Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 437

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 437


Tô Cẩm cười khẽ: “Ăn cơm trước, không cần phải vì một người không quá quan trọng mà làm hỏng tâm trạng.”

Vốn dĩ chỉ có mấy người tụ tập ăn cơm, nhân tiện thư giãn, quả thực không thể bởi vì một Hứa hội trưởng mà ảnh hưởng cảm xúc.

Khi đó cô đã chia một xấp bùa Thiên Lôi cho Sở Lâm và Nguyên Cảnh ngay trước mặt Tam Thanh quán chủ.

Sự ngạc nhiên trên mặt của Sở Lâm lập tức bị thay thế bởi hả hê: “Nào nào nào, Tiết đạo trưởng ông ngồi xuống trước đã, từ từ nói, rốt cuộc Hứa hội trưởng này đã xảy ra chuyện gì? Để cho tôi mừng cái coi.”

“Nhưng bùa Thiên Lôi của cô đã giao ra rồi!” Tiết đạo trưởng rất bất lực, trong tình huống không có bối cảnh, có bảo vật cũng không phải chuyện tốt lành gì, Tô quán chủ đáng thương tuổi còn trẻ đã phải đối mặt với nhiều tăm tối như vậy.Tô Cẩm hơi kinh ngạc: “Sư huynh của ông không nói cho ông biết, tôi còn có rất nhiều bùa Thiên Lôi sao?”

Tiết đạo trưởng nghe thấy đánh giá của Tô Cẩm, lại không thể phản bác: “…”

Tiết đạo trưởng lắc đầu: “Hiện giờ vẫn chưa thể xác định thời gian cụ thể, nghe nói Hứa hội trưởng xảy ra chuyện trên đường về thủ đô, sư huynh tôi và người của hiệp hội Đạo Môn, bây giờ đều đã chạy tới rồi, ngay cả người của nhóm nhỏ đặc biệt cũng đi theo.”

Tô Cẩm nhấp ngụm trà, đáy mắt có ý lạnh xẹt qua.

Tiết đạo trưởng: Tôi cảm thấy hình như tôi lại bị các người đá ra khỏi nhóm chat rồi.

Nghĩ tới mấy lá bùa Tô quán chủ tặng cho ông ấy trước đây, ông ấy thở dài, nói nhỏ: “Tô quán chủ, bùa trước đây cô cho tôi tôi đều giấu kỹ, cô cầm về giữ phòng thân trước.”

Chương 437 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Cẩm nhấc chân đi tới cửa phòng, đi được hai bước, cô bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Tiết đạo trưởng: “Phải rồi, nếu biết Hứa hội trưởng mất tích ở đâu, phiền nói cho tôi một tiếng.”

Sở đạo hữu không thể thu liễm lại một chút sao?

Tiết đạo trưởng thành thật như vậy, Tô Cẩm cũng nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Vậy khi ông hóng chuyện, nhớ đứng xa một chút, đề phòng bị ngộ thương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực ra nếu thực lực đủ mạnh, hình như cho dù không có bối cảnh cũng không sao…

Phương Tri Hạc suy nghĩ khá lâu, thấp giọng nói với Tô Cẩm: “Sư phụ, tôi cảm thấy chuyện Hứa hội trưởng mất tích không đúng lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết đạo trưởng nghỉ nửa phút, lại uống một hơi cạn nước trong ly, ông ấy căng thẳng lại trịnh trọng lên tiếng: “Tô quán chủ, Hứa hội trưởng mất tích rồi, sư huynh tôi đặc biệt bảo tôi mau chóng nói cho cô biết.”

Tô Cẩm nói: “Tiết đạo trưởng chớ sốt ruột.” Cô vừa nói vừa rót ly nước đưa tới.

“Ồ, ngoài ông và Tam Thanh quán chủ ra…” Sở Lâm tức giận nói, rõ ràng đều là những người đó lăm le bùa Thiên Lôi, ngay cả thủ đoạn uy h**p dụ dỗ cũng dùng rồi, sư phụ bị ép giao bùa Thiên Lôi ra, bây giờ thì hay, lại muốn đẩy chuyện này lên đầu sư phụ anh ta?

Sau đó, Tiết đạo trưởng lại nói: “Ý của sư huynh tôi là hi vọng Tô quán chủ chuẩn bị tâm lý trước, có thể sẽ có người không biết điều, mượn việc này cố ý chạy tới gây phiền phức cho cô…”

“Nếu bên phía Hứa hội trưởng có tin tức hoặc manh mối gì, sư huynh tôi chắc chắn sẽ nói cho tôi biết, tới lúc đó, tôi có thể kịp thời báo với mọi người, chúng ta cũng có thể cùng bàn bạc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Lâm rất biết điều đi tới nhận ly trong tay sư phụ nhà mình, sau đó đặt trước mặt Tiết đạo trưởng.

Nói toẹt ra, ông ấy muốn hóng hớt, nhân tiện xem thử giới hạn của những người trong Đạo Môn đó ở đâu.

Sở Lâm và Phương Tri Hạc nhìn Tô Cẩm, thấy sư phụ không có ý kiến, dĩ nhiên họ cũng không có ý kiến.

Khi về tới khách sạn, Tô Cẩm nhìn Tiết đạo trưởng, Tiết đạo trưởng bị nhìn tới ngại, thậm chí có hơi lúng túng nhìn sang chỗ khác, ài, bị Tô quán chủ nhìn như vậy giống như không chốn ẩn thân vậy.

Tiết đạo trưởng dành ra mấy giây cho Sở Lâm một ánh mắt một lời khó nói hết.

Ý cười đáy mắt Tô Cẩm mang theo vài phần trào phúng, cô trầm giọng nói: “Chẳng trách Đạo Môn ngày càng lụi tàn.”

Hứa hội trưởng mất tích?


Mà dù sao Hứa hội trưởng cũng là hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, cộng thêm hai lá bùa Thiên Lôi đó, rất khó khiến người ta không suy nghĩ lung tung.

Nói xong câu này, Tô Cẩm quay về phòng, cô vừa vào phòng, lòng bàn tay liền dâng lên một luồng sáng nhàn nhạt.

Cô không cảm thấy lão hồ ly như Hứa hội trưởng sẽ dễ dàng gặp chuyện, mất tích.

Sở Lâm chậc một tiếng, rất cảm khái nói: “Tam Thanh quán chủ kết giao được, miệng rất kín.”

Thực ra ông ấy cũng không ngờ có một số người vì lòng tham mà trở nên vô sỉ như vậy.

Tô Cẩm nhìn Tiết đạo trưởng: “Có biết là mất tích khi nào không?”

Tiết đạo trưởng: “Được…”

Sở Lâm thấy sư phụ nhà mình không hề để ý bèn vội vàng làm nóng bầu không khí, nhiệt liệt kéo Tiết đạo trưởng chuyển chủ đề, bắt đầu nói chuyện khác.

Lỡ như thật sự có chuyện gì, cũng coi như là chuẩn bị trước.

Tiết đạo trưởng mơ hồ vài giây, thoáng ý thức được dường như Tô Cẩm không để tâm chuyện này, ông ấy cũng thở phào.

Rất nhanh, cô đã cảm nhận được dấu vết cuối cùng do bùa Truy Vết để lại.

Chuyện này, cũng coi như là chuyện lớn trong Đạo Môn, chỉ có điều tin tức này tạm thời được ém xuống, vẫn chưa có mấy người biết.

“Sư huynh tôi chỉ bảo tôi nói chuyện của Hứa hội trưởng cho cô biết, bảo cô chuẩn bị tâm lý trước, sau đó vội vã cúp điện thoại.” Tiết đạo trưởng túm tóc, không biết vì sao, ông ấy luôn cảm thấy sư huynh của ông ấy có chuyện giấu ông ấy.

Tiết đạo trưởng chớp mắt nhìn Tô Cẩm, Tô Cẩm cười giải thích: “Trong tay tôi còn có không ít bùa Thiên Lôi, Tiết đạo trưởng không cần lo lắng chuyện này.”

Tiết đạo trưởng nghĩ như vậy một lúc, bắt đầu tùy ý nói chuyện cùng Sở Lâm, kéo theo bầu không khí trong phòng bao cũng ấm áp lên không ít.

Tiết đạo trưởng lắc đầu: “Không, không nói với tôi…”

Đoán chừng sẽ có rất nhiều người cho rằng Hứa hội trưởng là vì bùa Thiên Lôi mà bị người khác dòm ngó, xảy ra chuyện.

Tô Cẩm nhìn một cái, không để ý nói: “Nếu đã cho ông rồi, vậy thì chính là của ông.”

Nếu sư phụ anh ta thật sự chỉ là một người có vài lá bùa Thiên Lôi, không có bất cứ thực lực gì, há chẳng phải bây giờ đã bị ức h**p c·h·ế·t rồi sao?

Ông ấy vừa nói vừa cẩn thận lấy bùa từ trong ngực ra.

Ăn cơm xong, Tiết đạo trưởng mặt dày theo phía sau Tô Cẩm, ông ấy còn tìm cho mình một lý do rất hoàn mỹ.

Phương Tri Hạc gật đầu, không nói gì nữa.

Sở Lâm tức cười tại chỗ: “Người của Đạo Môn các người đều vô liêm sỉ như vậy sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết đạo trưởng thở dài: “Bùa Thiên Lôi là do Tô quán chủ tặng cho Hứa hội trưởng, đồng nghĩa tập trung hỏa lực lên người Hứa hội trưởng, mà người của Đạo Môn đều đồng nhất cho rằng Hứa hội trưởng bị đánh cướp, cho nên…có thể sẽ có người trách Tô quán chủ.”

Sở Lâm rất sốc: “Khoan đã, Hứa hội trưởng mất tích, liên quan gì tới sư phụ tôi?”

Ông ấy chỉ ngoan ngoãn nói: “Tôi chỉ tò mò, muốn xem thử nếu có người tới gây sự, Tô quán chủ định đuổi người như thế nào.”

Nếu thật sự có người dám tới gây sự, vậy chỉ có thể tới một tên đánh một tên, tới hai tên đánh cả đôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 437