắn tự chuốc lấy, huynh có lựa chọn rút lui được mà. Ai bảo huynh ngoan cố giữ thành."
"Được người cứ nói thử." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thưa phụ hoàng, theo con nghĩ cứ chém đầu thị chúng. Không những thế nên bắt giam toàn bộ người của Trương gia về đồng loạt xử trảm, như thế mới chứng minh được cái uy của người." Độc Cô Ức tiên lên tâu.
Sau đó lãnh đạm nói:
"Ta nghĩ ý kiến này không tồi. Được cứ như thế mà làm."
Duy chỉ có Nh·iếp Khang là đứng lại đỡ Độc Cô Việt lên mà ân cần nói:
"Nếu huynh có bản lĩnh thì đánh đi, đánh thật mạnh vào. Chỉ e rằng huynh không có đủ bản lĩnh đó."
Ngay lúc đó.
Tiếng tung hô đó chính là để nói về Độc Cô Ngạo Tuyết. Hôm nay cũng là ngày mà toàn bộ binh hùng tướng mạnh của Tiên giới đã trở về đầy đủ.
Độc Cô Việt chán nản đáp:
Họ đến đây với mục đích chứng kiến thời khắc xử trí vấn đề Vương Tọa đổi chủ. Nhìn quang cảnh lúc này, trên gương mặt ai ai cũng sát khí ngút trời.
Nghe những lời này, Tiên vương nghĩ ngợi một chút liền đáp:
"Dừng tay!"
Độc Cô Việt nghe vậy thì hoảng hồn liền chắp tay nói:
Tuy nhiên ý của hắn lại không được lòng, đại đa số những người đang ở đây. Nhất là Độc Cô Việt, mặc dù cậu nóng giận nhất thời, nhưng vẫn phân biệt phải trái đúng sai. Nếu không nhờ Tiểu Bảo cậu đã phơi thây ngoài chiến trường. Nên tuyệt đối đứng ra can gián:
Lời vừa tuôn, nắm đấm của Độc Cô Việt đã trực tiếp tiến đến.
Chương 294: Ngăn cản.
"Phụ hoàng, như vậy không được một thành trì mà người phải mất hàng chục năm vẫn không thể giành được, thì với Trương Vệ sao có thể."
Thấy sự đối đáp như thể chối bỏ trách nhiệm, lại càng khiến Độc Cô Việt nhớ đến sự hy sinh của Triệu Khuông Dẫn, trong vô thức mà vung nắm đấm lên hướng về phía Độc Cô Bác mà chuẩn bị giáng xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước sự xuất hiện này, Độc Cô Việt không còn lựa chọn khác, bèn nuốt cơn giận vào trong. Hất tay mạnh mẽ đầy căm phẫn mà quay đi chỗ khác. Được nước lấn tới, Độc Cô Bác tay chỉnh chu lại y phục, miệng thì nói:
"Phụ hoàng, xin nghĩ lại."
Được sự chấp thuận, Phục Hổ tỏ ra vẻ nghiêm túc, nói từng từ vô cùng chậm rãi, để không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào:
"Ta biết, nhưng quả thật ra yêu cầu đó khác nào, là án tử."
Nghe nhắc đến mình, Phục Hổ liền mở mắt ra rồi đi đến giữa điện và nói:
Giận quá mất khôn, Độc Cô Việt buộc miệng mắng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Tuyết phẩy tay từ chối nói:
Vừa nghe đến đây, Tiên vương dường như nhìn thấy tia hy vọng liền mừng rỡ nói:
Trở về hiện tại.
"Buông đệ đệ con ra ngay cho ta."
Dù là vậy nhưng Độc Cô Bác vẫn không hối hận hắn còn thách thức:
Phục Hổ không chần chừ mà nói tiếp:
Dứt lời, hai người cùng nhìn vào vùng không gian vô định. Họ không rõ tương lai ngày mai, nhưng cũng không thể thay đổi được điều gì, vì họ không đủ khả năng làm điều đó.
"Tiểu tử Trương Vệ đó phước lớn mạng lớn, ta nghĩ nó sẽ không c·hết đâu. Ta biết hoàng tử nợ ơn Trương gia nhưng cũng đừng vì thế mà gây chuyện với Phục Hổ La Hán. Nếu không, hậu quả thật khó gánh."
"Chuyện triệu các vị đến đây, cốt là để tìm cách giải quyết chuyện tên nhóc Trương Vệ. Quả thật ta không có cách chứng minh nó đã ngồi vào vương tọa. Thái hậu cũng lo sợ nếu xử lý qua loa sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiên gia, nên đã giao quyền phán xét lại cho ta, thật là nan giải?"
Bấy giờ, Độc Cô Việt gặp lại Độc Cô Bác ở cung điện Lăng Tiêu Thành thì không giấu được sự tức giận trực tiếp tiến đến nắm lấy cổ áo đối phương mà hằn học: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, Phục Hổ là người có trọng lượng nhất. Lão đang nhắm mắt niệm chú một lúc lâu khiến Độc Cô Ngạo Tuyết cũng thắc mắc lắm, liền chủ động hỏi:
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, chuyện này thật khó mà đoán định. Theo thần nghĩ chúng ta nên giữ hắn lại rồi sau này hãy tính tiếp."
Đứng trước sự chất vấn đó, Độc Cô Bác lạnh lùng như không. Không giống hình ảnh của hắn lúc trước chút nào. Hắn cười đáp lại:
"Thưa thánh thượng, dù ta không thể chứng minh, nhưng quanh hắn có chánh khí có đến bảy phần hắn đã là người ngồi vào đó. Tuy nhiên hiện giờ hắn đang hôn mê, thần đã cho thần y đến xem xét thì nhận ra hắn bị nội thương rất nặng, công lực dường như là không còn. Hơn nữa kinh mạch có dấu hiệu bị phế. Hắn lúc này chẳng khác gì một kẻ phế nhân. Những điều đó như phủ nhận hoàn toàn việc hắn đã ngồi vào vương tọa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.