Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 288: Trong nhà ngục.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 288: Trong nhà ngục.


"Tại sao lúc đó, các ngươi lại không kháng cự. Chẳng phải chúng ta có thừa thời gian để bỏ trốn hay sao. Ngươi đang ở bên ngoài Lăng Tiêu Thành mà."

Dù không biết Trương Vệ hay ai làm, dù cho chàng có đúng là tân vương Tiên giới thì bọn họ cũng phải suy xét thật kỹ. Thậm chí không màng mọi thứ mà tận diệt gia tộc họ Trương cùng những người liên can.

"Khuất huynh đệ, thứ lỗi vì đã lôi ngươi vào trong chuyện này..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phải nói rằng, phòng giam này khá chậc chội, mùi ẩm mốc thoang thoảng trong gió. Hiện giờ, nơi Trương Vệ nằm là một khối đá dài với kích thước bằng thân người, đồng thời được phủ lên một đó một lớp cỏ khô.

"Ta đã từng nói, từ cái ngày ta bước chân vào Trương Gia Bảo. Ta c·hết là người của Trương gia, không thể bỏ trốn gây liên lụy đến gia tộc mà mình phụng sự được." Nói đoạn, Tại Thiên nhìn Lý Tấn mà thắc mắc: "Thật không để ý, chẳng phải còn Trương Triết Hạn hay sao...?"

"Chuyện này phải để hắn tỉnh lại mới biết rõ ngọn ngành. Còn chuyện Vương tọa lần đầu ta được nghe đến nó. Quả thật lần này, Tiên giới đã quá coi thường các thế lực khác mà gánh một cái giá khá chát."

Trong lúc mọi người còn đang bàn luận, nói khích nhau. Thì Khuất Duy Công lần lượt đi dạo quanh phòng giam. Đồng thời chạm vào một số nơi, cuối cùng thì cậu ta nói:

"Thiếu chủ vẫn ổn." Lục Kiếm Bình ngồi bên cạnh Trương Vệ đưa tay ra kiểm tra thân thể của chàng rồi đưa ra nhận định. "Tuy nhiên thật không biết lý do là gì. Mà đến giờ này vẫn chưa thể tỉnh lại."

"Nói cũng phải, ta không tin tiểu tử Trương Vệ mang trong người Đế khí. Nói hắn đánh ngang ngửa với một kẻ mạnh và đáng sợ hàng đầu đại lục này, nếu nói ra có mấy người tin đó là sự thật."

Còn những người khác thì chấp nhận chịu khó mà chia ra ngồi xung quanh. Nhưng vẫn có ngoại lệ chính là Lục Kiếm Bình vì nàng là nữ nhân nên được ưu ái không gian rộng hơn mọi người.

"Cô..."

Khiến cậu tức giận đấm thật mạnh vào song sắt:

Lục Kiếm Bình đáp lời. Rồi nàng nhìn Khuất Duy Công mà mở giọng:

Thấy vậy, Lục Kiếm Bình lạnh lùng nói:

"Ta c·hết đói cũng không sao, nhưng thiếu chủ đã yếu sức mà còn nhịn mấy ngày không chữa trị đàng hoàng khiến ta cảm thấy không yên tâm."

Khuất Duy Công, dựa lưng vào vách tường. Chán nản can ngăn.

Bọn họ cần lấy một vật thế thân.

"Ta chẳng biết, lúc ta tỉnh lại đã nằm trong tay của quân lính Tiên tộc. Có thể hắn đã nhanh chân chạy thoát rồi cũng nên." Lý Tấn biết là hỏi mình nên trả lời luôn một thể.

Chương 288: Trong nhà ngục.

"Nầy! Các người định để cho bọn ta c·hết đói hay sao? Bọn ta đã giúp các người chống kẻ thù. Mà đối xử với nhau như vậy hả?"

Tại Thiên vừa nói vừa liếc nhìn Trương Vệ. Thấy chàng như thế khiến cậu không kìm chế được cảm xúc.

"Đừng phí sức mà làm gì? Nếu họ coi chúng ta là đồng minh thì đã không giam chúng ta lại rồi."

Sáng ngày hôm sau, tất cả bị áp giải cùng gia quyến Độc Cô gia lên đường trở về Lăng Tiêu Thành.

"Hỏi thừa, vì bọn ta là người của Trương Gia Bảo. Không thể làm những chuyện như vậy được."

"Với tình hình này, rất có thể chúng ta sẽ được ban cho một c·ái c·hết." Nói đoạn nàng mỉm cười đầy trào phúng."Đến lúc đó, ngươi có muốn kiêu ngạo cũng không có thời gian đâu. Vậy nên cứ tranh thủ đi."

Cứ thế nhóm người Tại Thiên cũng chỉ có thể quanh quẩn trong nhà lao đến hết ngày mà chẳng thể làm được bất kỳ điều gì.

Lý Tấn suy nghĩ một hồi, cũng khó hiểu mà đưa ra lời nói không suy nghĩ trước. Quả thật việc xảy ra với Trương Vệ lúc này, nếu đặt vào mấy tháng trước liệu ai dám tin đó là sự thật.Họ chỉ nghĩ là một lời nói đùa không có lấy một chút cơ sở. Nhưng dường như Lý Tấn quên mất một điều, Trương Vệ là đệ tử của Đông Phương Nghi. Một người thâm sâu khó lường. Thì thử hỏi mọi chuyện sẽ còn điên rồ đến mức độ nào.

"Đó chẳng qua là tin đồn, ngươi nhìn hắn cho thật kỹ đi, có chút gì chứng minh được hắn đã ngồi vào Vương tọa ư. Cuộc chiến đó chỉ có hai người, không một ai chứng kiến. Họa ra chỉ có mỗi cô nương áo trắng kia." Nói đoạn, Khuất Duy Công nhìn chằm chằm Lục Kiếm Bình. "Có chuyện gì đã xảy ra, chỉ có người nhà Trương gia nắm rõ, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc mà thôi."

Nghe thấy được giọng của cậu nhưng hắn cứ như một tảng đá, chẳng chút mảy may bận tâm.

Lúc này, Tại Thiên hai tay ôm lấy song sắt nhà gian. Hướng tầm nhìn nhỏ hẹp về phía một tên cai ngục đứng cách đó không quá xa.

Khuất Duy Công tiếp lời, nói xong cậu ta cũng chán nản mà đứng dựa lưng vào tường nhà ngục. Tình cảnh của bọn họ lúc này quả thật không biết là sẽ đi về đâu. Dường như Tiên giới đã có sẵn ý định riêng nói với bọn họ. Bất chợt nhớ ra điều gì đó, Khuất Duy Công nhìn Tại Thiên hỏi:

Thấy sự nghi ngờ đã đổi hướng về phía mình, Lục Kiếm Bình cười lạnh nhạt rồi đáp:

"Loại đá này làm bằng U Lan Thạch, còn song cửa thì được làm bằng Hải Lâu Thạch. Thông thường chúng ta có muốn thoát thân cũng khó, nay lại không còn trong tay v·ũ k·hí của mình. Thì điều đó dường như là không thể."

Lời nói đó của nàng, đã nhắc nhở tất cả những người đang có mặt ở đây. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ điều đó, nếu kẻ t·ấn c·ông không thể bắt được mà còn để đối phương giáng một đòn thật đau cho Tiên giới. Tin này truyền ra thì chẳng mấy chốc, thể diện của Tiên giới biết giấu mặt vào đâu.

"Nhắc mới nhớ, nguyên nhân của chuyện này chẳng phải là do Trương thiếu gia nhà các ngươi gây ra hay sao. Tự nhiên vô thưởng vô phạt lại ngồi vào Vương tọa để gây ra cớ sự này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chủ tớ các người chưa gì đã nhốn nháo hết cả lên. Phiền c·hết đi được."

Một nơi chỉ có Kim Mã cùng Tiểu Bảo là hai linh thú đặc biệt nên bị nhốt riêng, còn lại tất cả bị nhồi nhét hết vào một phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời gian như nước cứ như vậy trôi đi ba ngày.

"Không có to tát, cũng là ta đồng ý thôi. Có ngờ được mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức thế này đâu. Chẳng ngờ Tiên tộc lại lấy oán báo ơn." Khuất Duy Công vừa nói vừa phẩy tay chối bỏ.

"Đúng là khốn kiếp mà."

Bấy giờ nhóm người thủ Vương tọa đã được chia ra ở hai nơi.

"Đương nhiên rồi, liệu có ai ngốc đến mức nhốt chúng ta vào nhà ngục thông thường cơ chứ." Lý Tấn mang một thân chán nản. Nằm luôn xuống nền đất. Sau đó gác chân chồng chéo lên nhau. Thở dài một hơi rồi nói tiếp:"Chẳng phải các ngươi có thể chống cự hay sao. Mà lại chấp thuận trói buộc cả lũ như thế."

Bị khích tướng, Lý Tấn không kìm nén được mà chỉ tay về phía nàng.

Đương nhiên nói là nói vậy, tuy nhiên phải xét lại rằng. Tại Thiên cùng Lục Kiếm Bình năm bảy phần đã nắm chắc việc này ra sao hết rồi. Họ không muốn nói chuyện này ra với người ngoài, nên tự thân họ tự biết phải giữ im lặng. Và chuyển hướng đi dư luận đi một hướng khác có lợi hơn cho phe mình.

Lý Tấn khi được trở về tình trạng bình thường lại bắt đầu giở giọng hống hách. Nói đoạn hắn đưa ngón tay lên ngoáy lỗ tai một cách đầy thô tục.

Nghe được câu hỏi của Khuất Duy Công, Tại Thiên đáp đầy khẳng khái: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thật đáng ngại." Tại Thiên thờ dài buồn rầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chàng nằm trên đó, không có lấy một chút cử động dù là sớm hay là muộn.

Bất chợt một giọng nói vang lên phá đi bầu không khí u ám.

Đồng thời điểm Khuất Duy Công kết câu, thì Lý Tấn cũng chen vào câu chuyện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 288: Trong nhà ngục.