Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 183

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183


Nhưng thời khắc này, Lục Chi Ninh lại không dám nói tiếp, bởi vì nếu anh ta nói ra đáp án, khả năng Mộc phu nhân sẽ càng thương tâm hơn.

“Vậy tôi phải chờ bao lâu?” Mộc phu nhân thấp giọng hỏi.

Chuyện của Mộc gia, hiện tại anh ta hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một chút, nói tới nói lui, đều là tên rác rưởi Mộc Khái kia giày vò ra, Mộc phu nhân là người bị hại.

Sau vài giây, Lục Chi Ninh thét lên bên trong căn phòng lại có tiếng vọng quay lại…

Đối với Mộc phu nhân mà nói, nào có thể chỉ dùng hai từ trái tim băng giá để hình dung? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dứt lời, Tô Cẩm mang theo Mộc phu nhân biến mất khỏi căn phòng.

Chương 183

Cũng không biết cha giật mình kinh hãi chuyện gì?

Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, đáy mắt có mấy phần không có cách nào nói nên lời.

“Ô ô ô!”

Đại não của Lục Chi Ninh c·h·ế·t máy mất một giây: “… …”

Nhưng, Mộc Khái cũng không biết, ấn đường ông ta đã hiện ra tử khí, tử khí càng ngày càng nhiều… Mơ hồ còn có tà khí xen lẫn trong đó.

Tô Cẩm dẫn theo Mộc phu nhân vừa xuất hiện ở trong phòng khách sạn.

Trong giây lát, Mộc phu nhân ngừng thút thít, chảy xuống một giọt nước mắt màu đen: “Tôi rất buồn, vì sao ngay cả người xa lạ cũng biết tôi là người bị hại, mà con gái tôi lại vẫn như cũ muốn đứng về phía Mộc Khái!”

“Tô quán chủ, tôi biết cô là người tốt, cô muốn xử trí tôi như thế nào cũng được, nhưng tôi không thể nhìn Mộc Khái trả giá đắt, tôi thật sự không cam tâm, xin cô cho tôi một cơ hội! Để cho tôi tìm Mộc Khái báo thù, tôi đã hiểu rõ, cho dù Mộc Dao hận tôi, tôi cũng sẽ không để ý. Nó cũng không biết đau lòng vì người mẹ là tôi, tôi đau lòng cho nó làm cái gì?”

Lúc này Lục Chi Ninh không nói thành lời.

Mộc Khái đứng đó, tràn đầy mờ mịt, ông ta sốt ruột vội vàng hoảng hốt đi một vòng trong phòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tô Cẩm, sau đó lại vội vàng đi ra ngoài cửa.

Anh ta nhờ vả Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng chỉ cho anh ta một cái liếc mắt nhàn nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Cẩm tìm một nơi ngồi xuống, chậm rãi mở miệng: “Mộc phu nhân, vấn đề này, trong lòng bà không phải đã có đáp án sao? Từ lúc bà bắt đầu vì Mộc Dao mà lựa chọn không tự tay g·i·ế·t kẻ thù, trong lòng bà, gần như đã rõ Mộc Dao là kiểu người gì.”

Lục Chi Ninh cảm thấy cảm khái tràn đầy, không phải nói Tô quán chủ lợi hại, ngay cả lớp màn giấy che mỏng manh kia, cô cũng có thể bình tĩnh đâm thủng.

“Tô quán chủ! Kỹ năng này của cô thật lợi hại! Đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất!”

Lục Chi Ninh đã hiểu, a, là bởi vì Mộc Dao nên buồn.

“Cha, sao vậy?”

Lục Chi Ninh nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng đứng lên đi đến bên cạnh Tô Cẩm, anh ta nhỏ giọng nói: “Cô xem, tôi có thể sống được bao lâu?”

Đột nhiên xuất hiện, còn bỗng dưng đưa ác quỷ đi?

Mộc Khái nắm lấy cánh tay Mộc Dao truy hỏi: “Vừa rồi có người đến đây hay không?”

Anh ta không kỳ thị quỷ, anh ta thật sự sợ hãi!

“Nó là ác quỷ, do tôi xử lý.”

Nghe thấy giọng Tô Cẩm, Lục Chi Ninh mới bình thường trở lại.

Lục Chi Ninh đã tới.

Mộc phu nhân lắc đầu: “Tôi biết tôi dọa người, nên nói xin lỗi chính là tôi.”

Tô Cẩm híp mắt, đáy mắt một mảnh hàn ý: “Đêm nay.”

Ông ta phải sống lâu trăm tuổi!

Ngay sau đó, Lục Chi Ninh lại thấy bên cạnh Tô Cẩm có thêm một con quỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nó là một con quỷ hậm hực nơi góc xó, không nói hai lời, bắt đầu khóc.

“Cậu dẫm lên chân của tôi rồi…”

Để lại câu nói này, Tô Cẩm không thèm nhìn sắc mặt Mộc Khái trong nháy mắt trở nên khó coi.

Mộc phu nhân quay về phía Lục Chi Ninh áy náy cười một tiếng.

Lục Chi Ninh thiếu chút khóc thành tiếng.

Vì sao ở bên cạnh Tô quán chủ, còn có thể gặp phải chuyện này? Chẳng lẽ ở bên cạnh Tô quán chủ, không phải an toàn nhất sao?

Ngoài cửa, Mộc Dao đang yên lặng trông coi ở đó.

Lục Chi Ninh bị hai chữ này dọa đến rụt cả người, cho nên… Mộc Khái bỏ ra một nửa tài sản, cũng không thể sống lâu thêm một ngày sao?

Tô Cẩm suýt chút nữa bị dáng vẻ của Mộc Khái chọc cười.

Khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy ông ta Mộc Khái sống được rất lâu!

Cô lại nhìn tượng thần được thờ phụng, trong giây lát, cô cười nói: “Nếu như Mộc tiên sinh đã có kỳ ngộ như vậy, tôi sẽ không quấy rầy ông nữa, hi vọng ông có thể muốn gì được nấy sớm một chút.”

Tô Cẩm phải c·h·ế·t, ác quỷ kia cũng phải c·h·ế·t!

Tiếng khóc u u bay lượn trong phòng, khiến cho Lục Chi Nin run lên.

“A a a a —— “

Khiến anh ta rất lâu cũng không có cách nào quên được.

Tô Cẩm nhẹ giọng nói: “Đây là Mộc phu nhân.”

Ngay cả trước đó cô đã nói ba ngày ông ta chắc chắn c·h·ế·t, sợ là tính toán đâu ra đấy, cũng không sống nổi ba ngày.

Tô Cẩm ung dung giải thích: “Mộc phu nhân, mặc dù bà là ác quỷ, trên tay vẫn còn chưa có mạng người, còn có cơ hội quay đầu, tôi có thể đưa bà đi đầu thai, nhưng nếu như bà thật sự dính vào cái mạng của Mộc Khái, vậy thì không thể an ổn đầu thai.

Trong chốc lát, Lục Chi Ninh lại đi theo bên cạnh Tô Cẩm hai bước, sau đó anh ta phát hiện càng lạnh hơn, không chỉ như thế, trong thoáng chốc anh ta còn nghe thấy một giọng nữ vang lên.

Ánh mắt Mộc Khái run rẩy, sợ hãi sau đó lại có chút không biết làm thế nào, Tô Cẩm kia… rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Cũng may cũng may…

Mộc phu nhân ngưng khóc, giương mắt nhìn về phía Tô Cẩm.

Mộc Khái quay người lại trở về phòng, một lần nữa đóng cửa phòng lại, Mộc Dao muốn bước vào nhưng lại bị ngăn lại, cô ta sờ lên chóp mũi, có chút im lặng, thiếu chút nữa cánh cửa đã đập vào mũi của mình rồi.

Cô vừa nhấc tay lên, trực tiếp tóm Mộc phu nhân vào trong tay.

Anh ta nhảy lên trên ghế sofa, sợ hãi ôm cái gối, trên mặt đều viết đầy chữ nhỏ bé, đáng thương, bất lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộc Dao giải thích: “Không có! Con vẫn luôn trông ở đây, nửa bước cũng chưa rời!”

Trái tim nhỏ cũng sắp không chịu nổi.Tô Cẩm thở dài, có chút ngượng ngùng giải thích: “Mộc phu nhân, anh ta nhát gan, bà đừng để ý.”

Chuyện này không thể nghi ngờ là tăng nhanh tốc độ c·h·ế·t của Mộc Khái.

Hu hu hu, bà đừng cười với tôi, mặc dù bà không phải cái miệng lớn đầy máu, nhưng… tướng c·h·ế·t của Mộc phu nhân khó coi, nụ cười này…

Hơn nữa Mộc Khái cũng không sống được mấy ngày, ông ta thờ phụng tà vật, cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, bà hãy kiên nhẫn chờ đợi với tôi, nhìn kết cục của ông ta là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Mộc Khái vừa vào cửa đã xông tới trước mặt tượng thần, ánh mắt gần như điên cuồng cầu nguyện.

Lục Chi Ninh vẻ mặt tràn đầy mờ mịt, anh ta nói sai ư?

Mộc phu nhân nghe tiếng Lục Chi Ninh, đột nhiên trở nên rất khó chịu.

Lục Chi Ninh nhất thời yên tâm.

Má ơi, g·i·ế·t anh ta đi!

Lục Chi Ninh đối với thứ này, sớm đã bị dọa đến mức ám ảnh, nhất là người bạn gái đã qua đời của nhị thúc kia, lắc đầu là rơi đầu, đơn giản đã thành ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời anh ta.

Lục Chi Ninh còn chưa ý thức được ánh mắt Tô Cẩm là có ý gì, cũng cảm giác thấy quanh thân đột nhiên lạnh lẽo, một trận gió lạnh.

Biết rõ Mộc Khái là thủ phạm g·i·ế·t người, Mộc Dao vẫn còn che chở cho ông ta.

Tô Cẩm đột nhiên nhìn về phía Lục Chi Ninh: “Vốn dĩ ông ta có thể sống lâu mấy ngày, nhưng ông ta lại yêu cầu mấy nguyện vọng với tà vật, trong đó lại có một nguyện vọng lại động đến tôi.”

Tô Cẩm bất đắc dĩ xoa lỗ tai: “Lục thiếu gia, đều là người quen cũ, anh đừng có doạ quỷ.”

Lục Chi Ninh ôm gối ôm, thận trọng mở một con mắt ra: “Mộc phu nhân, bà đừng suy nghĩ nhiều, đúng là tôi nhát gan.”

Tô Cẩm trả lời: “… Chỉ cần anh không tìm đường c·h·ế·t, mạng vẫn rất dài.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183