Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92


Nếu không phải anh ta phản ứng nhanh, nghe được tiếng động, vội vàng dẫn theo tiểu sư đệ thoát đi từ cửa sổ lầu hai thì chỉ sợ lúc này đã rơi vào trong tay hai thầy trò bọn họ rồi.

Người thanh niên chính là La Thịnh, anh ta trả lời: “Sư phụ, Phương Tri Hạc không biết tốt xấu. Chúng ta làm như vậy cũng là vì để cho bùa Thiên Lôi phát huy hết tác dụng của nó.”

Tô Cẩm mang giày, chậm rãi đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Cẩm ngủ được một lúc trong khách sạn, cô mở mắt ra, bấm ngón tay tính thử, khuôn mặt nghiêm túc khẽ thở dài.

….

“Ông thế mà lại dùng bùa Tỏa Hồn với sư đệ của tôi?” Thứ này xưa này đều là dùng để đối phó với lệ quỷ.

Hai người không đi lên lầu mà ăn tối ngay tại nhà hàng riêng của khách sạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong một khách sạn không lớn không nhỏ, có hai bóng người lén lút ra khỏi phòng, sau đó đi tới trước cửa một phòng khác lén cạy khoá.

Thầy trò La Thịnh cướp bùa Thiên Lôi 2

Hai người đều đeo khẩu trang, có thể mơ hồ phân biệt được một người đàn ông lớn tuổi và một thanh niên trẻ tuổi.

Nguyên Cảnh im lặng rồi lại im lặng, một lúc lâu cũng không lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tâm tư của cô quá đơn thần, ngay cả mục tiêu cũng đơn thuần và kiên định.

Tô Cẩm: “Yên tâm, người Lục gia đêm nay không xảy ra thêm chuyện gì khác nữa đâu, ý của tôi là chỉ những người khác.”

Anh ta quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin nổi.

Nếu như đổi thành một người hoàn toàn không có chỗ dựa như Tô Cẩm, chẳng phải là thầy trò La Thịnh sẽ trực tiếp g·i·ế·t người cướp của rồi sao???

Mà bây giờ, La đạo trưởng thế mà lại dùng bùa Tỏa Hồn để đối phó với một người đang sống sờ sờ!?

Chỉ vì một lá bùa Thiên Lôi mà có thể làm đến mức độ như thế!

Chờ cho bùa Thiên Lôi đến được trong tay bọn họ rồi, bọn họ cũng có thể tiêu diệt thêm được nhiều tà vật!

Tô Cẩm nghĩ đến buổi tối hôm nay có thể có thêm một cuộc làm ăn, cô lên tiếng: “Để tôi đi ăn tối trước đã, ban đêm còn có chuyện khác cần làm.”

La đạo trưởng chạy chậm lại mấy bước, mất kiên nhẫn giơ tay ném một lá bùa vào trên người cậu nhóc đạo sĩ.

Phương Tri Hạc kinh hãi, sau khi nhìn thấy lá bùa trên người tiểu sư đệ mình, sắc mặt liền trở nên âm trầm: “Bùa Tỏa Hồn?”

Cùng lúc đó.

Người đàn ông lớn tuổi nói khẽ: “A Thịnh, như thế này có tốt lắm không?”

Còn không biết xấu hổ nói mượn bùa Thiên Lôi để xem, với cái tình huống hiện tại này, chẳng lẽ không phải là ăn cướp trắng trợn đây sao?

Anh ta cũng không biết phải giải thích như thế nào với tiểu sư đệ về bản tính tham lam của con người.

Đêm khuya tĩnh lặng.

La Thịnh ở phía sau gọi to: “Phương Tri Hạc, chúng ta chỉ là muốn mượn bùa Thiên Lôi xem một chút thôi mà, cậu cần gì phải chạy trối c·h·ế·t như thế?”

Phương Tri Hạc xì một tiếng khinh miệt: “Đồ không biết xấu hổ!”

Phương Tri Hạc kéo tay Phương Tri Hàn nhanh chóng bỏ chạy, sau lưng hai người bọn họ là thầy trò La Thịnh vẻ mặt hung ác đang đuổi theo quyết liệt.

Cô đi vòng ra phía sau khách sạn, đi về phía một con hẻm nhỏ.

Phương Tri Hạc trầm mặc vài giây đồng hồ, chỉ trả lời bốn chữ: “Nói rất dài dòng.”

Sau khi ăn xong, Tô Cẩm duỗi lưng một cái: “Được rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi. Lúc này thời gian còn sớm, có vài việc cũng phải đợi tới đêm khuya tĩnh lặng mới có thể xảy ra được.”

Cần gì phải vậy chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ban ngày có thể gọi mình là sư điệt, ban đêm liền có thể vì một lá bùa Thiên Lôi mà chuồn vào trong cạy khoá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẻ mặt Nguyên Cảnh tràn đầy kinh ngạc: “Ý của A Cẩm là đêm nay không yên ổn à?”

Chương 92

Cậu nhóc đạo sĩ Phương Tri Hàn mệt mỏi kêu ngao ngao: “Sư huynh, sao bọn họ lại đuổi theo chúng ta thế? Lão đạo sĩ kia ban ngày không phải còn gọi anh là sư điệt à? Có phải bọn họ bị tà vật gì đó nhập vào người rồi không?”

Hai người liếc nhau, phảng phất như đạt thành ăn ý nào đó, bắt đầu tiếp tục động tác trên tay.

Giày vò đến giày vò đi, chẳng lẽ có thể cướp đồ của người khác tới trong tay của mình à?

Nguyên Cảnh thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng rằng kẻ chủ mưu sau màn muốn ra tay…

Nguyên Cảnh phục hồi tinh thần lại, phối hợp gật đầu.

Thân là người trong Đạo Môn, lại ngay cả chút chuyện này còn nhìn không rõ, thật là mất hết mặt mũi của Đạo Môn rồi.

“Thế nhân tham lam, nhất định phải cưỡng cầu thứ không thuộc về mình.”

Anh giống như…quả thật không xứng với A Cẩm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92