Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 181

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 181


Không chỉ như thế, liên đới cả cái mạng nhỏ của ông ta cũng khó đảm bảo.

Đáng tiếc, không bao lâu cũng đều rời đi.

Chương 181

Sau khi Lục Chi Ninh biết được, lập tức đi tìm Tô Cẩm, anh ta gấp muốn c·h·ế·t.

Lời này vừa nói ra, nhất thời đã kinh động đến không ít người, ở trong giới cũng nổi lên một đợt sóng gió nho nhỏ.

Ông ta dẫn Mộc Dao, vội vàng chạy về Mộc gia, sau đó bắt đầu thả tin trong giới, chỉ cần có người có thể giải trừ mối nguy của ông ta, ông ta nguyện ý lấy một nửa gia sản của Mộc gia để hậu tạ! Nếu như có người có thể giúp ông ta tìm được đại sư lợi hại, cũng sẽ có hậu tạ!

“Con gái, nếu lần này, cha thật sự không qua khỏi, con nhất định phải sống thật tốt, về phần sản nghiệp của Mộc gia chúng ta… Cha không cam tâm, cha thật sự không cam tâm!” Cha Mộc kêu khóc dặn dò di ngôn.

Dứt lời, Lục Chi Ninh cảm giác được rõ ràng đối phương trầm mặc một lúc.

Lục Chiêu Hoà không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chi Ninh, chuyện của Mộc gia, con cũng đã biết rồi à?”

Huống chi, cũng dám tranh ăn với hổ, xin sự giúp đỡ của tà vật Thiên Uyên? Cho dù thứ này có thể khiến cho Tổng giám đốc Mộc sống lâu thêm mấy ngày, nhưng cuối cùng, sẽ chỉ khiến cho ông ta c·h·ế·t thảm hại hơn! Cái giá phải trả càng thê thảm đau đớn hơn!

“Ông ta lại làm cái gì?” Lục Chi Ninh hiếu kỳ hỏi.

Nguyên Cảnh trầm mặc vài giây, không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Ông ta thật sự không cam lòng! Ông ta mất nhiều năm như vậy mới dốc sức làm ra được cơ nghiệp, nếu như mình c·h·ế·t rồi, về sau Mộc gia này cũng coi như là hoang phế.

Lục Chi Ninh lẩm bẩm xong, Nguyên Cảnh lạnh nhạt mở miệng: “Nghe nói Mộc gia xảy ra chuyện rồi.”

Lục Chiêu Hoà hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Trong lúc Tô Cẩm và Lục Chi Ninh đi dạo trên đường phố mỹ thực, phía cha Mộc cũng nhận được một cuộc điện thoại.

Lục Chi Ninh nhìn chằm chằm điện thoại di động, yên lặng thở dài một tiếng, anh ta thật là một người số khổ.

Nghe nói đêm hôm qua, cửa lớn Mộc gia sắp bị phá hỏng rồi, tới tới lui lui, có không ít đạo sĩ đi vào.

Mộc Dao cũng có chút sụp đổ: “Cha, chúng ta còn có ba ngày, chúng ta tranh thủ thời gian nghĩ cách đi!”

Mộc Dao và cha Mộc chật vật rời khỏi quán rượu.

Người ăn dưa Lục Chi Ninh, ngày hôm sau đã được ăn dưa mới.

Buổi tối.

Mặc dù không tính là kinh thiên động địa, nhưng việc này, cũng quả thật khiến cho người ta hiếu kỳ.

Tô Cẩm chỉ thản nhiên quăng ra một câu nói: “Vùng vẫy giãy c·h·ế·t mà thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tô quán chủ, sẽ không phải thật sự có người không sợ nhân quả đi cứu tên rác rưởi kia chứ?” Lục Chi Ninh kể lại tình hình thật nhanh.

Thuận tiện nghiêm túc lên lớp cho Lục Chiêu Hoà: “Ai, lão Lục à, cha không tận mắt nhìn thấy, Tổng giám đốc Mộc quỳ xuống cầu xin Tô quán chủ cứu, khóc lóc ròng ròng. Đáng tiếc, ông ta đúng thật không phải là thứ gì cả, nói ông ta là đồ vật, đồ vật cũng ghét bỏ ông ta.”

“Cho nên, cha phải làm người tốt, làm nhiều việc thiện, đừng khắt khe với nhân viên, càng không được khắt khe với đứa con trai là con, biết chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng qua cũng có thể là đạo sĩ người ta không rõ Tổng giám đốc Mộc đã làm cái gì, cho dù ứng với câu nói kia của Tô Cẩm, không có bản lĩnh không cứu được Tổng giám đốc Mộc, có bản lĩnh thì không muốn cứu Tổng giám đốc Mộc, đó là một vòng lặp vô hạn.

Trong giây lát, Lục Chiêu Hoà bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, xem ra Tổng giám đốc Mộc khó thoát một kiếp. Thảo nào hôm nay ông ta gây nên sóng gió như vậy trong giới…”

Sau khi nói xong những lời này, Lục Chi Ninh còn tổng kết một câu cho Lục Chiêu Hoà.

“Loại cặn bã này cũng có người ra tay cứu giúp sao?” Nếu thật sự là đại sư có đạo hạnh cao thâm, làm sao lại đi cứu ông ta?

Lục Chi Ninh kinh hãi.

Tô Cẩm và Lục Chi Ninh trở về khách sạn.

Lục Chi Ninh nhìn điện thoại di động, yên lặng cảm khái cha ruột không được tốt lắm.

Lục Chi Ninh: “! ! !” Cặn bã phải c·h·ế·t!

Sau khi Lục Chi Ninh nghe xong, khịt mũi coi thường.

“Quả thực có người muốn cứu ông ta.”

Ông trời muốn ông ta phải c·h·ế·t, ông ta há lại có thể sống sót?

“Tam gia, tôi chăm sóc cho Tô quán chủ rất thỏa đáng rồi, việc này anh cứ yên tâm đi, hiện tại Tô quán chủ cũng sắp bắt kịp tổ tông của Lục gia tôi rồi, nếu tôi chăm sóc cô ấy không tốt, đừng nói anh, cha ruột tôi là người đầu tiên khai đao với tôi, sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Lục Chiêu Hoà kể lại chuyện cha Mộc tiêu (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà sau khi Mộc gia buông lời, dưới sức nặng ngàn vàng, tất sẽ có dũng sĩ!

Anh ta vô ý thức nhìn về phía Tô Cẩm.

Mãi cho đến trưa.

Có người, tâm so với ác quỷ còn kinh khủng hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Làm sao vậy, bọn họ không phải là muốn để Tô quán chủ nhận cuộc làm ăn này chứ?

Hai cuộc điện thoại đều là hỏi Mộc gia?

Cô phải cứu Mộc phu nhân một chút.

Tô Cẩm lại nói: “Nhưng, đối phương cũng không phải thứ gì tốt, chuyện này anh cứ yên lặng chờ đợi là được, tôi đã nói rồi, cho dù Mộc tiên sinh cầu được người nào, đều chỉ là vùng vẫy giãy c·h·ế·t.”

Vậy mà hứa hẹn cho một nửa gia sản của Mộc gia?

một nửa tài sản, tìm kiếm đại sư có đạo hạnh cao thâm ở trong giới để giải quyết mối nguy cho ông ta.

Chuyến này, không chỉ không cầu xin được Tô Cẩm giúp đỡ, ngược lại, còn khiến cho chính mình bị hố một phen.

Anh ta vừa đi về phía trước một bước, lại nhận được điện thoại của Nguyên Cảnh, Lục Chi Ninh vẻ mặt kinh ngạc ấn nút nghe.

Một nửa gia sản của Mộc gia, cũng không nhiều, thế mà nhiều người động tâm như vậy?

Vừa vào sảnh lớn của khách sạn, Lục Chi Ninh đã nhận được cuộc gọi của cha mình.

Sáng sớm, bên ngoài cửa Mộc gia còn có không ít đạo sĩ đang xếp hàng.

Chỉ là, bây giờ còn có một chuyện khác cô phải làm.

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn có vẻ như là từ bỏ tìm kiếm đại sư, hoặc là đã tìm được…

Anh ta phải cố gắng làm một người ăn dưa!

“Đúng, con nói đúng.” Cha Mộc lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Chúng ta không thể ngồi chờ c·h·ế·t.”

Nhất là cha Mộc, chân tướng năm đó bại lộ, với ông ta mà nói, có thể nói là hoạ vô đơn chí, xây dựng vất vả kinh doanh nhiều năm cứ như vậy sụp đổ.

Tô Cẩm bình tĩnh bấm ngón tay tính một cái, đột nhiên, lông mày cô cau lại.

Người của Mộc gia đột nhiên đuổi hết toàn bộ đạo sĩ đang xếp hàng ở bên ngoài.

Đối với cha Mộc mà nói, đơn giản chính là thiên đại đả kích!

Thế là.

Lục Chi Ninh: “… A, anh cũng đến nghe ngóng Mộc gia? Tô quán chủ nói, ông ta không cứu nổi, nghiệp chướng quá nhiều, trong vòng ba ngày chắc chắn phải c·h·ế·t.”

Không ít người đều đang suy đoán, rốt cuộc Tổng giám đốc Mộc này gặp phải chuyện gì?

Vốn dĩ không có Thiên Uyên đường nhúng tay vào, trong vòng ba ngày Tổng giám đốc Mộc chắc chắn phải c·h·ế·t, hiện tại có tà vật, có lẽ Tổng giám đốc Mộc cẩu vật kia sẽ lợi dụng tà vật đối phó với Mộc phu nhân.

Lục Chi Ninh truyền đạt lại nguyên văn câu nói của Tô Cẩm cho Lục Chiêu Hoà.

Dù sao, có thể sống lâu thêm hai ngày, cẩu vật cũng không đến bắt đầu tính sổ với Mộc phu nhân sao?

Đáng tiếc, Tô quán chủ đã từ chối Tổng giám đốc Mộc ba lần rồi! Còn một câu quyết định sống c·h·ế·t của Tổng giám đốc Mộc.

“Dưới gầm trời này, ngoại trừ Tô Cẩm kia, khẳng định còn có đạo sĩ lợi hại khác! Cô ta không cứu, không có nghĩa là người khác cũng không muốn cứu cha! Chỉ cần cha đưa tiền đủ nhiều, thế nào cũng sẽ có một người động tâm! !” Cha Mộc hốt hoảng nói.

Lục Chi Ninh nghĩ ngợi, hỏi lại: “Cha chỉ chuyện nào? Là trong vòng ba ngày ông ta chắc chắn phải c·h·ế·t, hay là chuyện ông ta mưu hại vợ mình, tạo nghiệt quá nhiều?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 181