Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Nhất Lãm Tinh Hà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43
Sau khi hồn phách của cô ta được chữa trị, tất nhiên là những ký ức đã mất đi trước đó được khôi phục, lại nghĩ đến những việc mà cô ta đã làm mấy ngày nay…Tiểu Linh lúng túng nhìn về phía Lục Chi Ninh, cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
Tô Cẩm do dự một chút, vẫn lên tiếng: “Hai vị vẫn nên nói lời từ biệt đi, hồn phách của Tiểu Linh trước đó đã bị nhiếp hồn thuật làm ảnh hưởng, gây tổn thương rất lớn, cho nên tốt nhất vẫn là nhanh chóng quay trở về Địa Phủ để đầu thai.
Tính ra thì Lục Chi Ninh cũng là hàng con cháu của cô ta.
Dù sao thì mình cũng đã thành quỷ, người và quỷ khác đường, hai người cả đời này duyên phận đã chấm hết.
Lúc này Lục Chi Ninh đã xác định được không phải chú Hai cố ý hại anh ta, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cái kẻ đứng sau màn này tính toán rất sâu! Thậm chí căn bản là có mưu đồ từ sớm!
Ngay tức khắc, Tô Cẩm đem sợi tử khí màu đen kia đánh vào trên người nữ quỷ.
Ông ta bị lừa cũng không sao, nhưng suýt nữa lại hại c·h·ế·t cháu của mình…
Ở trong gian phòng bên cạnh, Sở Lâm tò mò nhìn chằm chằm cái gương đồng trong tay Nguyên Cảnh, dường như muốn nhìn xem thử Lục Chiêu Dật và Tiểu Linh nói chuyện như thế nào.
Bởi vậy đừng có làm mấy việc như kiểu nhìn trộm nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sao đâu.” Lục Chi Ninh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.
Nghĩ như vậy, tia lo lắng trong lòng Lục Chiêu Dật cũng giảm bớt không ít.
Lục Chiêu Dật tức giận nói: “Mẹ kiếp! Cũng chính người này lừa anh!”
Nếu chẳng may thật sự hại c·h·ế·t Lục Chi Ninh, e rằng cô ta sẽ không thể nào sống yên ổn được nữa…
Tiểu Linh nhìn Lục Chi Ninh, nghĩ mình đã mang đến cho anh ta thương tổn không nhỏ, trong lòng day dứt.
Nhưng mà…Lục Chi Ninh đã nói như vậy, Nguyên Tam gia cũng ở bên cạnh bổ sung thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Linh…” Lục Chiêu Dật gọi một tiếng, thần sắc bi thương.
Kẻ sau màn, tính toán rất sâu 1
Bây giờ quyết không thể trông mặt mà bắt hình dong được nữa!
Chương 43
Trong mắt Lục Chi Ninh vẫn có mấy phần nghi hoặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Cẩm đưa tay nhận lấy gương đồng, nói khẽ: “Bọn họ cũng cần không gian riêng tư.”
Đạo sĩ kia có lẽ đã để mắt tới nhà họ Lục từ lâu, sắp xếp tất cả mọi chuyện có thể nói là một giọt nước cũng không lọt.
Mặt mũi Lục Chiêu Dật tràn đầy ảo não.
Anh ta biết chú Hai không phải là loại người như vậy, chỉ là cái người ở sau lưng này, tâm tư thật sự quá ác độc.
Thấy Lục Chiêu Dật vẫn mờ mịt không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Lục Chi Ninh kể lại ngắn gọn những gì anh ta đã trải qua.
Hàm ý chính là, thời gian còn lại của hai người không nhiều.
Chậm rãi kể lại những chuyện mà cô ta biết.
Cô ta thực sự đã nhận nhầm Lục Chi Ninh thành anh Lục. Nếu không phải nhờ có Tô quán chủ, cô ta trong tình huống thần trí không rõ ràng đã động thủ với Lục Chi Ninh rồi.
Cô ta lại nhìn về mấy người Tô Cẩm, cảm thấy có chút hoảng hốt: “Anh Lục, thật xin lỗi, em đã gây phiền phức cho mọi người rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu gia nhà họ Lục c·h·ế·t rồi, mà người hại anh ta lại chính là chú ruột, khoản nợ này, biết tính sao đây?
“Đúng thế!” Tiểu Linh gật đầu.
Lục Chi Ninh trấn an mấy câu, vẻ mặt phức tạp: “Loại chuyện này chúng ta cũng không thể khống chế được.”
Tô Cẩm nhạy cảm, lại hỏi Tiểu Linh một câu: “Vậy tại sao cô lại biến thành giống như lúc trước? Là ai ra tay với cô, cô có còn nhớ gì không?”
Mọi người phối hợp gọi một tiếng.
“Tô quán chủ, ngài lợi hại như vậy, ngài xem chuyện của Tiểu Linh…có thể giải quyết được không?”
Thật ra trong lòng Lục Chiêu Dật vẫn còn một tia lo lắng, cô bé này tuổi tác còn quá trẻ, thật sự nhìn không giống với mấy đại sư tiên phong đạo cốt bình thường.
Duy chỉ có sự xuất hiện của Tô Cẩm đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch.
Tô Cẩm quay đầu lại, hướng về phía Nguyên Cảnh khẽ quơ một cái, lấy đi một sợi tử khí ở trên người anh.
Có điều…
Tiểu Linh lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.
“Cô ta trúng phải nhiếp hồn thuật của đạo sĩ kia, hồn phách cô ta không ổn định, ký ức bị xoá đi một phần.”
Cô ta có thể nhìn thấy cuộc sống của ông ta không tồi, cũng coi như là yên tâm rồi.
Một lúc sau, Lục Chiêu Dật lại nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô đại…Tô quán chủ.” Suýt chút nữa đã gọi tên Tô đại sư rồi, cũng may ông ta cơ trí nhớ lại câu mà Tô quán chủ vừa nói kia.
“Nhưng mà tôi lại không nghĩ tới, vào lúc mà tôi chuẩn bị rời đi thì lại bị một đạo sĩ bắt được. Ông ta hạ trận pháp với tôi, còn niệm rất nhiều thần chú mà tôi nghe không hiểu, sau đó nữa thì…Tôi không còn biết gì hết…Chờ khi tôi khôi phục lại ý thức thì cũng đã làm rất nhiều chuyện sai trái rồi.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại bổ sung một câu: “Theo kế hoạch của đạo sĩ kia, sau khi Tiểu Linh xuống tay với Lục Chi Ninh, nếu không trở về Địa Phủ thì sẽ bị hồn phi phách tán. Nếu như trở về Địa Phủ, bởi vì đã từng hại đến mạng người nên cũng sẽ bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục.
Lục Chiêu Dật chỉ vào một vị trí trên má trái của mình: “Là chỗ này sao?”
Tô Cẩm nhìn về phía nữ quỷ đang đau khổ không thôi ở trong góc.
Kẻ sau màn, tính toán rất sâu 2
Nữ quỷ trong góc chậm rãi đứng dậy, chỉ thấy gương mặt kia của cô ta dần dần biến thành bộ dáng giống như trong tấm ảnh, là một cô gái dịu dàng hiền lành.
Sở Lâm có chút xấu hổ cười cười: “Vậy để bọn họ tâm sự một lúc cũng được…”
Lục Chiêu Dật hướng về phía Tô Cẩm nói cám ơn.
“Đạo sĩ kia có đặc điểm gì không?” Lục Chiêu Dật hỏi.
Phải, nhất định là do mình không có mắt nhìn người!!!
Sau đó, Tô Cẩm, Lục Chi Ninh cùng với Nguyên Cảnh Sở Lâm đi ra khỏi gian phòng.
Nhất định nhà họ Lục sẽ phải sụp đổ!
Mọi chuyện đến tận lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cô ta chỉ là một con quỷ, hình như cũng không thể đền bù được cho anh ta cái gì hết.
Trong mắt mấy người Lục Chiêu Dật, đương nhiên không nhìn thấy sợi tử khí kia. Bọn họ chỉ thấy tay Tô Cẩm giật một cái, sau đó cảm giác thống khổ của Tiểu Linh giảm bớt lại.
Nguyên Cảnh liếc mắt nhìn anh ta, đưa gương đồng lại cho Tô Cẩm.
Kẻ sau màn, có thể nói là tính hết tất cả các tình huống có thể xảy ra rồi.
“Sau khi tôi c·h·ế·t rồi vẫn không thể quên được anh Lục, không nguyện ý đi đầu thai, hồn phách bị kẹt lại ở Địa Phủ mấy năm. Sau đó có một lần tôi nhân cơ hội rằm tháng bảy, quỷ môn quan mở cửa nên chạy ra khỏi Địa Phủ…
Sau đó khó khăn lắm mới tìm được anh Lục…Tôi thấy cuộc sống anh Lục đã ổn định, cũng yên tâm hơn, tôi không có ý định quấy rầy cuộc sống của anh Lục, chỉ đứng nhìn từ xa, muốn nhìn anh Lục thêm vài lần.”
Nếu không phải là Lục Chi Ninh gặp được Tô Cẩm, e rằng dưới kế sách như vậy, mạng của Lục Chi Ninh đã không còn rồi…
Tiểu Linh cũng nhìn Lục Chiêu Dật, thần sắc cũng bi thương như thế. Cô ta đứng tại chỗ, không hề tiến lên phía trước, chỉ thê lương gọi: “Anh Lục…”
Đến lúc đó, người của nhà họ Lục sẽ điều tra mọi chuyện xảy ra với Lục Chi Ninh, nhất định sẽ tra được tới Lục Chiêu Dật, đến lúc đó…nhà họ Lục có thể nói rằng gặp phải gió tanh mưa máu, toàn bộ gia tộc nhà họ Lục sẽ phải rung chuyển!
Hai người nói chuyện xong lại gọi tôi, tôi sẽ đến đưa Tiểu Linh đi.”
Hơn nữa vị quán chủ này còn là người xử lý chuyện của Lục Chi Ninh.
Suýt chút nữa ông ta đã bỏ lỡ một vị đại sư chân chính, cũng may ông ta đã bình tĩnh lại.
“Được, Tô quán chủ.”
Ai cũng không muốn gặp phải đại sư giả mạo…
Người này suýt chút nữa đã trở thành thím của anh ta.
Lục Chiêu Dật nghe đến tê dại cả da đầu.
“Vậy có biện pháp gì giúp cô ấy không?” Lục Chiêu Dật lo lắng hỏi.
Thấy thế, trong lòng Lục Chiêu Dật càng kinh hãi hơn.
Mặc kệ là tình huống nào thì Tiểu Linh cũng sẽ không ở lại nhân gian nữa, cũng tức là sau cái c·h·ế·t của Lục Chi Ninh, cô ta là nhân chứng duy nhất cũng không còn nữa.”
Tiểu Linh nhớ lại một chút: “Trên má trái của ông ta có một nốt ruồi.”
Ông ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, đằng sau chuyện này lại có nhiều khúc mắc đến như vậy!
Vị Tô quán chủ này quả nhiên là một thế ngoại cao nhân!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.