Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa
Xuân Phong Lưu Hỏa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Chiếc bánh lớn
“Vâng vâng vâng!” Khương Bảo Lê lập tức ngoan ngoãn trèo sang bên kia giường lớn, cố tình nằm sát mép giường, “Em chỉ chiếm một chút xíu chỗ này thôi, giường lớn nhường hết cho anh!”
“Vô tình quá đi, bắt một cô gái ngủ ngoài sofa ư?”
Đến cuối kỳ nghỉ, cô mới trở về Hồng Kông cùng Thẩm D·ụ·c Lâu.
Vô số luận văn học thuật và nghiên cứu chuyên môn đều dự đoán, công nghệ này sẽ mang tính đột phá, đánh dấu một cột mốc quan trọng.
Quá mâu thuẫn!
Ngày nào Khương Bảo Lê cũng cười tươi rói, cảm giác như cả thế giới hạnh phúc đang vây quanh mình, vui đến mức cô cảm thấy mọi thứ giống như là mơ vậy.
“Sau đêm đó, con và cô ấy trở thành bạn bè.” Thẩm D·ụ·c Lâu biết không phải Thẩm Đình Sơn đang quan tâm đến mình, thế nên câu nói của anh ta chứa đầy ẩn ý, “Thỉnh thoảng con có mời cô ấy ăn cơm, cũng nhắn tin qua lại đôi câu trên WeChat, nhưng chúng con không thân thiết lắm, dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê của Tư Độ mà.”
Sự mâu thuẫn này khiến Khương Bảo Lê càng thêm sợ hãi Tư Độ.
Nhưng giờ đây, anh ta lại phải tự tay dâng cô cho người khác.
Khuôn mặt này… đến ác ma cũng thèm muốn.
Nếu cô không có khuôn mặt này, có lẽ… anh ta đã có thể giữ cô bên mình lâu hơn một chút.
Thẩm D·ụ·c Lâu dứt khoát lấy gối ra sofa ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm D·ụ·c Lâu kiên nhẫn chờ đợi chỉ thị của ba mình.
“Ba thấy con cũng không thua kém gì cái tên Tư Độ đó! Hơn nữa, nhà chúng ta và nhà họ Kiều cũng gọi là môn đăng hộ đối, nếu Kiều Mộc Ân gả cho Tư Độ thì lại thành trèo cao mất rồi! Chỉ cần hai nhà chúng ta liên hôn rồi kết hợp lại, chưa chắc sẽ thua tập đoàn nhà họ Tư đâu.”
“E rằng chúng ta sẽ khó cạnh tranh lại nhà họ Kiều.” Thẩm D·ụ·c Lâu nói tiếp, “Dù gì họ cũng sắp trở thành thông gia rồi.”
Thẩm D·ụ·c Lâu nhìn Thẩm Đình Sơn: “Thưa ba, ý của ba là…”
Cánh tay ấy như con rắn, uốn lượn xuống bên dưới.
Thẩm D·ụ·c Lâu không lên tiếng, dẫu gì đây chỉ là tin đồn mà thôi.
Tối hôm đó, Thẩm Đình Sơn gọi Thẩm D·ụ·c Lâu đến phòng làm việc.
Có lẽ một ngày nào đó, anh ta có thể giành lại cô, cho cô cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Hiếm khi Khương Bảo Lê thấy Tư Độ mặc vest chỉnh tề như vậy, bởi vì thường ngày anh ăn mặc khá thoải mái và tùy ý.
“Không có chuyện gì xảy ra cả.” Giọng Khương Bảo Lê căng thẳng thấy rõ, “Anh… biết rồi sao?”
Nghĩ đến đây, đuôi mắt Thẩm D·ụ·c Lâu khẽ run lên.
“Bớt xem mấy video kinh dị ngắn đi.” Thẩm D·ụ·c Lâu biết bình thường cô thích xem mấy thứ thần thần quỷ quỷ này nhất.
Giờ phút này, trong đầu Khương Bảo Lê chỉ toàn là nụ cười tà ác của anh… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm D·ụ·c Lâu không kích động như ba mình, anh ta chỉ bình tĩnh trình bày một sự thật: “Buổi họp báo đã được tổ chức, nhưng công ty Công nghệ sinh học Mosen vẫn chưa có bất kỳ thông tin nào về việc mời thầu đấu thầu. Dạo gần đây, cậu hai Tư Mạc Trì của Tư Độ rất thân thiết với tập đoàn nhà họ Kiều, giới truyền thông cũng đang lan truyền tin tức rằng hai nhà họ sắp liên hôn, có thể dự án Sứa bất tử chính là sính lễ mà nhà họ Tư tặng cho nhà họ Kiều.”
“Chỉ là đi nhầm phòng thôi.” Khương Bảo Lê đánh trống lảng, “Biết anh ta ở trong phòng nên em vội vàng lui ra ngoài, chỉ vậy thôi…”
“Ra sofa ngủ.”
Ông ta đi thẳng vào vấn đề, nói với anh ta rằng Y Tế Nhân Thụy nhất định phải có được dự án “Sứa bất tử”!
“Buồn ngủ rồi, ngủ thôi.”
Khương Bảo Lê đặt tay trên eo Thẩm D·ụ·c Lâu, rúc sâu vào lòng anh ta.
“Ồ, do em không phải kiểu con gái bình thường.”
Cuối tháng ba, công ty Công nghệ sinh học Mosen cho ra mắt công nghệ gel phục hồi sứa bất tử.
Những năm qua, anh ta đã chăm chút, tưới tắm cho bông hồng quý báu này, nhìn cô từ nụ hoa e ấp nở rộ thành dáng vẻ kiều diễm như hiện tại.
“Chúc ngủ ngon, anh D·ụ·c Lâu.”
Nghĩ đến Tư Độ, lòng Thẩm D·ụ·c Lâu có chút nhói đau.
Thẩm Đình Sơn đứng dậy, ông ta đi đến cạnh Thẩm D·ụ·c Lâu rồi vỗ nhẹ lên vai anh ta, “Ba là ba của con, nên đương nhiên ba biết con chưa bao giờ có cảm giác an toàn. Nhưng ba cũng phải suy xét đến thể diện của nhà họ Quảng, không thể công khai đối xử tốt với con được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh D·ụ·c Lâu.” Khương Bảo Lê gần như treo cả người lên gối của anh ta, không chịu để anh ta đi, “Chỉ một lần thôi, không làm gì cả, chỉ ngủ thôi! Em đảm bảo! Anh đã khó ngủ mà còn ngủ ngoài sofa, có khi mất ngủ cả đêm đó!”
Không biết bao lâu sau, anh ta cảm thấy một cánh tay mượt mà mềm mại đặt lên eo mình.
Ngón tay của Thẩm D·ụ·c Lâu nhẹ nhàng phác họa đường nét trên mặt cô.
Nhưng, dù sao cũng là chung một chăn.
Hành động vô thức này khiến trái tim Thẩm D·ụ·c Lâu quặn thắt.
“Ngủ ngon.”
Thẩm Đình Sơn nói từng chữ một: “Toàn bộ cổ phần, đều chuyển sang tên con.”
Thẩm D·ụ·c Lâu nhớ về quá khứ của mình.
Nhưng… Tư Độ chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ nghiền nát anh ta rồi.
Thẩm D·ụ·c Lâu tắt đèn, vén chăn lên giường, giữ khoảng cách với cô.
Chóp mũi của cô hơi vểnh lên, đôi môi hồng đào tự nhiên, mái tóc đen nhánh xõa trên lồng ng.ực anh ta.
Thẩm D·ụ·c Lâu vội quay lưng về phía cô, cố ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Song, nếu không có được dự án thì con đừng hòng nhúng tay vào bất cứ thứ gì của nhà họ Thẩm, ba sẽ không để lại gì cho con đâu.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn thiên tài sinh học này sẽ đưa tập đoàn nhà họ Tư lên đỉ.nh cao của vinh hoa phú quý.
“Vậy sao?”Lúc này Thẩm Đình Sơn mới nở nụ cười, ông ta nhìn đứa con trai tuấn tú của mình với ánh mắt đầy vẻ hài lòng, “Nếu nhà họ Tư và nhà họ Kiều không kết thông gia thì dự án Sứa bất tử còn rơi vào tay nhà họ Kiều được sao?”
Thẩm D·ụ·c Lâu ngẩng phắt lên nhìn Thẩm Đình Sơn: “Ý ba muốn giao cho con…. là…”
“Sự đột phá công nghệ của dự án này là thứ mang tính cột mốc.” Thẩm Đình Sơn rất kích động, “Không chỉ là gel phục hồi, mà còn là công nghệ tái tạo tế bào của sứa bất tử, nếu được sử dụng trong lĩnh vực mỹ phẩm thì sẽ giúp con người trẻ mãi không già, lấy lại tuổi thanh xuân! Con nghĩ xem, vùng biển xanh này sẽ mang lại bao nhiêu tiền cho Y Tế Nhân Thụy của chúng ta? Vì vậy, dù có phải dùng cách nào đi chăng nữa, con nhất định phải có được dự án này!”
“Tối đó, em và Tư Độ ở phòng tổng thống trên du thuyền, đã xảy ra chuyện gì?”
Mười phút ấy… chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm D·ụ·c Lâu lập tức căng thẳng cả người, ngay lúc cô sắp chạm vào chỗ hiểm, anh ta đột nhiên lên tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm D·ụ·c Lâu vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình đang ôm chặt Khương Bảo Lê.
Suốt kỳ nghỉ, Thẩm D·ụ·c Lâu gác lại công việc dự án để du ngoạn châu Âu cùng Khương Bảo Lê.
Mặc dù Khương Bảo Lê không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành phức tạp mà Tư Độ đang giảng giải, nhưng từ biểu cảm của những người ở phía dưới, cô có thể cảm nhận được sự chấn động của công nghệ này.
Bông hồng anh ta tỉ mỉ nuôi dưỡng, dựa vào cái gì mà Tư Độ dám thèm muốn? Người kia có tư cách gì chứ?
Dưới ánh đèn sân khấu, Tư Độ mặc bộ vest đen cao cấp được may đo tỉ mỉ, đường viền ở vai vô cùng sắc sảo.
Trong giấc mơ, Khương Bảo Lê khẽ rên lên một tiếng rồi rúc sâu vào lòng anh ta.
“Anh D·ụ·c Lâu, cho anh này, đừng nói ai biết nha, em ăn trộm đó.”
Khương Bảo Lê cũng xem buổi họp báo công bố nghiên cứu công nghệ này trên TV.
Một lúc lâu sau, anh ta thở hắt ra một hơi: “Ngủ đi.”
Khương Bảo Lê không thích xem trang điểm hay phối đồ.
Thẩm D·ụ·c Lâu thật sự rất ghét cảm giác bị người ta điều khiển như thế này.
Vậy mà chỉ chớp mắt, cô gái nhỏ bé ấy đã lớn đến nhường này rồi.
Với tư cách là trưởng nhóm nghiên cứu của phòng thí nghiệm, Tư Độ lên sân khấu diễn thuyết về công nghệ này.
Khương Bảo Lê túm lấy gối của anh ta: “Ngủ chung đi mà.”
“Em biết điều đó là không thể.” Thẩm D·ụ·c Lâu giật tay cô ra rồi cảnh cáo, “Ngoan ngoãn một chút.”
Nghe vậy, đôi mắt đen láy của Thẩm Đình Sơn dừng lại trên người Thẩm D·ụ·c Lâu: “D·ụ·c Lâu à, dạo này ba bận rộn công việc làm ăn, ít quan tâm đến việc học hành và cuộc sống của con, nói ra thì, quan hệ của con và Kiều Mộc Ân… thế nào rồi?”
Sớm muộn gì cũng có ngày anh ta sẽ đạp Tư Độ dưới chân, trả lại hết những nhục nhã đã phải chịu hôm nay…
Thẩm Đình Sơn hừ nhẹ: “Có vẻ sính lễ này hơi ‘quá tay’ thì phải!”
“Có được dự án Sứa bất tử, có được cuộc hôn nhân với nhà họ Kiều, Y Tế Nhân Thụy sẽ là của con.”
Thẩm Đình Sơn vẽ ra cái bánh lớn nhưng cũng không quên tạo áp lực cho con trai mình.
Dù sao dự án cũng đã về tay, Thẩm D·ụ·c Lâu phải dốc sức làm ăn, khiến bản thân mạnh mẽ hơn và đứng ở vị trí cao hơn…
Thẩm D·ụ·c Lâu quay lại Y Tế Nhân Thụy, bắt tay vào thúc đẩy dự án enzyme sinh học kháng sinh của công ty Công nghệ sinh học Mosen.
Anh cầm bút laser, quay người về phía màn hình lớn, dùng những thuật ngữ chuyên ngành để giải thích các đặc tính của gel phục hồi sứa bất tử.
Khương Bảo Lê toát mồ hôi lạnh cả người, đương nhiên cô không dám trêu chọc anh ta nữa. Cô quay người đi, cố bình tĩnh lại.
Đã nhát gan lại còn thích xem.
“Em vẫn biết mình là con gái à?”
Cô đang nói dối.
Vừa nghe nói đi ngủ, Khương Bảo Lê lập tức phấn khích hơn hẳn, cô rất tự giác trèo lên giường rồi chui vào tấm chăn còn vương hơi ấm của Thẩm D·ụ·c Lâu.
Má cô áp vào lồng ng.ực rắn chắc của anh ta, ở vị trí gần trái tim anh ta nhất, hơi thở nhẹ nhàng như bông gòn.
…
Thẩm D·ụ·c Lâu liếc nhìn cô, nụ cười trên môi cô lập tức tắt ngúm, cô ho nhẹ một tiếng rồi giả vờ sợ hãi: “Khách sạn này không có ma chứ?”
…
Trong bóng tối, Thẩm D·ụ·c Lâu chậm rãi mở mắt: “Anh đã xem video hành lang, thấy em vào phòng anh ta.”
Hơi ấm từ cơ thể cô, hương thơm thiếu nữ thoảng nhẹ như có như không, cả nhịp thở êm đềm dịu dàng… tất cả như những đợt sóng ngầm, không ngừng khuấy động đầu óc anh ta.
Chương 23: Chiếc bánh lớn
Thẩm D·ụ·c Lâu nhớ từ lúc cô vào phòng đến lúc vội vàng chạy ra, cách nhau hơn mười phút.
Anh ta chỉ có thể ép bản thân tin tưởng cô gái nhỏ, đừng suy nghĩ nhiều, không được suy nghĩ nhiều…
Máy quay truyền hình quét qua khu vực khán giả phía dưới, các chuyên gia, nhà đầu tư, giám đốc điều hành, giới tinh hoa trong ngành… đều chăm chú ngước nhìn người đàn ông trên sân khấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ba nghe nói, Tư Độ dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm, hiếm khi hẹn hò với con gái của nhà họ Kiều.” Thẩm Đình Sơn nhìn Thẩm D·ụ·c Lâu, “Quan hệ của nó với cô ta, rốt cuộc có tốt không?”
Cô có vẻ đẹp trời ban, dù không trang điểm cũng hơn hẳn phần lớn những cô gái được chăm chút kỹ lưỡng.
Khương Bảo Lê nắm chặt chăn, che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn anh ta: “Em muốn ngủ trên giường.”
Cô nhìn Thẩm D·ụ·c Lâu rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta, sau đó còn dùng vai huých người nọ: “Anh có thích em trang điểm không? Thích kiểu trang điểm nào? Gợi cảm hay trong sáng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật sao?”
Chỉ có Khương Bảo Lê quý mến Thẩm D·ụ·c Lâu. Mỗi lần thấy anh ta, cô đều chạy đến với nụ cười rạng rỡ, chân thành trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô còn lén lút nhét viên kẹo trộm được từ chỗ Thẩm Chân Chân vào tay anh.
Tay người kia rụt mạnh lại như bị điện giật.
“Chỉ cần con có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối thì ba sẽ giao Y Tế Nhân Thụy lại cho con, nhà họ Quảng cũng không thể nói gì được.”
Thẩm D·ụ·c Lâu nhìn vẻ mặt lì lợm của cô gái nhỏ, thật sự rất bất lực.
“Em hỏi anh mà!” Khương Bảo Lê bất mãn vì anh ta mất tập trung, “Anh lại không nghe em nói gì rồi.”
Thẩm D·ụ·c Lâu nhìn cô thật lâu.
Cô là thế đấy, có cái gì tốt cũng nghĩ đến anh.
Y Tế Nhân Thụy là ngành y tế chủ chốt của tập đoàn nhà họ Thẩm, nếu anh ta nắm được nó, anh ta sẽ có thực quyền, không còn phải sống phụ thuộc vào người khác nữa.
Nghĩ đến đôi mắt quỷ dị của Tư Độ, cánh tay Thẩm D·ụ·c Lâu vô thức siết chặt.
Tát cho một cái, cho một viên kẹo ngọt, trả lại tất cả những gì đã cướp đoạt, bắt anh ta quỳ xuống… cảm kích đội ơn.
Một thiên tài ưu tú, một ác ma bi.ến thái…
Những năm tháng ấy, người nhà họ Thẩm đều e dè đứa con riêng ít nói này, họ tránh anh ta như tránh tà, đám người hầu sợ đắc tội Quảng Lâm nên đối xử với anh ta vô cùng tệ bạc.
Nhưng việc nghị sĩ Tư Mạc Trì thân thiết với nhà họ Kiều lại là sự thật.
“Con hiểu.”
“Em có muốn xem đâu! Do thuật toán đề xuất thôi mà.”
Tim Thẩm D·ụ·c Lâu đập điên cuồng.
Thật sự… không nỡ.
Tính tình tùy hứng của cô cũng do anh ta quá nuông chiều mà ra, tài năng và gu thẩm mỹ của cô… cũng do một tay anh ta bồi dưỡng.
“Không tốt.” Thẩm D·ụ·c Lâu nói sự thật, “Trong buổi tiệc sinh nhật trên du thuyền, con có trò chuyện vài câu với Kiều Mộc Ân, cô ấy nói Tư Độ rất hung dữ với cô ấy, nên cô ấy rất sợ anh ta.”
Thẩm D·ụ·c Lâu nhìn khuôn mặt thanh tú không chút son phấn của cô gái nhỏ.
Công nghệ này vừa ra mắt đã gây chấn động toàn ngành.
Nhưng làm gì có nếu như.
Thẩm Đình Sơn ngồi sau bàn, ông ta vừa mân mê con dấu tỳ hưu, vừa miên man suy nghĩ.
“Em không bấm vào xem thì nó sẽ không đề xuất nữa.” Thẩm D·ụ·c Lâu ngồi xuống mép giường, giọng điệu đầy bất lực, “Trong điện thoại của Chân Chân toàn là video trang điểm thôi.”
Thẩm D·ụ·c Lâu cảm thấy trái tim mình như bị quấn chặt bởi những sợi tơ, căng thẳng vô cùng, anh ta muốn biết đến phát điên, nhưng cũng sợ nghe được sự thật.
Khương Bảo Lê ôm gối đi theo sau Thẩm D·ụ·c Lâu, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.