Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


Nguyên Tam gia đi về phía cô, Nguyên Thất đi theo phía sau: “Đã trễ thế này rồi, Tô tiểu thư định đi đâu à?” Nguyên Cảnh nhẹ giọng hỏi.

Đợi đến khi anh ta quay đầu lại, nhân viên bảo vệ vừa mới ngăn cản anh ta cũng không biết đi đâu, tựa như chưa từng xuất hiện. Rõ ràng đèn đường sáng choang nhưng Sở Lâm lại cảm giác như thể cái c·h·ế·t sắp ập tới!

Trong chớp mắt, Sở Lâm được cứu, thân thể bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Anh ta còn sống!

Tô Cẩm thản nhiên bước ra khỏi nhà họ Tô. Buổi tối tiết trời se lạnh, Tô Cẩm phải lấy áo khoác mặc vào.

Cô giơ tay nhỏ lên chào hỏi Nguyên Cảnh.

Hình ảnh này ở trong mắt Nguyên Cảnh và Nguyên Thất có chút quỷ dị.

Sở Lâm: “…Tôi đi không nổi.” Toàn thân anh ta luống cuống, tựa như một đứa nhóc đáng thương ngồi khóc hu hu.

Sở Lâm quay đầu, nhìn thấy Tô Cẩm cách đó không xa, lúc này liền oa một tiếng khóc toáng lên.

Chỉ cách mấy bước chân ngắn ngủi nhưng lại giống như cách trăm núi ngàn sông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Lâm: “…” Lần đầu tiên, anh ta cảm nhận được tư vị tuyệt vọng là gì.

Lộ trình ngắn ngủi chỉ có nửa giờ đồng hồ nhưng anh ta rõ ràng cảm nhận được tấm bùa kia ở trên người mình đã thiêu đốt ba lần.

Ngay tại thời điểm này.

Sở Lâm hu hu nhỏ giọng nức nở, trái lại anh ta cũng muốn đi vào, nhưng lúc này toàn thân anh ta không còn chút sức lực nào cả, giống như là thoát lực, cũng có thể là bị chuyện vừa rồi hù dọa… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Lâm: “…” Chẳng lẽ mình thật sự cứ như vậy mà c·h·ế·t sao? Lúc ở nhà họ Sở vừa nhặt về được một cái mạng, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi chữ c·h·ế·t à?

“Vậy hai người đi theo phía sau tôi!”

Chu đại sư tiếp tục thi pháp.

Tô Cẩm vui vẻ đồng ý.

Tô Cẩm vừa mới đi được hai bước, ở biệt thự đối diện nhà họ Tô kia cũng có một người bước ra.

Nguyên Tam gia: “…”

Bởi vì bảo vệ trông cửa nói cái gì cũng không cho Sở Lâm đi vào, Sở Lâm muốn cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Tô Cẩm, lại không ngờ nhà dột lại gặp trời mưa, lúc hai người xô đẩy, bảo vệ đã đụng phải khiến cho điện thoại di động trong tay anh ta rơi xuống đất.

Tô Cẩm nhíu nhíu mày, vung tay lên, một tấm bùa đột nhiên xuất hiện, sau đó bay ra ngoài đánh lên người Sở Lâm.

Một luồng gió âm lãnh ập tới, toàn thân Sở Lâm lạnh buốt, từ lòng bàn chân anh ta dâng lên cảm giác ớn lạnh.

Nguyên Cảnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”

Anh ta biết, chỉ có vị đại sư kia mới có thể cứu anh ta được.

Trên mặt cô tràn đầy vẻ mất hứng, cô đã nói cho Sở Lâm sáng mai mới tới tìm mình, thế mà anh ta lại cố tình muốn chạy tới đây sớm.

Sở Lâm gặp họa 3

Sắc mặt Sở Lâm đại biến.

Không có bùa hộ thân, Sở Lâm giống như cá thịt nằm trên thớt, mặc cho người ta chém g·i·ế·t.

Tô Cẩm ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên người Sở Lâm.

Đột nhiên, tấm bùa hộ thân trong tay anh ta truyền đến cảm giác nóng rát, anh ta mở bàn tay ra, chỉ thấy tấm bùa hộ thân trong lòng bàn tay đã hoàn toàn mất đi tác dụng, giờ phút này đã biến thành tro tàn.

Hừ, lần này phải đòi Sở Lâm thêm tiền!

Tô Cẩm: “Làm việc.”

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiền chảy vào tài khoản!

Trong nhà họ Tô.

Trong khi đó.

Bảo vệ quay đầu lại nhìn Tô Cẩm, nhận ra cô chính là tiểu thư mà nhà họ Tô vừa tìm về, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì Tô tiểu thư nhớ để mắt tới bạn của cô một chút, đêm hôm khuya khoắt thế này, đừng để anh ta kêu khóc như vậy.”

Tô Cẩm chỉ về phía cổng chính của khu biệt thự: “Ngay bên ngoài tiểu khu thôi.”

Sở Lâm gặp họa 2

Tô Cẩm lên tiếng: “Anh ta là bạn của tôi, để cho anh ta vào đi.”

Anh ta vẫn còn sống!

Chương 17

“Trễ như thế này, đi ra ngoài làm việc sợ là không an toàn.” Nguyên Cảnh nhắc nhở.

Mà Chu đại sư ở cách xa trăm dặm, vừa nhìn thấy kế hoạch của mình sắp thành công, trong lòng mừng rỡ.

Sở Lâm: “!”

Mà trong lòng Sở Lâm, cái này càng giống như khoảng cách giữa sống và c·h·ế·t…Xông được vào tiểu khu, anh ta sẽ có cơ hội sống sót. Nếu không xông vào được, đêm nay cái mạng nhỏ của anh ta sẽ chấm dứt ngay tại chỗ này.

Sợ là nhân viên bảo vệ này cũng bị che mắt, cũng bị mắc lừa như hắn…

Hu hu hu, tại sao anh ta lại không nghe lời chạy tới đây sớm chứ?

Ba người đi về phía cửa tiểu khu.

Cũng không uổng phí nhiều công sức ông ta bỏ ra như vậy để hóa giải hàng rào bảo hộ của đối phương!

Sở Lâm lái xe chạy về phía nhà họ Tô.

Sở Lâm đứng bên ngoài tiểu khu, chợt cảm giác cổ mình phảng phất như bị người ta bóp chặt, cả người không khống chế được di chuyển lên trên, mũi chân dần dần rời khỏi mặt đất…

Gió thổi qua, ngay cả tro bùa cũng không lưu lại.

Phảng phất như chỉ cần một lần nữa thôi, tấm bùa này sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng.

Nguyên Thất nhịn không được oán thầm, dám bảo Tam gia nhà mình đi theo phía sau sao? Thật đúng là dám nói…

Sở Lâm nắm chặt tấm bùa hộ thân trong tay, theo bản năng muốn xông vào khu biệt thự.

Sở Lâm có chút bất lực.

Vạn sự vạn vật đều có số mệnh, chỉ thay đổi một chút thôi sẽ ảnh hưởng đến hết toàn bộ.

Sở Lâm có nỗi khổ mà nói không nên lời, anh ta đi lúc nào chứ? Anh ta chưa bao giờ rời đi cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta gần như có thể biểu diễn ngồi khóc tu tu ngay tại chỗ!

Người ở bên trong khu biệt thự này đều là những kẻ có tiền thân kiều thể quý.

“Đại sư! Đại sư cứu tôi với!” Tiếng k** r*n của Sở Lâm quá mức thê lương, kinh động đến phòng bảo vệ bên cạnh.

Cho nên dẫn đến việc Sở Lâm đêm nay sẽ gặp phải đại kiếp nạn.

Đáng lẽ anh ta phải ngoan ngoãn ngồi đợi tới sáng mai mới tới đây mới phải.

Tô Cẩm nhăn mặt đi xuống lầu.

Sở Lâm theo bản năng sờ cổ mình.

Anh ta vội vàng xuống xe, đáng tiếc bảo vệ bên ngoài khu biệt thự ngăn Sở Lâm ở bên ngoài, không đồng ý cho anh ta đi vào.

Khách hàng lớn của mình đưa ra yêu cầu như vậy, Tô Cẩm hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt. Hơn nữa để cho Nguyên Cảnh nhìn thấy bản lĩnh của mình, nói không chừng còn có thể làm cho Nguyên Cảnh càng thêm tin tưởng năng lực của mình, sau này lại giới thiệu thêm cho mình vài mối làm ăn khác!

Đợi đến khi anh ta chạy tới bên ngoài khu biệt thự nhà họ Tô, anh ta lấy tấm bùa hộ thân ra xem thử, chỉ thấy chu sa trên tấm bùa vốn có màu đỏ thẫm, giờ phút này chỉ còn lại một vòng màu đỏ nhàn nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điện thoại di động bị rơi hỏng, mà tấm bùa hộ thân trong tay Sở Lâm, màu sắc lại một lần nữa phai màu.

Nhân viên bảo vệ từ trong phòng bảo vệ đi ra, nhìn thấy bộ dáng Sở Lâm, có chút không biết phải nói gì: “Không phải anh đã đi rồi sao? Sao anh còn quay lại hả?”

Sở Lâm phảng phất như bị người ta túm cổ nhấc lên, đáng tiếc, ngoài cửa tiểu khu chỉ có một người là Sở Lâm. Trước mặt anh ta trống rỗng không một bóng người, mũi chân anh ta rời khỏi mặt đất, không ngừng giãy dụa, hai tay dường như muốn cùng người khác đấu tranh, nhưng trước mặt anh ta, làm gì có người nào?

Nguyên Tam gia gọi một tiếng, Tô Cẩm nghe tiếng quay đầu lại.

Nhất là Nguyên Thất, anh ta trừng to mắt, phảng phất như mình đang nằm mơ.

Vốn dĩ hung thủ sau lưng sau khi động thủ thất bại sẽ không phát ra công kích lần thứ hai nhanh như vậy nữa, nhưng bởi vì Sở Lâm lựa chọn tối nay chạy tới, thế nên làm cho đối phương cảm thấy đây là thời cơ rất tốt…

Anh ta sai, thật sự biết sai rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc Tô Cẩm chạy tới, nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy.

Nhưng…Tô tiểu thư nói làm việc, rốt cuộc là làm việc gì chứ? Nguyên Thất thật sự là quá tò mò, một bước không rời ráo riết đi theo phía sau.

Ngay sau đó, Nguyên Cảnh ngập ngừng hỏi: “Tô tiểu thư, tôi có thể đi theo xem một chút không?”

Nếu như quấy rầy đến vị nào đó thì cũng chẳng phải người lương thiện gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17