Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 294

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 294


Mấy phút sau, Tiết đạo trưởng từ trong nhà vệ sinh bước ra, cả người nhìn có tinh thần hơn hẳn.

Tiết đạo trưởng bắt gặp ánh mắt của Sở Lâm, có chút xấu hổ nói: “Ôi, bây giờ địa vị của Tô quán chủ trong lòng tôi càng lúc lại càng cao, cho nên khi gặp cô ấy cũng giống như được gặp tiền bối vậy, luôn cảm thấy bộ dạng mình lôi thôi lếch thếch là không được…”

Nói về khách hàng lớn, có ai có thể so sánh được với Lục gia bọn họ?!

Mặc dù họa phong có vẻ như không đúng lắm…

Không mất quá nhiều thời gian mà đã khiến cho thái độ của Tiết đạo trưởng thay đổi hết lần này đến lần khác.

Lúc này trong lòng Tiết đạo trưởng, sư phụ đã biến thành tiền bối luôn rồi?

Lúc này Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đang cùng nhau ăn cơm trong phòng ăn nhỏ.

Thấy Tô quán chủ đã chuẩn bị xong bát đũa, Tiết đạo trưởng nhất thời được sủng ái mà lo sợ, lúc này mà còn câu nệ cũng không hay lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chậc, bốn người thì ấm áp hơn mà!

Nói xong, anh ta ung dung đi sang một bên, sau đó lặng lẽ đứng đó, định cố gắng hết sức làm một bức tượng điêu khắc mặt không biểu tình.

Lấy lòng 2

Trong chớp mắt, phòng ăn nhỏ đã chật kín người.

“Đương nhiên sư phụ tôi sẽ không để ý mấy cái này đâu, hơn nữa Tiết đạo trưởng đã vất vả như thế để bảo vệ chính nghĩa, sư phụ tôi chỉ cảm thấy ông rất xuất sắc thôi.”

Sở Lâm: “…” Quả nhiên, sư phụ anh ta lợi hại nhất!

“Vậy vì sao anh lại có thể cùng ăn sáng với sư phụ?” Phương Tri Hàn hỏi.

Đáng tiếc, một giây sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó Sở Lâm liền thấy Phương Tri Hàn chạy vào.

Hơn nữa ánh mắt cả ba người kia đều có vẻ lên án, Sở Lâm không hiểu sao thấy chột dạ: “Trong phòng mấy người chẳng lẽ không có đồ ăn sáng à?”

Dưới con mắt của nhiều người đang nhìn như vậy, Tiết đạo trưởng thuật lại những chuyện sau đó của Diệp gia.

Sở Lâm hỏi thêm một câu.

Sau khi báo cáo xong tình hình, Tiết đạo trưởng lại nhắc đến Tiểu tổ đặc biệt: “Tô quán chủ, người của Tiểu tổ đặc biệt rất cảm kích chuyện lần này, bọn họ còn muốn đích thân đến đây cảm ơn cô…”

Nguyên Cảnh im lặng hồi lâu: “…” Ngay cả bữa sáng mà cũng có nhiều người tranh giành như thế, xem ra con đường sau này của anh đầy rẫy chông gai.

Có điều Tô Cẩm chỉ liếc mắt một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Cô nhìn về phía Tiết đạo trưởng, thái độ khá ôn hòa: “Tiết đạo trưởng đến sớm như vậy à, đã ăn sáng chưa? Có muốn ăn chung không?”

Tô Cẩm vừa ngủ dậy đã nhận được tin nhắn của Sở Lâm, nói rằng Tiết đạo trưởng đang đợi bên ngoài khách sạn muốn gặp cô.

Phương Tri Hàn kéo áo Sở Lâm, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, ông ta còn biết nịnh hơn cả anh đấy.”

Tô Cẩm không hề ngạc nhiên khi thấy Tiết đạo trưởng đến thăm, trực tiếp trả lời một chữ “được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Lâm lập tức hiểu ra, đây là vào soi gương để chỉnh lại mặt mũi của mình.

Sở Lâm mở miệng liền bắt đầu khen ngợi Tiết đạo trưởng, khen đến mức đầu óc Tiết đạo trưởng choáng váng.

Chờ Tiết đạo trưởng bước vào thang máy rồi bước ra khỏi thang máy mới mơ hồ nhớ tới bộ dáng của mình không ổn, bước chân ông ta dừng lại, thấp giọng hỏi: “Sở đạo trưởng, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”

Ăn sáng xong, Tô Cẩm nhìn Tiết đạo trưởng.

Mẹ của Diệp Ảnh là Diệp phu nhân, trong vụ án này bà ấy có phần vô tội. Lúc Từ Dương xảy ra chuyện, Diệp phu nhân bị đẩy ra ngoài. Sau đó khi hai cha con muốn hủy thi diệt tích, Diệp phu nhân biết chuyện muốn ngăn cản nhưng bị cha Diệp nhốt vào phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta dẫn Tiết đạo trưởng đến trước cửa phòng Tô Cẩm, trước tiên gõ cửa rồi mới bước vào.

Thế là, một bữa sáng dành cho hai người biến thành bữa sáng dành cho bảy người.

Chậc, mình là đại đồ đệ của tiền bối thì càng không thể làm cho sư phụ mất mặt.

Tiết đạo trưởng vừa nhìn thấy Sở Lâm liền mỉm cười bước tới hỏi: “Sở đạo trưởng, Tô quán chủ có thời gian gặp tôi không?”

Lục Chi Ninh cùng Lục Chi Vận liếc nhau, hai người lại còn trả lời tự tin hơn nữa: “Chúng tôi là Lục gia, là khách hàng dài hạn, càng nên cùng nhau ăn sáng hơn nữa. Cái này gọi là duy trì mối quan hệ tốt đẹp với khách hàng.”

Về phần cha Diệp và Diệp Ảnh thì đương nhiên kết cục thê thảm, bị kết án, bị bỏ tù…

Sau khi ông ta xử lý chuyện của Diệp gia xong cũng không quay về mà đi thẳng tới bên ngoài khách sạn, ngồi chờ ở đây để tránh bỏ lỡ Tô quán chủ một lần nữa.

“Cũng được, nhưng tôi không trả chi phí đi lại và tiền công làm việc cho ông đâu.” Tô Cẩm dứt khoát trả lời, chỉ cần nói địa chỉ ra là được rồi, cần gì phải nhất định tự mình dẫn cô tới chứ?

Vừa nghe nói bọn họ đích thân đến, Tô Cẩm thoáng kinh ngạc một giây: “Không gặp, phiền lắm.”


Thấy Tiết đạo trưởng còn muốn nói thêm cái gì, Tô Cẩm liền giành nói trước: “Tiết đạo trưởng có biết ở Kinh Thành chỗ nào có bán chu sa tinh khiết nhất, phù hợp để vẽ bùa nhất không?”

Lấy lòng 1

Nể mặt tiền, anh ta nhịn!

“Được, để tôi dẫn ông đi.” Sở Lâm không nghĩ nhiều.

Trong đầu Tô Cẩm chầm chậm hiện lên dấu chấm hỏi: “?” Lại đang diễn cái gì vậy?

Sở Lâm ngao một tiếng, một giây phá công, sư phụ nhà mình đã gọi đến ăn sáng, sao anh ta có thể từ chối được?

Ngày hôm sau.

Ông ta bước tới ngồi xuống, nửa phút sau, Tô Cẩm ngước mắt nhìn về phía Sở Lâm: “Đã chuẩn bị bát đũa xong hết rồi, anh xác định vẫn đứng đó để làm tượng điêu khắc sao?”

Ai biết là họ đến để cảm ơn hay là đến trách cô giành mối làm ăn? Gặp một người giống như Ninh Quy là đủ rồi, nếu gặp thêm một người nữa, chẳng phải là làm lãng phí thời gian của cô sao? Chỉ nghĩ như thế thôi là đã thấy phiền phức rồi!

Sở Lâm trả lời hùng hồn: “Bởi vì anh đang giúp sư phụ liên hệ với khách hàng tiềm năng, nói cách khác, đây gọi là xã giao.”

Ngoại trừ Phương Tri Hàn, còn có Lục Chi Ninh, Lục Chi Vận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phương Tri Hàn: “…Vậy thì em sẽ cùng xã giao với anh, em là sư đệ, phải chia sẻ trách nhiệm với anh, chút chuyện nhỏ này em cũng làm được.”

Tiết đạo trưởng khẽ giật mình, vội vàng nói: “Sắc mặt tôi trông tệ lắm à? Như thế này mà đi gặp Tô quán chủ có thất lễ lắm không?”

Sở Lâm hắng giọng, thái độ cũng trở nên trang trọng hơn vừa nãy rất nhiều. Anh ta thu hồi mấy phần cà lơ phất phơ, trở nên nghiêm túc, lại nhớ đến bộ dáng của Phương Tri Hạc, cố gắng học cách cư xử cho phải phép.

Tiết đạo trưởng không vội trả lời mà thận trọng hỏi: “Tôi dẫn cô đến đó nhé?”

Sở Lâm bị chặn họng, không nói nên lời!

“Sư phụ, tôi đã mời Tiết đạo trưởng tới rồi.”

Tô Cẩm hào phóng mang đến hai bộ bát đũa, lúc khách sạn đưa bữa sáng tới cho cô, bởi vì đồ ăn sáng phong phú nên thường xuyên đưa thêm mấy bộ bát đũa, rất chu đáo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Lâm ghen tỵ ngay tại chỗ.

Mấy phút sau, Sở Lâm bước xuống dưới sảnh khách sạn.

Chỉ là có thực sự vô tội hay không thì còn phải chờ Tiểu tổ đặc biệt điều tra kỹ lại một lần nữa, đợi sau khi xác định rõ ràng thì Diệp phu nhân sẽ không có chuyện gì.

Chương 294

Tâm tư Tiết đạo trưởng rất rõ ràng, trên mặt tràn đầy mấy chữ nịnh nọt viết hoa: “Mấy lời này của Tô quán chủ nghiêm trọng quá rồi, làm sao tôi có thể thu phí được chứ? Được dẫn đường cho cô chính là vinh hạnh của tôi.”

Ông ta thở dài nói: “Tối hôm qua sau khi tôi xử lý xong việc của Diệp gia thì cũng đã gần sáng rồi, cũng không quay về mà tới thẳng đây để báo cáo lại tình hình cho Tô quán chủ.”

Trong mắt Nguyên Cảnh nhanh chóng hiện lên vẻ đau lòng, khó khăn lắm mới có cơ hội được ăn sáng cùng nhau…Giờ thì lại có thêm hai người.

Sở Lâm nhìn Tiết đạo trưởng từ trên xuống dưới: “Sư phụ bảo tôi xuống mời ông lên. Tiết đạo trưởng ngủ không ngon à? Sao nhìn sắc mặt ông có vẻ hốc hác vậy?”

Tiết đạo trưởng có chút xấu hổ: “Tô quán chủ, như vậy hình như không hay lắm…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 294