Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Nhất Lãm Tinh Hà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20
Tô Cẩm: “…”
Tối hôm qua lúc mới gặp, anh ta không nhận ra vị Nguyên Tam gia này.
Tô Cẩm vẫy tay chào anh, tâm trạng vui vẻ quay vào nhà họ Tô.
Vẫn không nhận được phản hồi.
Sở Lâm bị cúp điện thoại cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Tôi hiểu rồi.” Nguyên Cảnh gật đầu, đích thân đưa Tô Cẩm đến tận cửa nhà họ Tô.
Ghi chú trên điện thoại di động cũng từ đại sư biến thành Tô Cẩm đại sư.
Khóe miệng Sở Lâm giật giật, thì ra Tô đại sư thích loại màu sắc này.
Nội dung tin nhắn Tô Cẩm gửi tới rất đơn giản, bảo Sở Lâm chờ cô một chút, ăn sáng xong cô muốn đi cùng anh ta trở về nhà họ Sở một chuyến.
Nhưng bây giờ, hơn một giờ trôi qua, Chu đại sư còn không chủ động liên lạc với cô ta?
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Xem ra tổ sư gia đã thấy được tấm lòng thành của anh. Yên tâm đi, sau này tổ sư gia sẽ che chở cho anh.” Dù sao tên quỷ xui xẻo này đã đưa cho cô mười hai triệu, nhất định tổ sư gia sẽ thích loại quỷ xui xẻo người ngốc lắm tiền này.
“Vốn dĩ tôi cùng tổ sư gia ở trong Huyền Thanh quán ở thôn Hoa Thanh, nhưng Huyền Thanh quán chúng tôi nhân khẩu thưa thớt, sau khi tôi tới Thanh Thành, sợ tổ sư gia ở đó tịch mịch nên mới đem tổ sư gia cùng đến đây.
Sau khi Thư Vân cố liên hệ mấy lần nhưng vẫn không liên lạc được với Chu đại sư, sắc mặt Thư Vân rốt cục lạnh xuống.
Nói xong lại thắp ba nén nhang lên tổ sư gia.
Đầu óc Tô Cẩm nhanh chóng chuyển động.
Cô ta chờ, chờ gần một tiếng đồng hồ.
Sở Lâm lập tức thu hồi thái độ cà lơ phất phơ kia, vô cùng đoan chính đi qua gọi một tiếng: “Tam gia.”
Trên mặt Sở Lâm mang theo ý cười, anh ta lặng lẽ hỏi Tô Cẩm một câu: “Đúng rồi, đại sư, tổ sư gia vẫn ở chỗ này có phải không quá thích hợp hay không? Tổ sư gia lợi hại như vậy, hẳn phải có một nơi thuộc về ngài ấy mới đúng.”
Thư Vân bởi vì bày mưu hại Sở Lâm, tâm tình quá mức kích động, buổi tối căn bản là không cách nào ngủ được, một mực chờ đợi tin tức của vị Chu đại sư kia.
Vừa nhìn thấy là tin nhắn Tô Cẩm gửi tới, Sở Lâm lập tức mở điện thoại ra.
Còn nữa, Sở Lâm nói là gặp tà vật, cái đó nói thế nào cũng chỉ thấy huyền huyễn. Anh họ chỉ cảm thấy đầu óc Sở Lâm có vấn đề, trực tiếp cúp điện thoại, lười nghe Sở Lâm tiếp tục lải nhải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư Vân cũng không biết, trong một phòng khách sạn không đáng chú ý ở Thanh Thành, Chu đại sư đã ngã xuống trong vũng máu.
Đêm qua, anh ta hỏi Nguyên Thất, đã biết đại sư chính là cô con gái mà nhà họ Tô mới vừa tìm về, tên là Tô Cẩm.
Đến lúc lâu sau anh ta hỏi anh họ mình một chút, lúc đó mới bừng tỉnh ý thức được, vị này thật đúng là Nguyên Tam gia trong truyền thuyết!Đồ tai họa Tô Cẩm, ai mà không tránh xa 1
Nếu như có một lượng lớn hương khách đến dâng hương, trước không nói cái chỗ này quá nhỏ, truyền ra ngoài cũng quả thực làm tổn hại mặt mũi tổ sư gia.
Sở Lâm lúc này mới vui vẻ đi vào nhà.
Cô ta nắm chặt điện thoại di động, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bùa an thần cộng thêm một tấm bùa hộ thân phiên bản nâng cấp, có thể nói là làm cho giấc ngủ của Sở Lâm được bảo hộ hai tầng.
Tâm trạng háo hức và vui mừng trước đó của Thư Vân bởi vậy lại trở nên cáu kỉnh hơn một chút.
Tử vi chi mệnh 2
Sở Lâm thành kính thắp nhang, ba nén nhang hạ xuống, hương cháy sáng rực.
Nghe vậy, Tô Cẩm trịnh trọng nói: “Huyền Thanh quán.”
Đúng lúc này Tô Cẩm đang ăn sáng, người giúp việc nhìn thấy Sở Lâm, liền chuẩn bị một phần cho Sở Lâm.
Tô Cẩm gật gật đầu: “Đúng là một chuyện phiền toái.”
Anh ta ra khỏi biệt thự, vội vàng gọi điện thoại cho anh họ mình, biểu đạt một chút lòng kính trọng và cảm kích của mình với Nguyên Tam gia.
Chương 20
Chỉ là, tương đối mà nói, nhà họ Sở ở bên kia lại không an ổn như vậy.
Anh ta hiểu rồi!
Chỉ có điều, người còn chưa đi, điện thoại di động liền vang lên.
“C·h·ế·t tiệt! Dám lừa tao, lừa tao à?”
Sở Lâm cảm nhận được sự quan tâm, hai con mắt như phát ra ánh sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Lâm đọc tin nhắn xong, tâm tình rất tốt.
Huyền Thanh quán giấu trong biệt thự nhà họ Tô???
Cô ta nhẫn nại, lại đợi thêm một lát nữa, thấy Chu đại sư còn chưa liên lạc với mình, cô ta mất hứng bấm số điện thoại di động của Chu đại sư.
Đối với Nguyên Cảnh, Tô Cẩm rất kiên nhẫn, cho nên khi cô giải thích chuyện này đều nói cực kỳ tỉ mỉ.
Dù sao, Nguyên Tam gia vẫn luôn ở kinh thành, không có đạo lý sẽ xuất hiện ở một chỗ thế này ở Thanh Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối với việc này, Sở Lâm rất thức thời.
Cô phải suy nghĩ kỹ vấn đề này mới được.
……
Sở Lâm: “Vậy Huyền Thanh quán ở đâu?”
Ngày hôm sau.
Quan hệ của anh họ anh ta với Nguyên Tam gia nghe nói cũng coi như không tệ.
Sở Lâm thận trọng nói.
Sở Lâm vừa đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Nguyên Cảnh ngồi ngay ngắn ở đó.
Thần sắc Tô Cẩm nặng nề thở dài một hơi.
Vừa trở về phòng, Tô Cẩm liền nhanh chóng nói chuyện kiếm tiền với tổ sư gia.
Anh họ Sở Lâm: “…?”
Nàng vừa nói vừa cầm ba nén nhang đưa cho Sở Lâm.
Nguyên Cảnh giơ tay lên, không định tiếp tục nói chuyện với Sở Lâm nữa.
Sở Lâm vừa rời giường, liền vội vàng rửa mặt, anh ta muốn trở về nhà một chuyến để hỏi ông già anh ta lấy một ít tiền tiêu vặt.
Trước tiên phải tìm một nơi rộng rãi đã!!
Có phải chuyện này không đúng lắm không?
Ông ta đã trả giá cho hành động của mình…
Thái độ Nguyên Cảnh trầm ổn, thản nhiên đáp một tiếng: “Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Loại chuyện nhàn rỗi này, chẳng lẽ Tam gia thật đúng là nhúng tay vào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người mà cậu đang nói thật đúng là Nguyên Tam gia sao?
Hay là Chu đại sư hối hận, lừa tiền của cô ta xong rồi không muốn làm việc cho cô ta nữa?
Vốn dựa theo kế hoạch, không quá nửa tiếng đồng hồ, Chu đại sư nên trả lời cô ta mới phải.
Sau khi nghe rõ tình huống, Sở Lâm thở dài theo: “Muốn xây một tòa đạo quán ở Thanh Thành quả thật có chút khó khăn. Nhưng mà, nếu như về sau khách dâng hương của Huyền Thanh quán càng ngày càng nhiều, cũng không thể để cho những người đó đều đến nơi này dâng hương chứ?”
Cô cũng không thể vẫn cứ luôn ở cùng tổ sư gia trong một căn phòng nhỏ hẹp như vậy chứ?
“Đại sư, ngài đối với tôi thật tốt.”
Tô Cẩm dẫn Sở Lâm, đi đến gian phòng ở lầu hai, trong đầu Sở Lâm chứa dấu chấm hỏi thật lớn.
Chẳng lẽ là sự tình trở nên càng thêm khó giải quyết?
Tô Cẩm mở cửa phòng, đập vào mắt là một mảng toàn màu hồng rực, trực tiếp lóe mù hai con mắt của Sở Lâm.
Tô Cẩm: “Nếu anh muốn thắp nhang thì đi theo tôi.”
Sở Lâm suy nghĩ, sở dĩ đêm qua Nguyên Tam gia nguyện ý nhúng tay vào chuyện này, đại khái cũng là nể mặt vị anh họ kia của anh ta.
Điện thoại di động này là máy dự phòng ngày hôm qua Nguyên Thất đưa cho anh ta. Điện thoại di động của anh ta đêm qua bị hỏng, cũng may Nguyên Thất làm việc cẩn thận.
Nhìn thấy khói nhang bốc lên rất vượng, ý cười trên mặt Tô Cẩm lại sâu thêm vài phần.
Ôi, là cô đang lo lắng cho an toàn của anh ta, Tô Cẩm đại sư cũng quá tận tâm, có trách nhiệm rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Sở Lâm hỏi thêm một câu: “Đại sư, ngài còn chưa nói cho tôi biết ngài là ở đạo quán nào? Đến lúc đó tôi cũng có thể thắp cho tổ sư gia một nén nhang.”
Sở Lâm: “Chuyện lần này, cám ơn Tam gia, sau này tôi sẽ nói anh họ tôi đích thân đến cảm ơn ngài…”
Mà ở Thanh Thành này giá cả lại quá cao, tạm thời tôi còn chưa có năng lực xây dựng một tòa đạo quán cho tổ sư gia được.”
Tô Cẩm chỉ vào bài vị trên bàn nói: “Đây là tổ sư gia của Huyền Thanh quán.”
Dù sao chỗ lợi hại của Tô đại sư, không phải ông anh họ kia của anh ta có thể hiểu được!
Sở Lâm ở trong phòng khách biệt thự của Nguyên Cảnh, ngủ một giấc thật ngon lành.
Sở Lâm ở bên ngoài nhà họ Tô đi vòng lui vòng tới một lúc, lại ngại bước thẳng vào, thẳng cho đến khi có người mời anh ta đi vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.