Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Về Rồi!
Lý Thi Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
Thẩm Phỉ: “à…” Anh ta ngơ ngác đưa tay ra như một đứa trẻ ngoan.
Mười tuổi Trúc Cơ, trăm tuổi Kim Đan, những kỷ lục mà cô từng lập ra, đến giờ vẫn chưa ai có thể phá được. Ngay cả những kẻ được xưng tụng là tuyệt đại thiên kiêu cũng chẳng sánh bằng cô.
“Tình hình của em ấy thì ai cũng rõ, thành tích trước giờ bấp bênh, chẳng ai tin được. Nhưng ngay lúc then chốt này, em ấy đã chọn cách tự mình nỗ lực và sự nỗ lực ấy đã mang lại kết quả xứng đáng!”
"Đúng đấy, mỗi ngày thì lười nhác, giờ đùng cái vươn lên? Ai mà tin được."
Nhắn cho anh xong, Tô Vân vốn định tiện tay xóa luôn liên lạc, nhưng nghĩ lại, đây cũng coi như “khách hàng”, vẫn có thể tiếp tục mang lại tiền cho cô.
Mà linh thạch hạ phẩm có thể dùng ngọc để thay thế. Bạn đoán xem, 999 viên ngọc cỡ bằng nắm tay trẻ con sẽ tốn bao nhiêu tiền?
*“Khư ách phù” (祛厄符) là một loại bùa trừ xui, hóa giải tai ương trong văn hóa tâm linh Á Đông, đặc biệt thường thấy trong Đạo giáo hoặc các truyện tu tiên, huyền huyễn. Là loại phù chuyên dùng để trừ tà, hóa giải tai họa, vận đen, xua đuổi xui rủi. Nó thường được dùng để bảo hộ cá nhân, giữ cho người sử dụng không bị vận hạn bủa vây, tránh tai bay vạ gió, gặp dữ hóa lành.
“Thật sự làm tôi quá thất vọng!”
“Đó là một vạch đó không phải ai cũng có thể vượt qua. Mà hiện tại, Tô Vân đang đứng ở bên kia vạch đó, đợi các em đuổi theo.”
Bây giờ, cô chính là nhân vật “hot” nhất — một nữ sinh xinh đẹp vốn đã có đặc quyền riêng, cho dù không quen ai, người ta vẫn biết mặt, biết tên.
Tiểu tiên nữ, em vừa nói cái gì thế!
Sự thật này khiến không ít học sinh giỏi tự cao tự đại cảm thấy khó nuốt. Bọn họ cày cuốc ba năm trời, còn Tô Vân chỉ nghiêm túc ba ngày đã vượt mặt, chuyện này… ai mà chấp nhận được!
Vô tình, không ít người bỗng dưng thấy câu này hiện lên trong đầu khi nhìn cô.
"Ai chẳng biết cô ta là hạng người gì, mà cũng bày đặt chăm học?"
Nghĩ tới đây, Tô Vân khẽ cười khẩy, đột nhiên hơi tiếc, biết thế lúc nãy phải đòi 2 triệu tệ mới đúng.
Chỉ có Tô Vân vẫn ung dung như thường, cúi đầu tiếp tục cặm cụi làm mấy đề tự luyện.
Cả lớp im lặng đến mức căng như dây đàn, ai cũng như đang nín thở, chỉ chờ khoảnh khắc kết quả được công bố.
Dựa vào đâu mà bị khinh thường như vậy chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Tô tô: Gần đây anh đã đi những đâu?
Chờ cả lớp yên lặng lại, thầy Lý mới cất giọng, ánh mắt quét khắp phòng: “Biết sự khác biệt giữa điểm tuyệt đối và điểm 149 không?”
Cô chỉ thuận miệng nói vậy, rồi tiếp tục ăn cơm, câu đó chẳng khác nào bắn tên không đích nhưng lại là có chủ ý.
“Gần đây… có phải anh hay bị mộng tinh không?”
Thẩm Phỉ ngơ ngẩn “à” một tiếng, rồi lại không nhịn được trêu ghẹo: “Muốn nắm tay thì cứ nói thẳng, làm bộ làm tịch~”
Đồ tể Phật hệ: Được nha~
Cô nàng bèn len lén chọc Tô Vân, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự không thấy sợ hả?”
Tuy nhiên, lời khen dành cho cô lại khiến không ít người trong lớp khó chịu, bàn tán xì xào:
Nghe được câu trả lời, Trương Giai Kỳ quay đầu liếc nhìn cô. Gương mặt Tô Vân bình thản, chẳng thấy bóng dáng sợ hãi ở đâu.
Vừa dứt lời, cả lớp im phăng phắc, một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ.
Nghĩ vậy, không ít người lại quay đầu liếc nhìn Tô Vân. Cô vẫn lặng lẽ cúi mắt, ngồi im trên ghế, cây bút trong tay chưa từng ngừng viết, hết đề này sang đề khác.
Thẩm Phỉ: !!!
*Sát đào hoa tức là vận đào hoa mang theo rắc rối, dễ vướng thị phi tình cảm, tình yêu ngang trái, bị người đeo bám, quấy rối, hoặc yêu đương mà sinh hoạ (bệnh tật, tai nạn, ma quỷ v.v.).
Lần này Trương Giai Kỳ thi cũng ổn, điểm số nhỉnh hơn lần khảo sát tháng trước một chút. Tuy so với thành tích cũ vẫn còn kém, nhưng ít ra cũng không tụt thêm. Với cô ta, vậy là đủ hài lòng rồi.
Tài xế phía trước chỉ biết cúi gằm mặt, thầm kêu trời: Người ta còn nhỏ thì đã sao, mấy chiêu ‘chơi bời’ này vẫn cao tay lắm chứ đùa.
Ngay hôm nay, vô số học sinh nghe chính miệng thầy cô nhắc đến tên Tô Vân — một kẻ đã “phượng hoàng niết bàn”, một bước hóa rồng.
Ai chẳng biết Tô Vân có gương mặt đẹp đến mức nào. Trước kia, cô dựa vào nhan sắc như một vũ khí sắc bén, đổi lấy không ít thứ dễ dàng. Ai chẳng nghe phong thanh chuyện cô với cậu ấm Vương, công tử Lý, mấy tin đồn linh tinh đó.
Vậy mà Tô Vân vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên như không. Kiếp trước cô là thiên chi kiêu nữ, đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Đồ tể Phật hệ: [Yêu cầu thêm bạn bè] Ở đó không? Tiểu Điềm Điềm.
Xe dừng trước căn biệt thự của Thẩm Phỉ, tài xế ở ngoài chờ, hai người cùng nhau bước vào.
Tô Tô tô: Đây là tiền cứu mạng của anh.
Rõ ràng ngoài miệng hay cà khịa, phong lưu ph*ng đ*ng là thế, mà lúc này lại ngượng ngùng như thiếu niên mới lớn.
Nhìn thấy học trò bên dưới mặt tái mét, mắt tròn xoe như nai vàng, thầy Lý cuối cùng cũng chịu đổi giọng, sắc mặt hòa hoãn hơn, khóe môi còn lộ ra chút đắc ý: “Nhưng cũng không phải tất cả đều tệ. Lần này có một bạn làm rất tốt, chính là Tô Vân.”
Phía sau, vô số ánh mắt đổ dồn nhìn theo, ai cũng nghĩ cô bây giờ “cải tà quy chính” rồi, nhưng vẫn là cô gái hôm nay ngồi xe công tử Lý, mai lại có thiếu gia Vương đưa túi hiệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bút vừa chạm, như có linh tính, trong lòng cô lập tức hiện rõ manh mối.
Thế nhưng bây giờ, cô duỗi thẳng mái tóc xoăn, rũ bỏ lớp trang điểm cầu kỳ, chỉ để mặt mộc đơn giản. Ấy vậy mà nhìn còn thu hút hơn.
Đồ tể Phật hệ: ……
Tô Tô tô: Tan học đến đón tôi.
Mà cũng phải nói, cái cảm giác bơi lội thỏa thích trong biển đề thi… thật sự rất sảng khoái.
Những gì cô nói đều là sự thật. Ngay lúc nãy, cô đã cảm nhận được Khư ách phù* đã bị thiêu hủy nhưng tai kiếp của anh ta vẫn chưa qua, nghĩa là anh ta chắc chắn sẽ gặp nạn.
Tô Vân: “Đưa tay ra.”
Giữa nét thuần khiết lại phảng phất một chút quyến rũ, khiến người ta không tự chủ được mà cứ nhìn mãi.
Tô Tô tô: Chuyển cho tôi 1 triệu tệ.
“Cái 1 triệu này đúng là không dễ kiếm đâu.”
Cô bạn ngốc bạch ngọt Điền Hiểu Kỳ cũng nghi ngờ hỏi lại: “Thật không đó?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Vân khép mắt lại, đặt bút lên ngón áp út của anh ta, ngón này chủ đào hoa duyên, cũng là nơi tụ sát đào hoa.
Hương đào thoang thoảng như bàn tay mềm mại của tình nhân, quấn quýt quanh sân, làm người ta dễ lạc lối.
Thẩm Phỉ: ???
Nếu chỉ là thi khá, mọi người còn có thể tự an ủi “hên xui thôi”, nhưng đây là điểm tuyệt đối, điều đó chỉ chứng minh một chuyện: Tô Vân thực sự đã học giỏi lên, không còn là tin đồn vớ vẩn nữa.
Nhìn phản ứng kia là cô biết mình đoán trúng rồi: “Đưa tôi lên phòng ngủ, tôi xem thử.”
Giữa trưa, lúc kéo nhau ra căng tin ăn cơm, Điền Hiểu Kỳ và Trương Giai Kỳ mặt mày cứ tươi như hoa, đi đến đâu cũng nghe xì xào bàn tán về Tô Vân.
Nay xuyên về thời niên thiếu này, nghĩ đến cái đan điền trống rỗng, chỉ le lói một tia linh khí, lòng cô lại chợt dâng lên chút chua xót lẫn buồn cười.
Khu ách phù chỉ có thể cản được ba lần, ba lần đã hết, linh khí cũng cạn kiệt mà cháy rụi.
Đồ tể Phật hệ: Tiểu tiên nữ, em biết đùa thật đấy, ha ha ha.
Chỉ ba ngày mà thôi, dù có gian lận hay dò trước đáp án thì cũng chẳng thuộc nổi.
Nhìn sang Thẩm Phỉ đang ân cần mở cửa xe cho mình, Tô Vân khẽ nhíu mày, sắc mặt nghiêm lại.
Cô lườm Thẩm Phỉ một cái đầy ghét bỏ.
Những lời nói đầy ác ý từ bốn phương tám hướng dội tới, khiến bầu không khí xung quanh Tô Vân chùng xuống hẳn.
Tô Vân nhíu mày, cuối cùng vẫn ấn chấp nhận.
Tan học xong, nghĩ tới 1 triệu tệ vừa nhận được, cô vừa đi vừa cười vui vẻ bước ra khỏi cổng trường.
Tô Vân gật đầu: “Ừ.”
"C·h·ó ngáp phải ruồi thôi, giỏi thật thì lần nào cũng giỏi đi xem nào."
Được rồi được rồi, anh ta hiểu mà… bất cứ tên đàn ông trưởng thành nào mơ mộng yêu đương với thiếu nữ vị thành niên… đều là đồ b**n th**.
"Không tin nổi. Nhìn là biết chẳng có khả năng thi được điểm cao."
Làm bài tốt là chuyện hiển nhiên. Nếu làm không tốt mới cần nghiêm túc xem lại bản thân sai chỗ nào.
Tô Vân thì chẳng ngạc nhiên gì với kết quả. Sau khi hiểu những ký ức và kiến thức của nguyên chủ, những bài giảng trước đây cô từng nghe bỗng trở nên rõ ràng như in.
Chỉ riêng chuyện làm một “bình hoa di động” đã đủ thu hút ánh mắt mọi người. Huống hồ bây giờ, cái “bình hoa” ấy lại bỗng dưng trở nên tài giỏi.
Mặt Thẩm Phỉ đỏ ửng trong nháy mắt: “Cái này… có hơi ngại đó…”
Mở mắt ra, cô nhìn Thẩm Phỉ đang chống cằm, ánh mắt đắm đuối nhìn mình, giọng khẽ hỏi:
Tô Vân lắc nhẹ bút bản mệnh trong tay, thong thả dạo một vòng quanh sân, rồi quay lại nhìn Thẩm Phỉ. Sắc mặt anh ta lúc này dịu hẳn, ánh mắt đắm đuối nhìn vào một góc hư không, như đang nhìn người con gái anh ta yêu nhất trên đời.
Vào thời buổi này, quỷ quái thì không đáng lo, lệ quỷ chân chính còn hiếm hơn cả thủ khoa đại học.
Tên Thẩm Phỉ này mang số sát đào hoa*, bình thường gây rắc rối cho bao người, nhưng thay vì chọc người thường, anh ta lại vớ phải lệ quỷ.
Nghe giọng điệu của bọn họ mà thấy rõ. Trong mắt họ, học sinh yếu kém thì vĩnh viễn không có tư cách trở thành người giỏi.
Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt trong veo, sâu hút của Tô Vân, anh ta lập tức ngậm miệng.
Đồ tể Phật hệ: A, sao cơ, moah moah ~ Em cuối cùng cũng chịu kết bạn lại với anh rồi, nhớ anh hả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rắc!
Vừa nói, cô vừa dùng bút bản mệnh gõ nhẹ lên đầu ngón tay anh ta.
Đúng lúc này, thầy Lý sải chân bước vào lớp, “bịch” một tiếng ném xấp bài thi xuống bàn, giọng nghiêm như ra trận: “Bình thường thì lơ là nghe giảng, đến lúc thi lại hoảng loạn! Kết quả thế nào? Toàn quân bị diệt! Mấy đứa có biết ‘toàn quân bị diệt’ nghĩa là gì không hả?”
Đồ tể Phật hệ: Cho dù em chỉ nhớ tới anh khi hết tiền, anh cũng sẽ yêu em đến địa lão thiên hoang ( yêu đến khi trời đất hoang tàn).
Với điểm số thế này, cho dù là ở lớp chọn cũng đủ để chiếm một vị trí không tầm thường.
“Đây là lứa học sinh khiến tôi mất mặt nhất từ trước tới nay!”
Với tu vi hiện tại, muốn đối phó lệ quỷ vẫn khá khó khăn, bởi vì cô thuộc Mộc linh căn ôn hòa, chứ không phải Lôi linh căn mạnh mẽ chuyên khắc quỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta còn nhớ rõ lúc vừa thi xong, mấy đứa chị em cùng nhóm đã ngồi túm tụm lại bàn tán về Tô Vân, ai nấy nói chắc như đinh đóng cột là cô ta làm không ra gì. Kết quả bây giờ bị vả mặt một cú đau điếng, nước mắt đã lưng tròng, chỉ cần ai nói thêm câu gì là khóc ầm lên ngay.
Muốn Trúc Cơ, cô cần ít nhất 999 viên hạ phẩm linh thạch để bày trận, sinh ra đủ linh khí mới đủ vẽ phù mà ngăn lôi kiếp.
WeChat bỗng vang lên, Tô Vân mở ra xem thì thấy, quả nhiên là Thẩm Phỉ vẫn chưa chịu buông tha, lại gửi yêu cầu kết bạn cho cô.
Điền Hiểu Kỳ nhìn Tô Vân, vừa rối rắm vừa ngơ ngác, kết quả quên béng cả việc hồi hộp.
Chương 9
…
Điền Hiểu Kỳ thì khỏi nói, biết thừa mình vẫn lẹt đẹt tầm trung dưới, nhưng cái cảm giác chờ đợi điểm số vẫn khiến cô nàng rũ rượi chẳng còn chút sức sống.
Vì nhạy cảm nên Tô Vân lập tức nhận ra có gì đó bất thường. Cô quay đầu lại nhìn nhưng xung quanh có quá nhiều ánh mắt đang chăm chăm nhìn cô, thành ra cũng chẳng tìm ra được kẻ nào là thủ phạm thật sự.
“Đinh.”
Lúc này, Kiều Phỉ đang cầm bài thi trong tay, ánh mắt dừng lại nơi câu hỏi lớn cuối cùng. Nhìn con số phía dưới bị cô xóa nhòe, mặt cô ta đỏ bừng, trong lòng vô cùng khó chịu.
Ai mà chẳng biết Tô Vân của lớp 16, từ một học sinh đội sổ vụt thành ứng cử viên học bá, thành tích nổi như cồn.
Trong sân biệt thự có sáu gốc đào, đúng mùa ra hoa, quả đào nho nhỏ tròn trịa đong đưa trên cành.
Ai dè tin nhắn báo chuyển khoản vang lên ngay lập tức, đối phương chẳng do dự chút nào, 1 triệu tệ chuyển vào tài khoản trong chớp mắt.
Tô Tô tô: Đã nhận.
#Vừa gặp đã nhất kiến trung tình#
Thầy Lý phát bài thi xuống cho cả lớp, bảo mọi người tự xem qua điểm của mình trước.
Tô Vân cũng đáp lại bằng giọng nhỏ xíu: “Sợ.”
Cô đã biết đây là tử kiếp, sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng không ngờ mọi thứ lại rắc rối hơn mình tính toán rất nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.