Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 139

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139


Tế thế cứu nhân, trảm yêu trừ ma!

Sở Lâm vừa mở đồ ăn ra vừa nói: “Đúng rồi, sư phụ đã dặn không cho dì chạy lung tung, dì mau quay về bên cạnh Tổ Sư Gia đi.”

Sở Lâm có chút ngơ ngác.

Người đàn ông trung niên vẫy tay với mấy người chạy phía sau mình.

Bà ấy hiền lành đi về phía Sở Lâm: “Sở Lâm, nếu bọn họ cứ khăng khăng muốn về thì cháu cũng đừng cố giữ họ lại nữa.”

Sở Lâm gật đầu, nhanh chóng bị dỗ dành, đồng thời lại không khỏi ghen tị với Tô Giang Nguyên.

Chạy cả quãng đường thật xa mà cũng không ở lại uống ly nước, Sở Lâm cũng thấy ngại, anh ta đuổi theo nói chuyện với mấy người Trương Dũng.

Thiếu niên chân thành, một bầu nhiệt huyết.

Chương 139

A Cẩm nhà mình thật sự quá ưu tú!

Người thôn Trương gia thấy Sở Lâm định đặt bàn ở khách sạn để chiêu đãi bọn họ thì nhanh chóng ngăn lại rồi nói: “Đừng đừng, không cần phải phiền phức thế đâu, chúng tôi đưa tấm bảng này tới, bày tỏ lòng cảm ơn của mình xong là đi liền, hai vị cũng đừng có tốn kém nữa!”

Trương Dũng lại nói: “Sở thiếu gia, cậu bận gì thì cứ làm tiếp đi, chúng tôi phải tranh thủ chạy về trước khi trời tối.”

Một giây sau, người đàn ông dẫn đầu đi tới trước mặt Sở Lâm: “Sở thiếu gia, là tôi đây! Trương Dũng! Cậu còn nhớ tôi không? Chuyện ở thôn Trương gia lần trước ấy, chính cậu và Tô quán chủ đã cứu con gái tôi!”

Nghe ông ta nhắc nhở, Sở Lâm vỗ trán nói: “À, tôi nhớ ra rồi.”

“Sở thiếu gia, anh xem xem, liệu Tô quán chủ có thích món quà cảm ơn này không?” Trương Dũng thận trọng hỏi, sợ món quà cảm ơn này không đủ hào phóng. Những người như bọn họ không có nhiều tiền, tính tới tính lui, món quà hào phóng thì chắc chắn họ không thể chuẩn bị được.

Diêu Nguyệt ở gần đó lập tức hiểu ra.

Sở Lâm vội vàng nói: “Được, để cháu gọi điện thoại cho quản lý Vương ngay, vị quản lý Vương kia cũng coi như người quen biết cũ mà.” Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện, cũng không biết sư phụ nhà mình lại chạy đi đâu rồi.

“Không sao không sao, vốn dĩ cũng là chúng tôi tới đây bất ngờ, đưa quà cảm ơn xong rồi chúng tôi cũng yên tâm.”

Sở Lâm vừa nhìn thấy Diêu Nguyệt, trên mặt tràn đầy ý mừng.

Nghe Sở Lâm hỏi thăm Tô Cẩm, Diêu Nguyệt khẽ kinh ngạc: “Cháu không gặp A Cẩm à? Dì ở trong nhà không thấy, tưởng con bé đi ra ngoài…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có người đẩy Trương Dũng, Trương Dũng vội vàng kéo tay Sở Lâm: “Sở thiếu gia, Tô quán chủ đã cứu thôn Trương gia chúng tôi, chúng tôi đã không thể đưa ra được một món quà cảm ơn tử tế rồi, cậu cũng đừng vì chúng tôi mà tốn tiền nữa….Tô quán chủ đã cứu người thân của chúng tôi, phần ân tình này chúng tôi sẽ mãi khắc sâu trong lòng.”

Sở Lâm thở dài vỗ vai Trương Dũng: “Đây đều là chuyện mà sư phụ tôi nên làm, chỉ là mấy ngày nay sư phụ của tôi có hơi bận, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu rồi…”

Trương Dũng vén tấm rèm bọc ngoài ra, thấy trên tấm bảng kia viết bốn chữ lớn ‘Tế thế cứu nhân’, kiểu chữ rồng bay phượng múa.

Mấy người này muốn làm gì thế?!

Diêu Nguyệt bất mãn hét lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sở Lâm bước tới đỡ Diêu Nguyệt, trong lòng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời.

Sở Lâm: “?” Anh ta vẫn ngồi trông quầy hàng ở chỗ này nhưng chưa từng nhìn thấy sư phụ đi ra, như vậy là sư phụ anh ta lại đột nhiên biến mất rồi à?

Gió lớn sao?

Nhưng phần tâm ý này của bọn họ lại là thật lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chạy thật xa tới đây để cảm ơn A Cẩm nhà mình, bọn họ cũng nên thể hiện lòng tốt với tư cách chủ nhà.Diêu Nguyệt trúng chiêu 2

Trong lời nói còn mang mấy phần trách móc.

Diêu Nguyệt khẽ sửng sốt, ôm trán nói: “Dì hơi nhức đầu, chắc là bên ngoài gió lớn.”

Trong mắt Sở Lâm hiện lên một tia kinh ngạc.

Diêu Nguyệt sửng sốt trong chớp mắt rồi nhanh chóng quên mất chuyện vừa rồi.

Diêu Nguyệt đột nhiên nghe được có tiếng gọi mình: “Tô phu nhân.”

Khi bà ấy ngước mắt lên lần nữa, người vừa rồi xuất hiện đã biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác của bà ấy mà thôi.

Thấy mấy người Trương Dũng khăng khăng như thế, mà Diêu Nguyệt lại đang nhức đầu, Sở Lâm không thể làm gì khác hơn nói: “Vậy mọi người trở về đi, đi đường chú ý an toàn, sau này nếu có chuyện gì thì cứ tới đây tìm tôi lúc nào cũng được.”

Một nhóm người đông đúc nhanh chóng lao tới.

Vừa dứt lời, Sở Lâm ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu? Dì làm sao thế?”

Sở Lâm cũng tỏ ra cảnh giác: “!”

Diêu Nguyệt cười ngượng ngùng: “Dì chỉ nói đùa với cháu thôi mà, dì đã nói là dì đau đầu rồi, sao cháu còn không qua đây đỡ dì.”

Những người này đều là đến để cảm ơn A Cẩm nhà bà!

Diêu Nguyệt vừa lùi lại hai bước, liền có một nhóm người chạy về phía Sở Lâm. Người dẫn đầu đi rất nhanh, vừa nhìn thấy Sở Lâm liền hét lên: “Sở thiếu gia, đúng là Sở thiếu gia rồi! Mọi người mau tới đây.”

Sở Lâm mỉm cười: “Các vị cứ yên tâm, sư phụ tôi cứu người không bao giờ cầu danh lợi. Tôi thay mặt sư phụ nhận lấy phần tâm ý này, tôi tin rằng sư phụ của tôi nhất định sẽ rất thích. Ngược lại các vị chạy cả một đoạn đường xa như vậy tới đây, thực sự đã vất vả rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bất thình lình bà ấy đối mặt với ánh mắt của một người đàn ông, chỉ vẻn vẹn có mấy giây thôi nhưng Diêu Nguyệt đã choáng váng, theo bản năng vịn vào quầy đoán mệnh.

Cũng chính lúc này, Diêu Nguyệt một mình đứng ở bên cạnh quầy đoán mệnh, cách một đoạn với Sở Lâm.

Vừa dứt lời, có mấy người đàn ông bưng một tấm bảng thật dài đi tới, những người còn lại tránh sang bên.

Trương Dũng nói: “Tô quán chủ đã cứu được rất nhiều người, giúp cho thôn Trương gia chúng tôi trở lại bình yên như xưa. Tôi đã hỏi thăm Phương đạo trưởng địa chỉ của Tô quán chủ. Anh xem này, chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng thì hôm nay cũng mang món quà cảm ơn này tới.”

Thấy mấy người thôn Trương gia vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, Sở Lâm nhìn qua tấm bảng không khỏi thở dài, anh ta dường như mơ hồ hiểu được ý nghĩa của cứu nhân tế thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Diêu Diêu tri kỷ quá, sư phụ cháu đâu rồi? Hôm nay cháu lại trông quầy đoán mệnh thêm một ngày nữa, sư phụ không thương cháu sao?”

Cũng không tới thăm anh ta một chút, an ủi trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương!

Sở Lâm ngẩn người, suy nghĩ vài giây: “Chắc là lại giấu cháu đi làm chuyện gì lớn nữa rồi.”

“Ôi, cháu mới nhập môn mà, chờ sau này cháu có bản lĩnh thì A Cẩm sẽ dẫn cháu ra ngoài thôi, nếu không gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? A Cẩm cũng là suy nghĩ cho cháu thôi.” Diêu Nguyệt cười trấn an Sở Lâm.

Thì ra A Cẩm nhà bà đã giúp được nhiều người như vậy à? Trong nháy mắt, trong lòng Diêu Nguyệt tràn đầy tự hào!

Diêu Nguyệt dừng bước, kinh ngạc quay lại nhìn về phía Sở Lâm.

Trương Dũng nói xong liền định dẫn những người khác đi.

Cũng là mẹ kế giống nhau mà, mẹ kế anh ta ước gì chơi c·h·ế·t anh ta, mà Diêu Nguyệt thì lại hiền lành thiện lương tri kỷ, đây mới là tấm gương mẹ kế điển hình.

Diêu Nguyệt trúng chiêu 1

Một giây sau.

Đây là người đàn ông trung niên mà lần trước anh ta và sư phụ đã gặp khi đi tìm Trương Nguyệt.

“Cậu còn thất thần cái gì thế hả, còn không mau tới đây đỡ tôi? Chỉ là một tấm bảng thôi, lại chẳng đáng tiền, cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó làm gì thế? Chẳng lẽ cậu không biết A Cẩm thích tiền nhất sao?”

Diêu Nguyệt quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”

“Diêu Diêu, sư phụ mặc dù thích tiền nhưng cô ấy cũng không phải coi tiền là trên hết, trong lòng cô ấy có tình thương lớn lao vô bờ bến, sao dì có thể hiểu lầm sư phụ cháu như vậy?”

Nếu lại để cho Sở thiếu gia tiêu tiền chiêu đãi bọn họ, đây chẳng phải là càng ngại ngùng hơn nữa sao?

“Được, dì về ngay.” Diêu Nguyệt rất nghe lời, ngoại trừ đưa một ít đồ ăn ra cho Sở Lâm thì không hề đi tới chỗ khác.

Bà ấy bước tới kéo áo Sở Lâm đề nghị: “Giữ bọn họ ở lại ăn bữa cơm trưa nhé?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139