Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 300

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 300


“Ông nói lời này sai rồi, không phải đại sư, là kẻ lừa đảo.”

Lòng tốt 2

Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu cho Sở Lâm, Sở Lâm cười đỡ bà lão lên, phần tiếp theo anh ta sẽ giải quyết.

Lúc Tô Cẩm bước chân rời đi, Nguyên Cảnh và Tiết đạo trưởng cũng vội vàng đi theo.

Sở Lâm và Phương Tri Hàn mặt mày hớn hở, mỗi người cầm một đồng xu.

Sau đó, Sở Lâm còn nói thêm: “Đúng rồi, sư phụ, vừa nãy bà lão muốn tiễn chúng ta nhưng tôi từ chối rồi, tôi bảo bà ấy ở nhà chăm sóc cháu gái, chuẩn bị chút đồ ăn bồi bổ thân thể…Chúng ta cứ đi theo đường cũ trở về là được.”

Làm sư phụ, hôm nay cũng là một ngày cố gắng để dạy dỗ các đồ đệ của mình!

Lúc mấy người trở về khách sạn, Nguyên Cảnh vẫn luôn im lặng lên tiếng nói: “Tiết đạo trưởng tiếp theo sẽ đi đâu? Tôi có thể cho ông đi nhờ.”

Trong mắt cô hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Tô Cẩm lấy cái túi vải cũ nát trong tay bà lão, đổ hai xu tiền từ trong đó ra. Hai đồng xu va vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ, cô nói: “Chừng này là đủ rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Cẩm nghĩ nghĩ, dường như để một mình Tiết đạo trưởng ở đây cũng không quá thích hợp, nếu như thế thì cùng nhau về khách sạn cũng được.

“Đây là quà của sư phụ cho chúng tôi sao?” Sở Lâm tò mò hỏi.

“Chậc, đừng nói đừng nói nữa, đáng sợ quá, hôm nay tôi phải đóng cửa hàng sớm rồi về nhà!”

“Ôi chao, mấy người có biết gì không? Đại sư vừa nãy bày quầy hàng đoán mệnh ở chỗ này, vừa thu dọn quầy rời đi thì đã xảy ra chuyện rồi.”

Sở Lâm cũng phụ hoạ theo: “Mặc dù tôi rất thích vặt lông dê nhưng tôi cũng có tấm lòng nhân hậu.”

Thực lực của Tô quán chủ không chỉ sâu không lường được mà còn vô cùng tốt bụng.

Xem ra gã đại sư giả vừa rồi không đi tự thú.

Ông ta bước nhanh hơn đến bên cạnh Tô Cẩm, cẩn thận nhìn vẻ mặt Tô Cẩm. Hả? Tại sao Tô quán chủ còn bình tĩnh như vậy? Không có phản ứng gì hết?

Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải, chỉ là để nhắc nhở hai người, tuy rằng Huyền Thanh quán chúng ta rất thiếu tiền, rất cần tiền, nhưng lòng tốt cũng rất quan trọng.”

Tô Cẩm nhìn tướng mạo Tiết đạo trưởng: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần trao đổi phương thức liên lạc đâu.”

Chỉ là muốn dính chút tiên khí của Tô quán chủ…Nhưng lời này sao ông ta có đủ can đảm nói ra?

Tô Cẩm cười nhẹ nhắc nhở: “Tiết đạo trưởng, tôi và ông đều là người trong Huyền Môn, nếu là đồng đạo thì lúc không có chuyện gì làm cũng chớ nên đoán mệnh cho người đồng đạo thì tốt hơn. Thứ như số mệnh này, có khi không phải đã hình thành thì không thay đổi, cũng chớ cưỡng ép nhìn trộm thiên cơ.”

Tiết đạo trưởng im lặng: “Vậy tôi cùng về với mọi người nhé?”

Tiết đạo trưởng giật cả mình: “Tô quán chủ nói rất đúng.”

Nhưng đây chính là số mệnh, lừa gạt nhiều người như vậy, luôn có lúc mạng sống của người khác bị liên luỵ, đây chính là báo ứng.

Đại đồ đệ mặc dù thiên phú hơi kém một chút nhưng tiến bộ cũng rất nhanh.

Nhưng mà khi Tiết đạo trưởng vừa bước tới, chưa kịp khen ngợi cô thì đã bắt gặp ánh mắt của Tô Cẩm, Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Tiết đạo trưởng, tiếp theo tôi phải về khách sạn.”

Tô Cẩm đưa tay về phía hai người, trong lòng bàn tay là hai đồng tiền xu: “Mỗi người một đồng.”

Lòng tốt 1

Một đoàn người đi bộ quay lại theo con đường ban đầu.


Tiết đạo trưởng đối với Tô Cẩm càng lúc càng ngưỡng mộ.

Tiết đạo trưởng đi sau một bước cũng nghe rõ, ông ta không cẩn thận loạng choạng một chút, trong đầu nhớ lại lời cảnh báo của Tô Cẩm.

Dứt lời, Tô Cẩm nhấc chân bước vào khách sạn.

Vừa cứu người, vừa đưa bùa, thế mà lại chỉ lấy hai xu? Thực sự làm người cảm động không thôi, đức tính này đáng để ông ta học tập.

“Ân, ân nhân…” Bà ấy run rẩy nói: “Tiểu Thiến, cháu mau mau nói cảm ơn ân nhân đi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cần gì phải để bà lão đưa bọn họ quay về con phố thương mại vừa rồi đâu?

Bà lão liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.” Ân nhân đã cứu bọn họ, lại phải đi xa như vậy, trước đó còn giúp bà ấy không bị lừa gạt, nói chuyện thù lao là tất nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc Tiết đạo trưởng rời đi, ông ta còn khẽ hỏi một câu: “Tô quán chủ, chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc được không?” Cũng không thể lần sau muốn tìm Tô quán chủ còn phải thông qua người trung gian là Sở Lâm chứ?

“Bà ngoại yên tâm, cháu sẽ luôn ghi nhớ ơn cứu mạng này, sẽ mãi mãi là người tốt.”

Không tự thú sẽ khó giữ được tính mạng…Hiện tại không phải đã xác nhận rồi sao?

Tiếng xì xào bàn tán truyền vào rõ ràng trong tai Tô Cẩm, Tô Cẩm vẫn bình tĩnh đi về phía trước. Chuyện không liên quan gì đến cô, hơn nữa lúc đó cô cũng đã nhắc nhở một câu.

Ông ta che ngực, âm thầm cảm thấy may mắn, còn tốt còn tốt…

Sau khi nghe địa chỉ mà Tiểu Thiến nhắc đến, Nguyên Cảnh vô thức cau mày nhìn Tô Cẩm.

Đây chẳng phải là địa điểm mà anh và A Cẩm đoán là chỗ mà Từ Dương tỉnh lại đó sao?

Bây giờ chỗ khiến cho Tiểu Thiên xuất hiện tình trạng ly hồn cùng với chỗ mà Từ Dương chỉ đều cùng một chỗ, nghĩa là chỗ này A Cẩm không đi không được, cũng sẽ là mục đích đến tiếp theo của A Cẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Rất nhanh, Sở Lâm dẫn Phương Tri Hàn đi ra.

Rất tốt, chỗ kia nhất định có bí mật lớn!

Vùng ngoại ô phía đông?

“Không cần đâu, cảm ơn Tam gia.” Ông ta vốn chính là mặt dày tới đây, nào ngờ không chỉ được ăn ké bữa sáng mà còn đi theo Tô quán chủ giải quyết chuyện của bà lão kia. Nếu như còn ở lỳ ở đây nữa, ông ta cũng thấy xấu hổ.

Dù sao thì da mặt ông ta cũng chưa quá dày…

Nghe vậy, Tiết đạo trưởng lập tức lắc đầu: “Không phải không phải…”

“Nghe nói c·h·ế·t ngay tại chỗ, tử tướng rất thê thảm…”

Mặc dù không biết tại sao Tô quán chủ nói ra lời như vậy để nhắc nhở ông ta, nhưng trực giác mách bảo Tiết đạo trưởng không ổn, vô thức nhớ kỹ lời Tô Cẩm trong lòng.

Vừa đi được vài bước, Tô Cẩm dừng lại, quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy hai bà cháu đang đứng ở cổng nhìn bọn họ.

Tô Cẩm lại kiểm tra tình trạng thân thể của Tiểu Thiến, sau khi xác nhận cô bé không có vấn đề gì khác, cô quay đầu nhìn bà lão.

Bà ấy đưa toàn bộ tiền trên người ra, sau đó lại muốn đi tới lật gối đầu, Tô Cẩm nhẹ nhàng nói: “Không cần phải phiền phức như vậy đâu.”

Tiết đạo trưởng không hiểu lời này có ý gì, Sở Lâm lại tốt bụng giải thích: “Người có thể lưu phương thức liên lạc của sư phụ tôi đều là quỷ xui xẻo.”

Tiết đạo trưởng nghe vậy liền hiểu ngay.

Trong lòng Nguyên Cảnh có chút lo lắng, khó tránh khỏi lo lắng cho sự an nguy của Tô Cẩm.

Bà lão và Tiểu Thiến nhìn thấy Tô Cẩm quay đầu lại nhìn về phía bọn họ thì vẫy tay, sau đó trịnh trọng cúi đầu, Tô Cẩm bất đắc dĩ thu tầm mắt lại.

“Anh làm đúng lắm, chúng ta tự mình quay về là được rồi.” Dù sao chỗ này cách chỗ bọn họ dừng xe không quá xa, Tô Cẩm càng ngày càng hài lòng với Sở Lâm.

Chương 300

“Sư phụ yên tâm, nhất định em sẽ luôn ghi nhớ.” Phương Tri Hàn giành trước, bày tỏ thái độ.

Tô Cẩm bị ánh mắt của ông ta nhìn đến bất đắc dĩ, cô quay đầu: “Tiết đạo trưởng muốn tôi đoán mệnh cho ông sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Cẩm không giống với Nguyên Cảnh, vừa nghe được địa chỉ này, trong nháy mắt hai mắt đã sáng bừng lên.

“Tiểu Thiến, làm người phải luôn giữ tấm lòng nhân hậu.” Bà lão thì thầm: “Còn có ân tình của ân nhân nữa, cháu phải luôn ghi nhớ rằng cô ấy đã cứu cháu.”

“Bà ơi, cháu cứu cháu gái của bà, còn đưa cho bà lá bùa nữa, kế tiếp chúng ta phải nói chuyện thù lao.”

Khi mấy người Tô Cẩm trở về con phố thương mại thì đột nhiên nghe được mấy người tụ tập lại bàn tán.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 300