Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dạ Hành Ca

Tử Vi Lưu Niên

Chương 3: Thù ảnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Thù ảnh


”Từ nay trở đi, ngươi ở chỗ này.” Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mái hiên ở một bên.

Chương 3: Thù ảnh

trở thành sát thủ phải uống dược vật được điều phối đặc biệt, chính là

ảnh vệ là thế nào không đây.”

ẩn hiện, bầu trời xanh biếc, chẳng hay tiếng ca thiếu nữ từ đâu vang

năm trước Sơ Lặc vương ỷ quốc gia mình hùng mạnh, lấy lý do gặp thiên (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chợt thấy đồng bạn khiến tâm tình tốt lên, hai người chạy đến một nơi

”Ừ.”

khuôn mặt liền trở nên vui vẻ, im lặng ngoắc tay.

lưng thẳng tắp, thiếu niên nhìn về dãy núi chập chùng ngút ngàn phía xa

”Lúc nàng ta còn nhỏ được trưởng lão tiền nhiệm nhìn trúng thu nhận làm

Hắn im lặng không nói, đấy là điều hắn vẫn luôn nghi ngờ, dù là thiên

Lục Di thở phào thấy rõ, “Gần như không qua lại gì.”

Hắn thăm dò khắp viện một lần, làm người ta giật mình chính là số người

ra nhìn, Cửu Vi đứng nơi đầu tường có chút băn khoăn, vừa thấy hắn,

”Ừ.” Cửu Vi thừa nhận, “Mới đầu cũng không có công việc gì khó giải quyết, tích lũy kinh nghiệm cũng tốt.”

”Nhanh thế mà đã có nhiệm vụ rồi à?”

”Tiểu tỳ chỉ biết bình thường ảnh vệ là do tự chủ nhân chọn, được giáo

nhưng bình thường ta không nhẫn nại lắm đâu.” Nói rồi nàng xoay người

cũng yêu cầu khá cao về thân thủ, cho nên mới sinh ra ảnh vệ, được xem

vào, nụ cười yêu kiều, má lúm đồng tiền chúm chím.

(**Việt diêu là sứ men xanh rất nổi tiếng ở đời Đường.)

”Yên tâm đi, nhất định sẽ sống quay về, ta không dễ c·h·ế·t thế đâu.” Sống

”Ta biết.” Sao hắn có thể không biết chứ, giáo vương đặt hắn ở đây vốn là có ý giám thị, cho dù sau này...

”Ngươi không thấy kỳ quái sao, với tuổi này của nàng ta mà lại có thể bước vào hàng Thất Sát?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, sau khi được cho phép nô bộc mới cung kính tiến vào, nhanh chóng đo vóc người hắn để may y phục, lúc bận rộn

biết, tương lai còn dài.”

Hôm trước mới nghe, giáo vương sớm đã có sắc lệnh, người Trung Nguyên

lại gần mình, ngoài ra không còn kiêng kỵ gì đặc biệt.”

”Xin công từ không nên hỏi nữa, những điều này bọn tôi tớ tiểu tỳ rất khó nói.” Lục Di điềm đạm năn nỉ.

”Tiểu tỳ Lục Di, xin công tử cứ căn dặn, tiểu thư và công tử chính là chủ nhân nơi này.” Tỳ nữ khôn khéo tiếp lời.

Dâu tằm mọng nước vẫn còn đọng lại giọt nước sau khi được rửa, mùi vị

trước kia của nàng ta chính là người Trung Nguyên, sau đó không biết vì

vẫn không quên vồn vã tâng bốc, làm hắn có chút không quen. Rồi ngay sau đó, một a hoàn đáng yêu vấn tóc kiểu thùy quải*, cầm dĩa trái cây đi

yên tĩnh ngồi xuống, Cửu Vi nhảy lên cành cây, vừa trò chuyện vừa nhìn

muốn để nàng ta tin tưởng ngươi, tốt nhất phải dốc sự trợ giúp nàng ta,

”Sao có thể chứ, tiểu thư là người trẻ nhất đấy.” Lục Di không kiềm được bật cười, “Ý tiểu tỳ là những công tử tiểu khác nhìn qua cũng...” Nàng

cứ căn dặn kẻ dưới, thiếu gì thì tự tìm họ mà đòi, cho ngươi ba ngày đi

”Bị loại trừ?” Thấy đối phương gật đầu, Thù Ảnh cũng không bất ngờ. Quan hệ khắng khít không thể chia tách như thế, khó tránh khỏi liên quan vui buồn, vế sau của câu sống cùng sống chính là c·h·ế·t cùng c·h·ế·t. Dù cho

minh trong thực đẹp mắt.

Đi qua cầu cửu khúc có nhành hoa rũ xuống, băng qua dãy hành lang rẽ

Cửu Vi nghe hắn thuật lại sơ lược, “Ta cũng đã giúp ngươi hỏi thăm rồi, người này không đơn giản đâu.”

phải biết là nếu chủ nhân bỏ mạng, ảnh vệ cũng sẽ...”

Im lặng cả buổi, Thù Ảnh cười một tiếng, “Ngươi không cần phải nhìn ta

vào giáo thì chuyện mới dừng lại. Vì trận chiến này mà uy danh ma giáo

kiểu tóc (búi thành thòng lọng rũ xuống cổ), nhưng xét thấy chuyển hẳn

Hiển nhiên biết hắn đang nói gì, Lục Di che miệng cười, “Nếu công tử nói thế, thì hơn phân nửa Thất Sát cũng không giống đâu.”

”Sao lại nói thế?”

là một ấm một cụ mà cũng được mài giũa tinh xảo, mà đây chỉ mới là của

sao lại bị nàng ta g·i·ế·t, ngươi...”

chung trách nhiệm.” Hơi chút do dự, Cửu Vi lại bổ sung, “Thù Ảnh, ngươi

”Ngươi có biết rõ ảnh vệ không?”

thân tín của chủ nhân, theo sát bên người, sống cùng sống, điều này cho

chín lần, trong không khí có có làn hương hoa mai thoang thoảng. Núi xa

Hắn đưa mắt nhìn, âm thanh lại vang lên.

tương đối khó khăn, thông thường cần đồng bạn ăn ý phối hợp trợ giúp,

”Thù Ảnh, ta có chút lo lắng.” Nghĩ một lúc, Cửu Vi vẫn nói, “Ảnh vệ

trùng trong xích hoàn sẽ thâm nhập vào não mà cắn phá, khiến người ta

”Công việc trong giáo có nhiều không?”

Dọc đường đi theo lối mòn một hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi sâu nhất

đi, tròng mắt đen láy như đáy hồ tĩnh lặng, “Cho nên tốt nhất ngươi nên

Một vùng chân trời ngập tràn hoa tươi đủ màu điểm xuyết, ngàn hoa sắc

Cuối biển hoa là là một tiểu lâu lung linh, hoa lê trắng như tuyết nở rộ trước tòa lâu, phối cùng ngói đen thâm trầm, giữa trời xanh nổi bật đến chói mắt.

thấy giáo vương rất coi trọng công tử.”

không tình nguyện cũng phải ngoan ngoãn bán mạng, quả nhiên là phương

(*Thực ra bản gốc dùng cụm từ 双缳垂颈/song hoán thùy cảnh để miêu tả

công ám sát trọng thần của Xa Soái quốc... Đừng xem thường nàng ta, từ

tổn thất nghiêm trọng, chính vào năm đó nàng ta được tấn thăng, thành

”Quy củ ở đây là nói ít sai ít, cẩn trọng ngôn từ là được. Có chuyện gì

vất vả, nhân lúc mấy ngày nay mà nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Dứt lời nàng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

xa, một màu xanh đen gần như hòa vào chân trời, “Thù Ảnh.”

Nàng không quay đầu lại, tóc đen bồng bềnh.

liền bước lên cầu thang, đi được nửa chừng thì dừng lại, “Tầng hai là

”Vâng.”

Châm* thượng hạng. Cốc trà trong tay sáng tựa bắng, trong suốt ấm áp như ngọc, nhìn vào tròn vành vạnh không khác gì mặt trăng rơi, Việt diêu**

”Hẳn công tử đã mệt mỏi rồi, nếm tạm

như thế đâu, ta không sao. Trái lại còn muốn hỏi ngươi có biết rốt cuộc

tài... Theo như cách nói của phụ thân, mình cũng được xem như có căn cốt ghê gớm rồi, hắn không thể nào tưởng tượng nổi một thiếu nữ nhỏ bằng

một trong Thất Sát, nếu đổi thành giáo vương hay tả hữu sứ, có thể tưởng tượng được sẽ xa hoa đến bực nào.

không biết được nhiều. Bỗng trên chấn song truyền đến tiếng vỗ, hắn đẩy

sang tiếng Việt sẽ không hay nên mình đã mượn tên kiểu tóc để thay thế,

ta ấp úng, có vẻ không biết nên nói thế nào, “Dù sao công tử gặp rồi sẽ

chủ đương nhiệm, cho đến quốc chủ đương nhiệm thứ ba dâng biểu thuần

là phân thân của bọn họ, nếu ảnh vệ gây họa, chủ nhân cũng phải gánh

xích hoàn, chế giải dược theo định kỳ, nếu quá hạn mà không uống, cổ

Nhìn nét mặt không biểu cảm, Cửu Vi mãi không nói nên lời.

trong lành rất ngon miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cửu Vi suy tư một hồi, “Nhiệm vụ cần đích thân Thất Sát ra tay cũng

”Ngươi cũng đừng c·h·ế·t.”

”Những người khác trong Thất Sát có thỉnh thoảng qua lại không?” Thấy không hỏi được gì, hắn đổi chủ đê.r

trước đến nay nàng ta chưa từng thất bại.”

vương chỉ định như công tử rất ít.” Lục Di cười ngọt đáp, “Ảnh vệ là

”Ta uống rồi.” Hắn hờ hững đáp, giọng bình thản, “Hai ngày trước hữu sứ đích thân đưa đến cho ta, may mắn biết bao.”

thắm bung cánh khoe sắc, ý xuân dạt dào như muốn phá vỡ bức tường thấp.

hình ảnh.)

hạt đậu lại có thể từ Chiến Nô doanh chém g·i·ế·t đến địa vị hôm nay.

”Bị g·i·ế·t rồi ư?” Hắn hỏi thẳng, “Tại sao.”

”Ba ngày sau ta sẽ dạy ngươi kỹ thuật ám sát lần nữa, đến lúc đó sẽ rất

”Trong vòng mười ngày tới phải xuống núi.” Cửu Vi khẽ hất đầu, nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.

Hắn kinh hãi, “Những người còn lại cũng ở đội tuổi thế sao?”

”Nhìn không giống lắm.” Nhớ đến gương mặt non nớt như băng tuyết kia, hắn không khỏi lẩm bẩm.

”Thù Ảnh, ta nghe nói nếu người Trung Nguyên có thể sống sót ra khỏi Thí Sát doanh thì đều phải uống xích hoàn, ngươi có đã...”

Nhấc tay rót một cốc trà, mùi trà nóng thoang thoảng xông vào mũi, nhấp (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đệ tử thân truyền, sau khi học xong trực tiếp vào Tôi Phong doanh, hai

Mặc dù chúng người hầu một mực cung kính, nhưng chỉ cần hỏi sâu một chút là miệng lại kín như bưng, có hỏi gì cũng nói không biết, nên cũng

tai mà từ chối cống nạp, khiến giáo vương giận dữ, làm kinh hãi các nước Tây Vực, lần lượt phái tất cả những người tinh nhuệt ám sát hai quốc

ngoài, ngày xuân sáng rực làm bao cảnh trí trở nên bình yên đến lạ.

”Ngươi có thể gọi thẳng tên ta, sau này ta chính là chủ nhân của ngươi. Thù Ảnh.”

”Ta chỉ muốn biết nàng ta kiêng kỵ cái gì mà thôi.” Hắn mỉm cười, cố dụ dỗ, “Nếu không cẩn thận phạm phải, há oan uổng sao.”

”Ba vị chủ nhân đều là người trong Thất Sát?”

trong viện tử rất ít, nô bộc quét tước dọn phòng rất nhanh, chăn mền mềm nhẹ, trác kỷ bóng loáng, bài trí rất dễ chịu. Đẩy cửa sổ ra nhìn ra

Chậm rãi rảo bước theo bóng người nhỏ nhắn.

dâu tằm tươi mới hái đã nhé, canh nấm tuyết huệ tây lát nữa mới xong.”

Bị một thiếu nữ trẻ con dạy dỗ quả thực không phải chuyện gì vui vẻ. Hắn gật đầu trong im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

tìm hiểu những chuyện mà ảnh vệ cần phải làm, không biết có thể hỏi ta,

rơi lên tóc nữ hài, tóc đen như mực, cánh hoa như tuyết, trắng đen phân

lan xa, cái giá phải trả là Thất Sát c·h·ế·t năm người, Thí Sát doanh cũng

nơi ta ở, không cho phép thì không được tự tiện vào, có chuyện gì cứ ở

”Việc cần tiểu thư đích thân đi cực ít, một năm cũng chỉ có mấy lần.”

”Lục Di ở đây được bốn năm rồi, đã từng đổi qua ba chủ nhân, hầu hạ tiểu thư được hơn một năm rồi.” Mắt tròn khẽ chớp, cô gái đối đáp trôi chảy.

”Ta nên xưng hô thế nào đây.” Hắn thấp giọng hỏi câu đầu tiên.

trong vườn hoa. Đột ngột tiến vào, hắn cứ ngỡ mình đang đi vào biển hoa.

”Ngươi ở đây đã bao lâu rồi?”

Hắn nhíu mày, “Vẫn nên cẩn thận.”

”Tại sao trong Thất Sát chỉ có nàng không có ảnh vệ?”

pháp tốt để quản thúc người ta. “Đừng chỉ nói mỗi chuyện của ta thế nữa, phía bên ngươi thế nào rồi.” Phá vỡ ngột ngạt, hắn hỏi Cửu Vi.

Ba ngày, hắn cũng không thể nghe ngóng được gì nhiều.

dưới tầng truyền lời.”

”Vẫn bình thường.” Hắn thở hắt ra, không biết nên hình dung thế nào. Mấy ngày qua đến mặt Ca Dạ cũng chẳng thấy đầu, hoàn toàn mơ hồ, không biết chút gì về tính nết cả.

phục, dâng tặng vàng bạc châu báu số lượng lớn, đồng thời phái thân tử

một hớp, mùi hương vẫn quanh quẩn nơi kẽ răng, thì ra là Quân Sơn Ngân

học nhanh đi.”

nhẹ như mây bay càng thêm phần tinh phẩm. Trong chốn thâm sơn này, chỉ

Một cơn gió núi thổi qua, hoa rơi lác đác, thậm chí còn có mấy cánh hoa

”Ngươi là...”

”Sao rồi?”

xung quanh.

đau đớn đến mức c·h·ế·t đi, đa số vừa phát tác một lần đã đau đến mức nổi

(*Ngân châm trà Xuất xứ vùng Quân Sơn, tỉnh Hồ Nam, là một trong Thập Đại Danh Trà Của Trung Quốc.)

Hắn nghe từng câu một, ánh mắt nghiêm túc chăm chú.

khỏi Thiên sơn thì cũng không có ai dám nảy sinh dị tâm.

vọng, trận tàn sát máu tanh từ tháng trước như thoáng cách một đời.

điên rồi. Lấy phương thức này để trói buộc cấm chế, dù có cơ hội thoát

Lục Di chần chừ, “Trước đây tiểu thư cũng có, sau đó...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Thù ảnh