Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Nhất Lãm Tinh Hà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 150
Lúc đó có rất nhiều người vây xem, thậm chí còn có người quay video lại nữa.
Ông ta đã thực sự chạy tới một công viên gần đó để hát hí khúc.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cha Sở lại càng tái nhợt hơn.
Tâm trạng Sở Lâm dịu đi một chút: “Cái này còn tạm được.” Anh ta biết mà, ngoại trừ chiêu tài ra, anh ta còn có thể…đập tiền.
Cha Sở kinh hãi.
Cha Sở thận trọng hỏi: “Vậy tổ trưởng Ninh, cậu cảm thấy bao nhiêu là vừa?”
Tiền và mạng, đổi thành ai cũng sẽ chọn mạng sống!
Anh ta nói: “Ông có phiền nếu tôi đi một vòng quanh nhà ông không?”
Chỉ mới xem được vài kiến thức căn bản.
Cái người hát hí khúc kia sao có thể là ông ta được? Ông ta căn bản chưa bao giờ tiếp xúc với hí khúc mà…
Ninh Quy trấn định nói: “Ông cách xa một chút.”
Sắc mặt Ninh Quy thay đổi, vội vàng lấy ra pháp khí của mình.
Khi ông ta tỉnh táo lại thì đã phát hiện mình không hiểu sao lại xuất hiện trong công viên, tâm trạng không tốt lắm, hơn nữa còn xem video của mấy người vây xem. Mấy ông lão bà lão quanh đó còn liên tục khen ngợi kỹ năng hát hí khúc của ông ta chuyên nghiệp, khiến cho trái tim ông ta cũng lạnh đi mấy phần.
“Sở tiên sinh, tôi là đội trưởng mới nhậm chức của Tiểu tổ đặc biệt, nghe Phương Tri Hạc nói chuyện của ông nên tôi liền vội tới đây.”
“Thì ra là thế, vậy thứ đồ trong phòng ngủ của tôi sau khi làm phép xong là có thể giải quyết được rồi phải không?” Cha Sở lo lắng hỏi.
“Sở tiên sinh, tạm thời đừng nói đến vấn đề giá cả. Hiện tại tôi là tổ trưởng của Tiểu tổ đặc biệt, ở trong cả Thanh Thành này, phàm là chuyện không phải bình thường đều sẽ chuyển cho tôi giải quyết, vậy cũng tức là sau này tôi sẽ còn liên hệ với nhiều người quyền quý hơn nữa…”
“Xin hỏi hai vị xưng hô như thế nào?” Cha Sở vội vàng nói.
“Tôi tên là Ninh Quy, ông có thể gọi tôi là tổ trưởng Ninh.”
Suy nghĩ một lúc, cha Sở giải thích: “Tổ trưởng Ninh, quả thật trên tay tôi không có sẵn nhiều tiền như vậy.”
Nhìn thấy đồ đệ có tự tin như thế, Tô Cẩm rất hài lòng, rất tốt, phải tiếp tục phát huy.
Hai trăm triệu này không chỉ là phí tổn cứu mạng mà còn là các mối quan hệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lập tức, Ninh Quy lại đổi đề tài: “Có điều trước tiên tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện chi phí lần này đã.”
Cha Sở nghe xong lời này, liền biết đã xong: “…”
Cha Sở gật đầu giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, giờ phút này ông ta đã hoàn toàn tin tưởng chuyện này không còn nghi ngờ gì. Những chuyện xảy ra trước kia ông ta còn có thể giải thích là do trạng thái tinh thần rối loạn, nhưng chuyện hát hí khúc buổi chiều hôm nay đã khiến ông ta ý thức được mình đụng phải tà.
Chỉ là vừa nghĩ tới hai trăm triệu, cha Sở lại cảm thấy đau lòng.
Cha Sở nhanh chóng kể lại chuyện lúc chiều, Ninh Quy cau mày nói: “Sở tiên sinh, tình hình này là ông gặp phải thứ gì đó nên bị nó ám.”
Nhưng hai trăm triệu này thật sự khiến ông ta chảy máu một phen…
“Được rồi, tổ trưởng Ninh.”
Ninh Quy lạnh lùng liếc anh ta một cái, trong lời nói tràn đầy uy h**p: “Tôi biết trước kia cậu đi theo Phương Tri Hạc để làm việc, nhưng bây giờ tổ trưởng của Tiểu tổ đặc biệt ở Thanh Thành là tôi, cậu chỉ cần nghe lời tôi là được!”
Quả nhiên, lại nghe Ninh Quy nói tiếp: “Nói thế nào cũng phải là hai trăm triệu.”
Cho dù được Tô Cẩm an ủi nhưng tâm tình Sở Lâm vẫn hơi sa sút.
“Vậy về khía cạnh đạo pháp thì tôi thế nào? Một chút thiên phú cũng không có sao?”
Ninh Quy lắc đầu: “Tôi chỉ mới trấn áp tạm thời thôi, buổi tối còn phải làm pháp sự thêm một lần nữa.”
Cha Sở đang co ro trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy bọn họ trong lòng lập tức bình tĩnh lại.
Cha Sở: “…”
Trong nháy mắt trái tim cha Sở lạnh đi một nửa, khá lắm, thằng nghịch tử kia của ông ta mở miệng đòi tám mươi triệu ông ta đã thấy quá đáng. Bây giờ vị tổ trưởng Ninh này lại đòi ông ta hai trăm triệu?
Tô Cẩm lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải, nếu như anh vẻn vẹn chỉ có năng lực chiêu tài thì sẽ không có khả năng tôi chọn anh làm thủ tịch đại đệ tử.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng.” Ninh Quy trả lời.
Sau khi Ninh Quy rời khỏi Sở gia, người thanh niên vẫn luôn đi theo anh ta thấp giọng hỏi: “Tổ trưởng, chúng ta chứ như vậy mà đi sao? Mà hồi trước khi Tiểu tổ đặc biệt chúng ta xử lý mấy chuyện này, cũng không có thu phí cao như vậy đâu…”
Vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt Ninh Quy: “Sở tiên sinh, ông cho rằng chúng tôi là ai hả? Ông cho rằng chúng tôi là cải trắng ở chợ rau sao? Chỉ tùy tiện cho một cái giá tiền là có thể đuổi đi được rồi à?”
Thấy cha Sở không nói gì, thái độ Ninh Quy dịu lại.
Ánh mắt cha Sở sáng rực: “Vậy là tôi an toàn rồi à?”
Tám mươi triệu và hai trăm triệu 1 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy vậy, trong lòng cha Sở run lên, chẳng lẽ hai mươi triệu ít quá à?
Tay anh ta cầm kiếm gỗ đào đi đến chính giữa phòng, lại lấy ra không ít lá bùa, trong miệng lẩm bẩm mấy câu. Sau vài động tác, âm khí trong phòng ngủ dần dần giảm bớt, Ninh Quy cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sở Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Quy khuyên nhủ: “Sở tiên sinh đừng lo, chúng tôi là người chuyên nghiệp, đã từng gặp chuyện như thế này rất nhiều lần rồi, ông không cần quá sợ hãi đâu.”
Ông ta nhanh chóng núp ở sau lưng Ninh Quy: “Tô trưởng Ninh, cậu mau cứu tôi với!”
Cha Sở yên lặng lấy ra một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh nhét vào miệng.
Xem ra thứ lần này cũng không phải quá lợi hại.
Vứt lại câu nói này, Ninh Quy dẫn người quay đầu rời đi.
Sở Lâm đột nhiên ưu thương, hình như anh ta chưa hề học được chút bản lĩnh nào cho ra hồn cả.
Ông ta sợ tới mức run rẩy cả buổi chiều…
Nếu một ngày nào đó lại xảy ra chuyện như thế này một lần nữa, e rằng cuối cùng còn phải tìm tới Ninh Quy này.
Ninh Quy thờ ơ liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi đi xuống lầu, cha Sở vội vàng đuổi theo, chỉ nghe anh ta nói: “Sở tiên sinh, Sở gia của ông ở Thanh Thành này tính ra cũng rất có địa vị, chỉ có hai mươi triệu thì không xứng với giá trị con người của ông.”
Ninh Quy hừ một tiếng: “Không sao, tôi cho Sở tiên sinh đủ thời gian để chuẩn bị, khi nào Sở tiên sinh đã chuẩn bị xong thì tôi sẽ làm những pháp sự còn lại.”
Bất kể người đến là ai, chỉ cần có thể giải quyết được chuyện của ông ta là được.
“Chúng ta không cần vội vàng thành công, cứ vững vàng là được. Hơn nữa, thời gian anh nhập quán còn ngắn, chớ nóng vội, tâm tính phải bình tĩnh.” Tô Cẩm chậm rãi nói.
Chạng vạng tối, Sở gia nghênh đón hai vị khách quý.
Ninh Quy rất hài lòng với thái độ của cha Sở, tiền của người giàu như thế này là dễ kiếm nhất.
“Sư phụ, tôi quyết định rồi, sau này tôi muốn theo cô học vẽ bùa! Học bắt quỷ!”
Nghĩ như vậy, Sở Lâm nắm chặt nắm đấm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không thì vị trí thủ tịch đại đệ tử này làm sao mà nói cho là cho anh ta liền được?
Ngay sau đó, Ninh Quy uyển chuyển nói: “Sở tiên sinh, có một chuyện tôi cần phải nói trước. Từ trước đến nay khi chúng tôi đi làm nhiệm vụ đều không thể trở về tay không được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hai mươi triệu?” Ninh Quy đột nhiên cắt lời ông ta, sắc mặt không vui lắm nhìn cha Sở.
Vốn dĩ bình thường tình huống chỉ xảy ra vào ban đêm, nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ hai tiếng đồng hồ trước đó, “ông ta” lại xảy ra vấn đề, khiến cho ông ta phải sợ c·h·ế·t khiếp.
“Cần gì thì tổ trưởng Ninh cứ tự nhiên.” Thái độ cha Sở vô cùng khách khí.Tám mươi triệu và hai trăm triệu 2
Ninh Quy biến sắc, lập tức nói: “Sở tiên sinh, trong phòng ngủ của ông có vấn đề.”
Sau khi Ninh Quy giải quyết xong, anh ta quay lại tìm cha Sở: “Sở tiên sinh, thứ trong phòng ngủ của ông đã bị tôi trấn áp rồi.”
Ngoại trừ chiêu tài ra, anh ta miễn cưỡng cũng được cho là xuất sắc.
Ninh Quy lấy la bàn ra, đi một vòng quanh Sở gia cho đến khi anh ta đi tới trước cửa phòng ngủ của cha Sở, chiếc la bàn trong tay anh ta bỗng nhiên có phản ứng dữ dội.
Nghe vậy, cha Sở vội vàng nói: “Cậu yên tâm, nhất định tiền thù lao sẽ khiến cậu hài lòng.”
“…”
Dứt lời, anh ta đẩy cửa ra bước vào phòng ngủ. Trong nháy mắt khi vừa bước vào, anh ta đã cảm nhận được một luồng âm khí cường đại.
Trên khuôn mặt tái nhợt của cha Sở hiện lên một nụ cười: “Tổ trưởng Ninh, tôi đã chuẩn bị hai mươi triệu, không biết…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.