Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106 : Hồi ức (29).
Chương 106 : Hồi ức (29).
Tuy nhiên, chỉ bằng mùi hương trên cơ thể đã khiến Trương Vệ nhận ra sự hiện diện của hắn liền mỉm cười nói:
"Trương Vệ nhìn mày xem, cũng chỉ là chia ly một thời gian. Mày chẳng phải còn rất nhiều thời gian để gặp lại nàng hay sao."
Nghe vậy, nhưng Kinh Như Tuyết không đáp ngay mà lạnh lùng đặt nhẹ tay lên bàn, trực tiếp hóa ra ba chiếc túi thơm, với ba loại sắc màu khác biệt. Lúc ấy, hắn mới từ tốn nói:
Bấy giờ chàng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hai hành lang bên dưới là những kệ đá chất đầy vàng thỏi. Đồng thời góc trong cùng bên phải là những chiếc hòm lớn, rất có thể là chứa ngân lượng hoặc những thứ quý giá.
Nói đoạn hắn ngồi luôn xuống ghế.
Hỷ Tước ngồi bên cạnh đương nhiên đã nhận ra cảm xúc nơi chàng từ sớm. Từ khi chàng quay lại với gương mặt, phảng phất u buồn đó, nàng đã phần nào đoán ra được kết cục này.
Khi cả hai bất giác nhận ra, họ đồng điệu đến mức nào. Thì cả hai người họ đều bất chợt trở nên ngại, mà không biết nên tiếp tục như thế nào.
Trưa hôm ấy.
Với số kim ngân này, nếu nó xảy ra bất kỳ chuyện gì thì đừng nói là Từ Gia mà đến cả Trương gia hay Lý Gia đây là một số tiền lớn.
Đang lúc cao trào cảm xúc nhất, A Cẩu từ ngoài đi vào và nói:
Dù rất muốn ở bên chàng, nhưng Hỷ Tước hiểu rằng, thời điểm này thật sự không thích hợp.
"Để ta đi cùng Hỷ Tước đến Lăng Châu như vậy là vẹn cả đôi đường. Đệ ở lại cũng không phải lo lắng, Hỷ Tước đi cũng an toàn hơn khi có ta."
Vậy nên A Cầu đã thay họ nói tiếp:
Đương nhiên, Trương Vệ không muốn thế nên liền mở lời can ngăn. Trùng hợp lại đồng thanh với Hỷ Tước.
Thoạt nghe thì không để ý, nhưng đến khi hiểu ra, A Cẩu nói vậy có nghĩa hắn đã quyết định từ bỏ sự nghiệp đang thăng tiến của mình mà đi xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bỗng nhiên, Hỷ Tước nắm lấy tay chàng. Đồng thời xoay người nhìn về phía chàng, rồi nói:
"Không được... A Cẩu huynh."
Trong lúc không biết làm gì, Trương Vệ chỉ đành ngồi thiền mà chậm rãi nhớ về khoảnh khắc vừa trải qua ở Từ gia.
Dù bấy giờ chàng bị vây bởi trận pháp và bản thân không còn đủ khả năng phá trận nhưng chàng có sự chuẩn bị cho trường hợp này rồi. Trước khi rời khỏi Vấn Lạc Nhai, ngoài Ngự Phong Thần Thủy chàng còn được Kinh Như Tuyết đưa cho Cốt Thiên Sáo.
"Muội biết đây là một quyết định khó khăn cho cả huynh và muội. Tuy nhiên, muội không muốn bản thân là mối bận lòng với huynh. Huynh đã từng nói với muội, việc giành quán quân ở Tam Minh Tranh Bá là ước nguyện lớn nhất cuộc đời huynh.
Nghe những lời đó, Trương Vệ cũng hiểu, đây là quyết định bắt buộc rồi, nên chàng phát ra từ trong cuốn họng một tiếng ừm.
Số này là những ngân lượng được Từ Gia đổi thành ngân phiếu của những người ký gửi lại cho phường thị.
Sau đó chàng ở lại nói chuyện với Hỷ Tước thêm một lúc, rồi tức thì trở về Vấn Lạc Nhai chuẩn bị đón cơn bão lớn đầu tiên trong đời.
Nói đoạn hắn cầm túi thơm lên rồi nhàn nhạt nói.
"Cơ nghiệp này, chắc chắn ta sẽ làm lại được... biết đâu đấy khi ta đến Lăng Châu lại tự mở ra quán mì nổi nhất Thánh Địa thì sao."
...
Kinh Như Tuyết chậm rãi bước vào sau đó trực tiếp ngồi xuống ghế. Những hành động của hắn vô cùng thanh thoát và nhẹ nhàng đến mức không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Không biết nói gì hơn, chàng đành mỉm cười đầy gượng gạo. Rồi cáo biệt hắn mà trở về Đế Đô ngay trong ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thể nói nó là sinh mệnh huyết mạch của gia tộc họ Từ. Nhưng với số lượng lớn đến nhường này, Trương Vệ muốn can thiệp xem ra cũng rất khó khăn. Nạp giới có thể thâu được nhưng số lượng rất hạn chế, chàng không phải kẻ ngốc mà không biết điều đó. Nên trong lòng chàng sớm cũng đã chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch của mình rồi.
Thực chất, trong lúc trận pháp từ gia phát động, bằng Thần Thủy đã uống trước đó, Trương Vệ đã nhanh hơn một bước mà tiến vào bên trong, an toàn thoát thân.
Nên nàng đã có quyết định của riêng mình, nên trong khi chàng còn ấp úng nàng đã chủ động nói:
"Coi như đây là điều ta nên làm cho chính người thân bên cạnh mình đi."
"Không cần phải lo cho ta, từ lâu ta đã xem hai đệ muội là người thân. Mà đã là người thân thì phải cùng nhau sẽ chia niềm vui nỗi buồn đúng chứ."
Chàng đã đến trước quán mỳ gia của A Cẩu mang tâm trạng vô cùng buồn bực, không đủ can đảm đặt chân bước vào để đối diện với Hỷ Tước. Nhưng rồi khi chàng nhớ đến ánh mắt lưu luyến dành cho mẫu thân nàng, mỗi khi nàng nhắc đến bà. Thì chàng đành tự nhủ:
"Thiên cơ đã có một chút tiếc lộ, tuy nhiên không rõ ràng nên ta chỉ có thể nói cho đệ biết một số thông tin mà thôi. Người có huyết thống gần với Hỷ Tước đang ở Lăng Châu của Thăng Long Thánh Địa."
Dứt lời hắn xoay sang nhìn Trương Vệ đang trầm tư thì vỗ vai chàng vài cái và cười nói:
Nghĩ vậy, chàng đã lấy hết dũng khí cùng sự bình tĩnh mà tiến vào trong. Trên chiếc bàn tròn, Trương Vệ không giấu diếm bất kỳ điều gì, thuật lại tất cả mọi chuyện từ việc chàng trả thù hai người nhà họ Từ, đến việc ba chiếc túi thơm và cả việc người thân Hỷ Tước đang ở Lăng Châu. Biết rằng bản thân không đủ mạnh mẽ để nói lời tử tế, chàng đã cố nói ra những từ an ủi nhằm tự trấn an bản thân cũng như động viên nàng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy nên muội quyết định sẽ đến Lăng Châu một chuyến. Có A Cẩu đi cùng nên sẽ không sao đâu. Chắc chắn muội sẽ quay về bên huynh, cùng huynh ngắm hoàng hôn, bên huynh lúc bình minh."
Cuối cùng hắn vẫn không nói gì mà cầm túi thơm đi ra bên ngoài để lại Trương Vệ ở lại trong phòng và không quên dặn chàng chờ đợi.
"Mọi chuyện đã xong rồi sao." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy là chàng cầm sáo lên và thổi.
Bên dưới này ước chừng là cả một gia tài hay là một kho báu của nhân gian. Trương Vệ nhất thời đắm chìm trong màu sắc của kim ngân châu báu. Nhưng cũng rất nhanh chàng đã lấy lại được sự bình tĩnh, trước giờ mặt dù sống trong Trương Gia Bảo nhưng chưa bao giờ chàng được chứng kiến một thứ tương tự như thế trước đây.
Dứt lời chàng liền mở mắt ra nhìn hắn.
"Muội sẽ quay lại sớm với huynh. Vậy nên huynh cứ ở đây chờ muội..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta nghĩ từ đây đến Lăng Châu không xa lắm, sớm thì vài ngày chậm thì nửa tháng là muội có thể gặp được người thân rồi....huynh...huynh ở..." Dù đã rất cố gắng nhưng chàng vẫn rất khó khăn để mở lời, như có vật gì chắn ở cửa miệng.
Trương Vệ chậm rãi tiến đến, cầm một thỏi vàng khối lên. Ánh sáng từ những ngọn nến xung quanh phản chiếu ánh sáng của nó lên gương mặt thanh tú của chàng đi kèm với nụ cười có phần ma mảnh.
Với sự nhiệt tình này, Trương Vệ đương nhiên không có lý do gì để từ chối. Đành gật đầu mỉm cười ngầm đồng thuận, dù cố tỏ ra bản thân mình ổn nhưng trong lòng chàng vô cùng buồn bực.
Khi nhìn thấy những thứ trước mắt, cùng lời nói của Kinh Như Tuyết, chàng dường như đã thấy được sự chia ly sắp điểm. Giây phút này không biết chàng nên vui hay buồn, chàng vui vì nàng sắp tìm được người thân, buồn vì mình sắp rời xa người mình yêu thương. Lời nói từ biệt sao mà khó nói đến thế.
"Trong ba túi thơm này, là việc mà Hỷ Tước cần làm khi đến Lăng Châu, theo thứ tự đỏ, vàng cuối cùng là xanh. Tuy nhiên phải nhớ rằng phải đến nơi mới được mở ra, nếu không thiên mệnh sẽ thay đổi. Lúc đó, ta cũng hết cách."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.