Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Nghiền nát

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Nghiền nát


Tuy nhiên, vẻ lo lắng trong mắt anh chỉ duy trì đúng 0.001 giây, rồi anh lập tức khôi phục lại gương mặt lạnh như băng.

Vậy rốt cuộc Thẩm D·ụ·c Lâu dựa vào cái gì mà nghĩ, một người tầm thường như cô, có thể khiến Tư Độ từ bỏ cuộc liên hôn với nhà họ Kiều chứ?

Người phục vụ dùng ánh mắt hỏi ý Khương Bảo Lê có muốn lấy loại rượu đắt hơn không, nhưng cô giả vờ không thấy.

Đầu rắn đã bị viên đ·ạ·n bắn nát, máu tươi chảy ròng ròng… mà nó cách cái chân tr*n tr** của cô, chỉ vài tấc mà thôi.

Khương Bảo Lê cười gượng, nói: “Trùng hợp ghê! Ở đây cũng gặp được hai người.”

Khi nghe thông báo máy bay sắp hạ cánh, Tư Độ gập máy tính lại, ngẩng đầu lên, vô tình thấy cô bước ra từ phòng thay đồ.

Người phục vụ mang đến khay tráng miệng và trái cây tinh xảo, Khương Bảo Lê liếc mắt ra hiệu để anh ta đặt trước mặt Tư Độ.

Sau khi trang điểm tỉ mỉ, cô xuống lầu, đi ra vườn.

Tư Độ lạnh lùng cười: “Tôi đi đâu cũng dùng máy bay riêng, cô mời tôi đi du lịch, chẳng lẽ lại định để tôi ngồi máy bay thương mại?”

Tư Độ ép mình quay đi.

“À, coi như… là vậy đi.”

Chiếc váy trắng đăng ten kiểu Pháp, cổ khoét sâu, vai thon như tạc, cánh tay trắng ngần như sữa đổ, cả người cô tựa như nữ thần Muse bước ra từ tranh vẽ.

Cũng may còn chút lương tâm, cô mua cho anh vé hạng nhất.

Anh khẽ ngẩn người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thật à.”

Cô giống như một con bướm trắng, chập chờn đậu trên đầu ngón tay anh, chỉ cần hơi dùng lực, sẽ có thể vò nát, b*p ch*t.

Luyện s·ú·n·g giỏi như vậy, định bắn ai chứ!

Được thôi, thế này thì thành song tấu rồi.

Khoang hạng nhất có vách ngăn riêng, Khương Bảo Lê và Tư Độ chỉ có hai người trong một không gian kín.

“Không! Tôi tôi tôi tôi thật sự không nghe gì cả, dù có nghe được, anh cũng không đến mức g·i·ế·t người diệt khẩu chứ!”

Xong rồi xong rồi.

Tư Độ khẽ bật cười, nghĩ chắc cô đã quên mình sợ nước thế nào.

Nghe cô nói vậy, anh cũng tỏ ra hứng thú: “Chuyển sang ngành gì?”

Khương Bảo Lê trải qua một phen đấu tranh tâm lý đau khổ, cuối cùng chọn ra hai môn… mà cô có thể chấp nhận được.

Hàn Lạc quay sang Tư Độ, đùa cợt: “Không phải chứ, Tư Độ, trong nhà cậu còn nuôi một tiểu gián điệp à, không khéo lại đi báo tin cho Thẩm D·ụ·c Lâu đấy?”

Khương Bảo Lê vội gọi anh lại: “Đợi chút, em hỏi anh một câu.”

“Đoàng!” một tiếng s·ú·n·g vang lên, Khương Bảo Lê sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống, cả người co rụt lại thành một cục.

(*nhảy bungee: hoạt động nhảy từ một điểm cố định trên cao từ 31 đến 183 m, chân người nhảy được giữ bằng một sợi dây co giãn. Cảm giác chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để bạn có cảm giác cực kỳ phấn khích.)

Cô gái nhỏ ôm đầu trốn trong bụi cây, đầu óc trống rỗng, trong lòng gào thét dữ dội.

Tư Độ thu s·ú·n·g lại, thản nhiên nói: “Tôi không phải Thẩm D·ụ·c Lâu, dự án sứa bất tử là tâm huyết của tôi, cũng như người phụ nữ của tôi vậy, cho dù ông ta có mang mười ngọn núi vàng đến đặt sau vườn nhà tôi, tôi cũng không bán.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có phải sắp c·h·ế·t rồi không? Hay là đã c·h·ế·t rồi?

Chân tình.

Đây là Hawaii, không phải trong nước.

Ý thức của kẻ ở nhờ, cô đã hiểu từ nhỏ.

Tư Độ nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng từ lúc cô bước vào, tâm trí làm việc của anh đã không còn đâu nữa, ánh mắt cứ bị cô kéo theo một cách vô thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đi sau lưng anh, Khương Bảo Lê thầm nghĩ, đến tận Hawaii nồng nhiệt thế này mà anh vẫn cứng nhắc…

Nói xong, anh ném khẩu s·ú·n·g cho người hầu đứng bên cạnh, rồi quay người đi vào biệt thự.

Không biết là đang nhắn với ai…

“Violin, nỗ lực tiến gần đến thần tượng của em.”

Mang theo chút bực dọc khi mới ngủ dậy, cô xuống giường, dép cũng không đi, chân trần đi đến bên cửa sổ, kéo mạnh rèm cửa ra.

“Không thể yêu hơn được nữa!” Cô chớp chớp mắt, rất chân thành chứng minh tình yêu mãnh liệt của mình với bộ môn đó, “Là môn thể thao em yêu thích nhất cuộc đời này, không có cái thứ hai!”

“Em không có tham vọng lớn như vậy đâu.” Khương Bảo Lê giả vờ thở dài, tỏ ra si tình vô cùng, “Nhưng em chỉ thích mình anh ấy thôi.”

Tư Độ… kết quả cũng sẽ chẳng tốt hơn đâu.

Hình như không mặc gì.

C·h·ế·t tiệt.

“Lần sau muốn nghe lén, thì đừng đứng trong bụi cây. Mùa này, có rắn.”

“Không có.” Hàn Lạc lắc đầu, giọng điệu chắc chắn, giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô, “Em có thể đi đến bước này, đã siêu đỉnh rồi.”

Bọn họ sớm chiều ở bên nhau hơn mười năm, cô ta mê luyến anh hơn mười năm, còn không lay chuyển nổi trái tim kiên định như bàn thạch mà lạnh lẽo của anh.

Đi du lịch cùng anh thật là chán.

Ngoài ra còn có bãi biển riêng, nước trong xanh tựa pha lê, không thua kém gì biển Maldives.

Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa hạnh của Khương Bảo Lê, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu em có thể ‘hạ gục’ được cậu ấy, thì bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này cũng không thoát khỏi váy lụa của em.”

Bốn mắt nhìn nhau, có chút… ngượng ngùng.

Xem ra đe dọa không có tác dụng với anh, Khương Bảo Lê đành phải nhanh chóng thay đổi chiến thuật, trở lại với bộ mặt nịnh nọt, hầu hạ anh như một nữ hộ riêng, rót trà dâng nước, hỏi han ân cần, chăm sóc anh từng li từng tí.

Khương Bảo Lê bước đến, đưa cho anh ly cocktail xanh tự pha, hỏi: “Chỗ ở ổn chứ?”


Chỉ cần mở rèm cửa, có thể ngắm biển xanh như ngọc bích ngay trước mắt.

Khương Bảo Lê dùng khăn tắm lau mái tóc ướt, liếc thấy dòng chữ trên màn hình, khựng lại.

Khương Bảo Lê ngồi dậy, thầm nghĩ tên này ngoài luyện s·ú·n·g ra, không có thú vui giải trí nào khác sao!

Hai ngày sau, Khương Bảo Lê dùng chiêu trò vừa dụ vừa gạt, lừa được Tư Độ lên chuyến bay thương mại tới Hawaii.

Suốt chuyến bay, Tư Độ tập trung xử lý công việc, mở máy tính xem kết quả thí nghiệm.

Khương Bảo Lê nhìn thấy biển xanh ngắt ngoài cửa sổ, liền vào phòng thay đồ riêng, thay một bộ váy phong cách nghỉ dưỡng biển thoải mái.

Tư Độ liếc nhìn cô, cô gái nhỏ cười nịnh nọt: “Ghế hạng nhất có khoang riêng, có thể đóng cửa, ngoài việc nhỏ hơn chuyên cơ chút xíu, chẳng khác gì đâu.”

Hàn Lạc suy nghĩ tiếp: “Những việc cậu ấy thích, anh không rõ lắm, nhưng cậu ấy thường xuyên đi làm các môn thể thao mạo hiểm, nhảy dù, nhảy bungee*, lướt sóng, trượt tuyết, lặn biển…”

“…”

Dù sao cũng có bạn đến, Khương Bảo Lê đành nhịn, uể oải đi về, nằm vật ra giường như một cái xác không hồn, dùng gối bịt c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u.

“Không có gì, lát nữa anh sẽ biết.”

Nhưng như thế thì sẽ không còn là hai người…

“Không nói, vậy tôi đi.”

Không không không, đang nghĩ cái gì vậy!

Thật lòng với anh, cô có tư cách gì, người ta thân phận gì, cô thân phận gì!

Tư Độ ngồi trước bàn làm việc, máy tính đang mở cuộc họp trực tuyến, anh mặc chiếc áo choàng tắm sẫm màu phóng khoáng, cổ áo hơi mở, lộ ra đôi xương quai xanh đẹp đẽ.

Thấy anh xuôi theo, mắt Khương Bảo Lê lập tức sáng lên: “Tuyệt quá! Em về lên lịch trình, rồi gửi anh luôn.”

“Nhớ liên hệ hãng hàng không, thuê chuyên cơ.”

Hàn Lạc suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Xác c·h·ế·t, đặc biệt là những xác c·h·ế·t bị bệnh, cậu ấy mê nhất.”

Anh sẽ không chủ động bắt chuyện, cô chỉ có thể tự tìm việc cho mình.

“Tôi thấy khác nhiều lắm.”

Hơn mười tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống Hawaii.

Tư Độ hết lần này đến lần khác từ chối cô, là vì cảm thấy cô không chân thật sao?

Thanh khiết, xinh đẹp, thuần khiết…

Cuộc sống là không ngừng thách thức và vượt qua chính mình.

Cô có thể… thật lòng với anh sao?

Mà Hàn Lạc bên cạnh, mặc một chiếc áo len mỏng màu nhạt, tay cũng cầm s·ú·n·g, nhưng động tác lười biếng hơn nhiều, cũng không mấy chuẩn xác.

Hàn Lạc cũng biết, Thẩm Đình Sơn phát tài nhờ ngành thẩm mỹ y tế, từ Hồng Kong đến trong nước, các bệnh viện thẩm mỹ lớn nhỏ đều có phần của ông ta, mỗi năm thu về lợi nhuận khổng lồ…

Tư Độ liếc cô một cái: “Cô còn phải đi học.”

Tư Độ khẽ cười khinh một tiếng: “Khẩu khí không nhỏ.”

Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, vừa tắm xong, tóc buộc tùy ý thành búi nhỏ trên đầu, vài sợi tóc rủ xuống bên tai.

“Đứng lại.” Tư Độ gọi cô đang định chuồn đi, “Chi phí chuyến đi này cô lo hết, đúng không?”

“Tóm lại, em đã lên kế hoạch hết rồi, chúng ta đi biển lướt sóng, anh thấy sao?”

Ai hỏi cô đâu!

Lát sau, màn che mở ra, một MC vô cùng “mát mẻ” nhưng cũng đầy nóng bỏng đứng ở giữa sân khấu.

Chẳng lẽ Tư Độ còn có thể cùng cô tay trong tay đến hết cuộc đời sao?

Nhìn lựa chọn của Thẩm D·ụ·c Lâu là biết, không thể nào…

Ngay cả khi “anh hùng cứu mỹ nhân”, cũng phải giữ một thái độ lạnh lùng như băng.

Vì da quá trắng, những vết hồng trên cổ do cô “tàn phá” vẫn chưa tan.

“Từ nhỏ cậu ấy đã như vậy rồi.” Hàn Lạc cười nói, “Những cô gái thích cậu ấy, cuối cùng đều sẽ trở nên sợ hãi khi gặp cậu ấy như gặp ma vậy. Trước đây có một cô gái tặng cậu ấy một chú thỏ, cậu ấy trả lại cho cô ấy một đầu thỏ nhuốm đầy máu. Hai chữ ‘không hiểu tâm ý’ chính là được tạo ra dành riêng cho cậu ấy.”

Vẫn phải mặt dày mày dạn ở lại mới được.

Nói xong, Hàn Lạc định rời đi.

“Tôi có nghe chú hai nhắc đến ông ta, họ bất đồng chính kiến, sớm muộn gì cũng đứng ở hai chiến tuyến.” Tư Độ cúi đầu lên đ·ạ·n cho khẩu s·ú·n·g, lạnh nhạt nói: “Binh đến thì tướng chặn, sợ cái rắm.”

“Ờ…”

Nhận rõ thực tế, mới không làm những chuyện vọng tưởng vô ích.

“Phải là phải, không phải thì không phải, cái gì mà coi như.”

Cái con nhỏ này… dẫn anh đến xem show người lớn rồi!

Tư Độ hờ hững lật tạp chí: “Cảm giác như mình vào một tour du lịch lừa đảo.”

Mơ đi!!!

Còn là vé hạng phổ thông, của hãng hàng không giá rẻ.

Nhạc hội cái rắm.

Liều thôi!

“Nghe nói ông Thẩm ở vịnh Bán Sơn rất hứng thú với dự án sứa bất tử.”

Vừa đến gần, đúng lúc nghe thấy Hàn Lạc và Tư Độ đang nói chuyện, dường như nhắc đến dự án sứa bất tử.


Ngoài cửa sổ lại vọng đến tiếng s·ú·n·g “bang bang bang”.

Vậy để theo đuổi người đàn ông khó theo đuổi nhất thiên hạ, thực sự phải liều mạng à.

“…”

Hàn Lạc nhướn mày: “Không trùng hợp đâu, đây là nhà của Tư Độ.”

Hàn Lạc bật cười.

Cô cầm ly rượu của anh uống cạn.

“Hối hận cũng muộn rồi.”

Cô khẽ cười, ném điện thoại sang một bên.

Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Khương Bảo Lê hừ hừ một tiếng: “Tình yêu như cơn gió, thổi qua rồi đi.”

Mà cô vẫn tỉnh như sáo.

Khương Bảo Lê trong đêm phải đổi vé máy bay gấp.

Khương Bảo Lê vội vã nhảy ra khỏi bụi cây, hoảng sợ lùi liên tục.

“Cô thích lướt sóng?” Anh cười nhạt.

Tối đó, Khương Bảo Lê rón rén đến phòng Tư Độ, khẽ hé cửa, thò đầu vào nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không đi.” Tư Độ từ chối thẳng thừng, “Cút ra ngoài.”

Khương Bảo Lê choáng váng, tim đập loạn như chạy đua trăm mét, nhìn gương mặt lạnh tanh của anh——

Tư Độ trong lòng có chút bực bội, cuối cùng gõ Enter tạm dừng cuộc họp, ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

Hàn Lạc nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tư Độ hạ s·ú·n·g xuống, môi mím chặt, trong mắt cũng thoáng chút sợ hãi…

Uống hay không thì tùy.

Thực ra, nên mang theo vệ sĩ.

“Đoàng” một tiếng, viên đ·ạ·n xuyên qua hồng tâm, bắn trúng lan can sắt ở vườn hoa hồng phía xa.

“…”

“Đi mà đi mà!” Khương Bảo Lê không chịu bỏ cuộc, nhào tới cạnh bàn anh, chống khuỷu tay lên mặt bàn, hai tay chắp lại cầu xin, “Đi đi, toàn bộ chi phí em lo, anh không phải lo gì cả, lịch trình cũng là em lên kế hoạch.”

“Tôi cái gì cũng không nghe thấy.” Khương Bảo Lê làm vẻ mặt vô tội, giơ tay thề, “Chỉ là người qua đường thôi, thật đấy!”

Đợi đến nơi rồi xem, xem anh còn giữ được vẻ lạnh lùng này không!

Khương Bảo Lê trở mình, ép mình nhanh chóng ngủ.

“Đệt!”

Không ai khó hiểu như cậu ấy vậy chứ.

Trò chơi giữa bọn họ, chân tình là cái thá gì chứ.

Ánh mắt anh đen sâu, từ sống mũi cao nhỏ nhắn của cô dần trượt xuống, dừng lại ở đôi môi mềm mại, rồi đến cổ dài trắng ngần, xương quai xanh thanh tú, và xuống thêm nữa… là vùng cấm địa không thể xâm phạm.

Mà đúng là cô mua vé máy bay thường thật.

Khương Bảo Lê run lên một cái, cô không thể biến mình thành thứ này để làm anh vui được chứ!

Hai người đang nói chuyện, trên mặt Hàn Lạc nở nụ cười, Tư Độ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như xác c·h·ế·t.

Mà dự án sứa bất tử bây giờ đã lan rộng ra toàn thế giới, không chỉ phục hồi sẹo, còn có công hiệu làm chậm lão hóa.

Cô bé này tính cách khá vui vẻ, ấm áp như mặt trời nhỏ, biết đâu, thực sự có thể làm tan chảy trái tim cứng như sắt thép của Tư Độ.

Lên giường, mất ngủ đến tận rạng sáng.

“Được rồi, bí mật thương mại cũng để em nghe hết rồi, cậu ấy còn không g·i·ế·t em, xem ra cách mạng thắng lợi đã ở ngay trước mắt, cố lên nhé.”

“Vậy thì tôi cũng hơi mong chờ đấy.”

Tư Độ nhìn cô, cô liền cười toe toét nói: “Rượu Pháp, mấy chục triệu một chai, nếm thử đi.”

“Thuê, thuê gì cơ?” Khương Bảo Lê ngẩn người.

​Hàn Lạc đặt s·ú·n·g xuống, nói với anh: “Ông ta không muốn tham gia đấu thầu, cũng không muốn quá phô trương, nên đã cử người đến thăm dò, muốn chúng ta ra giá, để mua đứt dự án. Ông ta nói là… bao nhiêu cũng được.”

Đột nhiên, sau lưng vang lên một tiếng “rắc” giòn giã, là Khương Bảo Lê đang trốn trong bụi cây nghe lén, không cẩn thận dẫm phải cành cây khô.

Sau khi máy bay cất cánh, Khương Bảo Lê thở phào nhẹ nhõm, quay sang nghiêm túc tuyên bố với anh: “Vì là em mời anh đi du lịch, nên mọi thứ anh phải nghe em, từ ăn ở đến hoạt động vui chơi, đều phải ngoan ngoãn, đồng ý không?”

Anh cạn lời liếc nhìn Khương Bảo Lê, Khương Bảo Lê chột dạ cúi đầu giả vờ uống rượu, căn bản không dám nhìn vào mắt anh.

“Ngoài cái đó ra thì sao?”

Thế nhưng, không hề có cảm giác đau như dự đoán, cô rón rén ngẩng đầu lên, thấy trên cành cây gần đó, có một con rắn nhỏ có hoa văn vòng đỏ đang treo lủng lẳng…

Lời còn chưa dứt, Tư Độ lại bất ngờ giơ khẩu s·ú·n·g trong tay lên, nòng s·ú·n·g thẳng tắp nhắm vào cô.

Khương Bảo Lê nhấp một ngụm rượu, thoải mái ngồi lên chiếc ghế xoay nhung xanh: “Dĩ nhiên không bằng đảo tư nhân của anh, nhưng đây là khách sạn tốt nhất em tìm được rồi. Biết anh không thích đông người, nơi này hoàn toàn riêng tư, năm cây số xung quanh không có bóng người.”

Không biết ngủ từ lúc nào, chỉ cảm thấy vừa nhắm mắt lại đã bị đánh thức.

Khương Bảo Lê thấy anh ta sẵn lòng nói chuyện về Tư Độ, vội vàng hỏi thêm: “Chẳng lẽ không có cô gái nào thành công sao?”

Thỉnh thoảng cô vén tóc, cúi đầu xem điện thoại, gõ chữ rất nhanh.

Thuê chuyên cơ là điều không thể, cô tra sơ sơ trên mạng, giá thuê rẻ nhất cũng phải tám trăm ngàn.

Khương Bảo Lê chán chường xem phim một lúc, rồi lại ra bên cửa sổ ngắm biển mây, sau đó chợp mắt một giấc ngắn.

Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến lịch trình điểm đến tiếp theo, cô không nhịn được cười.

Cô lén lút lẻn vào, đứng ngoan ngoãn một bên không làm phiền, trông như bị giáo viên phạt đứng vậy.

“Cậu không sợ đắc tội người khác, nhưng làm ăn cuối cùng vẫn cần hòa khí sinh tài.”

Như thế này, làm sao có thể thoát ế được chứ!

Trong đầu cứ vẩn vơ chuyện D nói về cái gọi là chân tình hay không chân tình.

Một khi dự án này được công bố, chắc chắn sẽ là cú đòn nặng nề giáng xuống ngành thẩm mỹ y tế.

“Tư Độ thích gì vậy? Em muốn làm anh ấy vui.”

Hy vọng… anh không bật camera.

“…”

Trong vườn, Tư Độ dáng người thẳng tắp, eo thon vai rộng, vững vàng đỡ khẩu s·ú·n·g săn.

Trừng mắt nhìn trần nhà tối đen, đếm đến cả nghìn con cừu, cừu cũng mệt lả vì cô rồi.

Anh dùng ánh mắt “vẽ” từng đường nét trên người cô.

Tối đó, Khương Bảo Lê dẫn Tư Độ đến một nơi giống như nhà hát, ngồi ở phòng VIP tầng hai với tầm nhìn đẹp nhất.

“Ê ê, đừng.” Khương Bảo Lê vội vàng giữ anh lại, “Nói trước nhé, em không có ý gì khác đâu, chỉ thấy hay hay nên mới dẫn anh đến xem thôi, tuyệt đối không phải là muốn mỉa mai anh, hay có ý đồ xấu xa gì khác đâu! Anh đừng nghĩ nhiều!”

Trước tiên… thử một chút xem sao.

Mà đó mới chỉ là bước khởi đầu, nếu cái gì cũng theo ý anh, thì chi tiêu đắt đỏ sau đó, cô chắc chắn không gánh nổi!

Khương Bảo Lê thầm than khổ.

Khách sạn tư nhân mà Khương Bảo Lê đặt là một biệt thự ven biển.

Thái độ ngoan ngoãn của cô, duy trì chưa tới nửa tiếng đồng hồ.

“Ừ ừ!”

Xuất thân của cô đã định sẵn, cô trèo không nổi.

Quay đầu lại, thấy trời đã sáng trưng.

Dù sao cũng đang ở nhà người ta, không tiện nổi nóng.

“Bình thường.” Anh không nhận ly rượu.

Khương Bảo Lê bị anh đột nhiên lên tiếng dọa giật mình, đặt điện thoại xuống, cười lấy lòng: “Để cảm ơn anh hôm nay đã cứu mạng, em quyết định… mời anh đi du lịch!”

“Aaa!”

Bỗng nhiên, Khương Bảo Lê như nghĩ ra điều gì, lập tức ngồi dậy, đi đến tủ quần áo lôi ra một chiếc váy liền thân màu nhạt, soi gương chỉnh trang hồi lâu, trang điểm nhẹ nhàng, còn xịt thêm chút nước hoa.

Khương Bảo Lê lập tức khẽ bước chân, nhẹ nhàng như mèo, im lặng tiến lại gần.

“Cái lớp múa ba lê c·h·ế·t tiệt đó, em vốn đã không muốn học rồi, đang tính chuyển ngành kỳ sau đây.”

Chương 49: Nghiền nát

Nhắc đến chuyện không muốn nghe rồi đấy!

Tư Độ nhìn ra bãi biển vắng lặng, rồi lại nhìn về phía con đường ven biển xa xa.

Bước ra khỏi cửa hàng không, Khương Bảo Lê định nắm tay anh, nhưng bị anh lạnh lùng vung tay gạt đi.

“…”

Tư Độ nhíu mày: “Rốt cuộc là cái gì?”

“Thật à? Tin không, cho dù máy bay đến được Hawaii, tôi cũng có cách khiến nó quay đầu trở về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cả cái Hồng Kong này, ngoài cậu Tư Độ ra, cũng chỉ có ông ta Thẩm Đình Sơn thôi, khẩu khí không lớn mới lạ.” Hàn Lạc lo lắng nói, “Người này trên giang hồ… một tay che trời, thế lực phía sau không thể xem thường, cũng chẳng dễ chọc vào.”

Nếu không phải vì nhiệm vụ, Khương Bảo Lê thật sự muốn chuyển về trường ngay lập tức.

Rất là… có cảm giác trộm cắp.

Tư Độ trầm giọng nói: “Khi gel phục hồi từ sứa bất tử ra mắt, ngành chịu ảnh hưởng đầu tiên chắc chắn là ngành thẩm mỹ y tế. Thẩm Đình Sơn làm nên nghiệp từ cái gì, cậu quên rồi à?”

Khương Bảo Lê im lặng, cúi đầu uống nước chiến thuật.

Nhìn thấy mà mặt Khương Bảo Lê đỏ bừng.

Hai người đàn ông đồng loạt quay đầu lại, trông thấy cô.

“Nói đi.” Anh dừng bước.

Tư Độ đứng bên cửa kính, nhìn ra xa nơi biển và trời giao nhau.

Hàn Lạc nhướng mày: “Vậy rốt cuộc em từ một fan cuồng nổi tiếng của Thẩm D·ụ·c Lâu, đột nhiên trở thành ‘trạm tỷ’ số một của Tư Độ như thế nào? Anh thực sự rất tò mò về điểm này.”

Thẩm Đình Sơn muốn mua đứt dự án sứa bất tử với giá cao, e rằng là muốn “đóng băng” công nghệ này luôn.

Những môn thể thao mạo hiểm anh thích đều là những thứ cô sợ nhất!

Tư Độ nhìn sân khấu đối diện, hỏi: “Là nhạc kịch à?”

Họng s·ú·n·g vẫn còn bốc khói trắng.

“Quá rẻ, không uống.”

Lại ra hiệu cho người phục vụ rót đầy một ly rượu vang đỏ cho Tư Độ.

Nhưng với tính cách băng giá của Tư Độ, cô mà đi, e rằng chẳng còn cơ hội tương tác với anh nữa.

“Nhịn đi, nhịn đi, ngân sách có hạn mà.”

Thật là mất hứng.

Anh… anh thật sự nổ s·ú·n·g rồi!

Tư Độ đã cảm thấy không ổn rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Nghiền nát