Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 403

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 403


Câu hỏi cuối cùng mang theo dò thám cẩn thận.

Tô Cẩm cũng nhíu mày, vừa nãy khi rời khỏi 204, trong phòng không có bất cứ âm khí nào, mà bây giờ lại có thêm một tia âm khí, điều này có nghĩa trước khi họ quay về, có gì đó đã xuất hiện ở 204.

“Thuật che mắt mà thôi, còn không được coi là quỷ dẫn đường nữa.” Tô Cẩm vừa nói vừa quay đầu, đầu ngón tay tụ một tia linh lực, lần lượt điểm vào mi tâm của Nguyên Cảnh và Sở Lâm.

Chỉ thấy ba người họ đang đi về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyên Cảnh khẽ cười ra tiếng: “Có lẽ, ông ta chỉ đơn thuần là xui xẻo.”

Nguyên Cảnh lắc đầu: “Cũng có thể là lạc đường rồi.”

Anh ta khó tin nhìn Nguyên Cảnh, chấn kinh nói: “Có phải anh quá coi thường họ rồi không?” Chỉ một thuật che mắt cỏn con, sao có thể giam lỏng được hai người đó?

Sở Lâm vẫn còn hãi hùng, anh ta vô thức sờ bùa Hộ Mệnh trên người mình, bình tĩnh bình tĩnh! Anh ta có sư phụ ở bên cạnh, còn có một đống bùa, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề!

Ngay sau đó, Sở Lâm cười híp mắt nhắc nhở: “Sư phụ, tôi cảm thấy hình như chúng ta lại có thêm một cơ hội kiếm tiền rồi!” Hi hi, anh ta thật sự không có vui sướng khi người khác gặp họa!

Sau đó, ba người cùng quay về khách sạn.

Ngay khi Tô Cẩm sắp đụng vào tường, cô dừng bước, vung tay lên, chỉ thấy tường cao biến mất, mọi thứ trước mắt giống như mở ra, con đường ban đầu xuất hiện trước mặt mấy người.

Sở Lâm và Nguyên Cảnh lập tức theo bước chân của cô, đồng thời, hai người nghĩ tới lời chị gái trong khách sạn từng nói, đường trên trấn đan xen chồng chéo, dễ lạc đường…

Hành vi vừa rồi thực sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa và hoài nghi.

Phóng mắt nhìn đi, không nhìn thấy điểm cuối.

Ba người về tầng hai, Sở Lâm vừa mở cửa ra, ý lạnh lập tức bổ vào mặt.

Hứa hội trưởng có thể không có bản lĩnh gì, nhưng vị Tam Thanh quán chủ đó, có lẽ thực lực mạnh hơn Phương Tri Hạc rất nhiều lần!

“Đây…” Anh ta đứng ở đó, hơi sốc.

Sở Lâm hiểu ngay: “!”

“Mọi người về nhanh như vậy?” Cô ta kinh ngạc hỏi một câu.

“…” Khi tam gia nói đểu người khác, cũng rất thâm.

Sở Lâm: “?”

Ngoài mong đợi, Sở Lâm không khỏi cảm khái: “Không ngờ, Hứa hội trưởng này còn có phong phạm xả thân vì nghĩa như vậy!”

Bây giờ xem ra, nào phải dễ lạc đường, rõ ràng là dễ trúng chiêu.

Rõ ràng cô gái biết gì đó, trong ngoài lời nói đều nhắc nhở không ít.

Dứt lời, anh ta ngáp một cái, lại làm như vô ý nói: “Phải rồi, sạp tượng đất trên trấn các chị nhiều thật, trên con phố đi dạo vừa nãy, rất nhiều người bán tượng đất, nghệ nhân nhiều thật…”

Tô Cẩm vung tay loại bỏ âm khí, sau đó xoay người tới gõ cửa phòng kế bên: “Hứa tiên sinh, Tam tiên sinh?”

Nguyên Cảnh cạn lời trợn mắt nhìn anh ta: “Anh đang nằm mơ.” Quả thực là suy nghĩ viễn vông.

Nói xong câu này, giống như ý thức được câu này không được phù hợp lắm, cô ta vội vàng bổ sung: “Bởi vì chênh lệch nhiệt độ chỗ chúng tôi khá cao, hễ tới tối, nhiệt độ sẽ hơi thấp, đóng cửa sổ lại đề phòng bị cảm lạnh.”

Tô Cẩm thu tay về, xoay người về phòng 204.

Sắc mặt cô gái trẻ bỗng thay đổi, cô ta gian nan cười: “Thứ này ngoài trưng bày làm đồ trang trí, cũng không có tác dụng gì, mọi người không mua chứ…”

Anh ta là nghĩ cho Hứa hội trưởng! Dù sao chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều là chuyện nhỏ.

Tô Cẩm cũng phụ họa theo: “Nói không chừng là có chuyện gì dở dang, Tam tiên sinh đã lớn tuổi như vậy rồi, bản lĩnh giữ mạng vẫn có.”

Trong tích tắc, hai người chỉ cảm thấy tầm nhìn trước mắt trở nên cực kỳ rõ ràng.

Sở Lâm và Nguyên Cảnh nhìn nhau, sau đó bật cười.

Lúc này tâm trạng của ông chủ rất tệ, vừa nghe thấy giọng điệu chất vấn, thiếu kiên nhẫn xua tay: “Họ mua tượng đất xong đi rồi.”

Khi vào khách sạn, chị gái đó nhìn thấy ba người họ, kinh ngạc ể một tiếng.

Tô Cẩm suy nghĩ trong chốc lát, thành thật trả lời anh ta: “Tạm thời không thể chắc chắn, nhưng có người đích thân trải nghiệm, đợi lát nữa chúng ta xem thử tình hình là được.”

Sở Lâm xua tay, hờ hững trả lời: “Không, tôi không có hứng thú gì với tượng đất.”

Trên gương mặt tinh xảo của Tô Cẩm treo ý cười nhàn nhạt, cô chỉ nói một câu: “Chúng ta quay về xem thử.”

Sở Lâm nhanh chóng chỉ một nơi gần đó nói: “Đó không phải là khách sạn chúng ta ở sao?” Thì ra họ gần khách sạn như vậy?

Tô Cẩm không vội rời đi, cô lại đi mấy bước về hướng ông chủ, sau đó lạnh giọng hỏi: “Hai ông lão vừa nãy đứng ở trước sạp của ông đâu?”

Hơn nữa, ở trong mắt Sở Lâm và Nguyên Cảnh, hướng mà Tô Cẩm dẫn họ đi trông có vẻ không có đường, phía trước là một bức tường cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Cẩm bình thản đi hai bước, sau đó rẽ phải.

Hứa hội trưởng: Tôi cảm ơn cậu nha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó, Sở Lâm thấp giọng hỏi: “Sư phụ, liệu ông cụ Nguyên có phải cũng bị tượng đất này mê hoặc không?” Ông chủ bán tượng đất đó rõ ràng có vấn đề rất lớn.

Đích thân trải nghiệm?

Tốt xấu gì hai ông già đó cũng là tiền bối có tiếng ở Đạo Môn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cảm ơn.” Tô Cẩm thân thiện nói câu cảm ơn.

Sở Lâm rùng mình, đang muốn chửi vài câu, bỗng dưng phát hiện trước mắt có thêm vài thứ, tia linh lực của sư phụ nhà mình khiến anh ta nhìn thấy được âm khí trong phòng 204.

Nguyên Cảnh: “…” Rất tốt, con đường này có vấn đề!

Nhưng vừa rồi lại không nhìn thấy gì cả…Sở Lâm chỉ cảm thấy hãi hùng, trấn Lưu Vân này thật sự nhiều vấn đề!

Bỗng dưng, Tô Cẩm quay đầu lườm ông chủ nhìn lén.

Tô Cẩm dịu dàng xoa đầu Sở Lâm: “Đồ đệ ngoan, cố gắng nỗ lực, sẽ có một ngày anh cũng có thể nhìn thấy mọi thứ anh muốn nhìn thấy.”

Cô đợi nửa phút, trong phòng không có ai trả lời.

“Tôi chỉ cảm thấy trấn Lưu Vân này có quá nhiều điểm quỷ dị, để đề phòng các anh gặp phải loại thuật che mắt như này nữa, tia linh lực này có thể duy trì một ngày một đêm.” Tô Cẩm dịu giọng giải thích, dù sao thì có đôi lúc, luôn phải đề phòng bất trắc, dự đoán trước kết quả có thể xuất hiện.

Nghe vậy, cô gái thở phào khá lộ liễu: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người cũng mau đi nghỉ đi. Phải rồi, buổi tối khi đi ngủ, nhớ đóng cửa sổ nhé.”

“Được, nhưng mà…” Sở Lâm nhìn hai bên đường, nghi hoặc nói: “Sao tôi cảm thấy con đường này dài hơn so với khi chúng ta tới?”

Ông ta thật xui xẻo, khó khăn lắm mới tặng một tượng đất, thế mà còn bị cô gái này bóp nát?

Sở Lâm và Nguyên Cảnh đều cảnh giác, Sở Lâm suy đoán: “Họ vốn chưa về? Ông chủ sạp tượng đất đó nói dối?”

Lỡ như ba người họ tách ra, sự an toàn của hai người này cũng có đảm bảo.

Sở Lâm phản ứng cũng nhanh: “Tùy tiện dạo thôi, cảm thấy hơi buồn ngủ nên về.”

Ông chủ không nhịn được ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô gái trẻ đó.

Sở Lâm vô cùng kinh hỉ kéo tay áo của Tô Cẩm: “Sư phụ, tôi, tôi mở thiên nhãn rồi sao?”

Nhưng vừa ra ngoài một lúc, sao lại như vậy?

Ông chủ lập tức ôm ngực: “…” Đậu xanh, cô gái này từ đâu tới? Thực sự quá tà môn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 403