Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên
Trường An Như Trú
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 96: Chương 96
Nhưng hắn không có, hắn rời đi để lại cô một thân một mình ở Ma Thành, cho cô cơ hội rời đi.
Nhưng nếu biết Khanh Linh đến thế giới này sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, bất luận hắn có làm sao cũng sẽ không để cô tiến vào.
“Hắn đoạt mệnh cách của ta, thân thể của ta, chẳng lẽ ta không nên cầm về sao?”
Quỷ Chủ thật sự thành quỷ thì sẽ trông như thế nào nhỉ?”
Nếu Thư Nhất đã dẫn Khanh Linh tới đây, những lời này chắc chắc có lý, hắn nhất định phải vì chính mình đánh cược một phen.
Hắn ta tự mình tra xét tư liệu về thế giới này, chứng kiến một màn Khanh Linh xuất hiện ở Vô Trần Sơn gặp Cố Vọng.
Nhưng nếu Quỷ Chủ c·h·ế·t thì ấn Quỷ Chủ sẽ không tồn tại nữa.
Hắn đột nhiên hỏi: “Quỷ Chủ, ngươi tin tưởng Cố Vọng như vậy, thế có biết lúc này hắn đang làm gì không?”
Cô đã từng thấy qua nụ cười khát máu lẫn nụ cười dối trá của Cố Vọng, loại như Vô Kỳ trước mắt này cơ bản là không đủ tư cách.
Muốn mượn đồ của ta, tất nhiên phải để cho ta biết ngươi muốn làm gì trước đã, thế nào?”
Cô lạnh giọng nói: “Mang ta ra ngoài.”
Ánh mắt Vô Kỳ rơi vào tay cô, chậm rãi nói: “Hồn Châu.”
Ánh sáng đỏ này là Phật châu của hắn phát ra, sức lực trên tay Khanh Linh nới lỏng, những viên Phật châu kia như mọc mắt tập kích về phía Vô Kỳ.
Thư Nhất khôi phục lại vẻ mặt cao cao tại thượng khi làm Tiên tôn, khẽ gật đầu.
“Quỷ chủ Khanh Linh.” Giọng hắn cực kỳ hòa nhã, “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ cần giao Hồn Châu cho ta, ngươi muốn đi đâu thì đi đó, ta sẽ không ngăn cản ngươi.”
Những điều này cho thấy, đây hết thảy là đang nhằm vào cô, có chuẩn bị mới đến.
Dựa vào tính cách của Cố Vọng, hắn muốn làm gì sẽ không từ thủ đoạn.
Sao lại bĩnh tĩnh như vậy.
Đầu ngón tay Khanh Linh khẽ run, cô vốn đang giằng co với Vô Kỳ, xem ai không chịu nổi trước.
Hắn ta hỏi: “Nếu hắn có thể, vậy thì sao ta lại không thể?”
Nói như thế, cái bóng đỏ kia cũng là thủ thuật do đối phương làm ra, vì muốn thu hút sự chú ý của cô.
Nghe Thư Nhất nói nhiều như vậy, Khanh Linh giống như có chỗ nào đó sáng tỏ thông suốt: “Hắn không hề làm ra chuyện gì thật sự tổn thương tới ta.”
Hắn còn có khả năng sai khiến nước biển Hải Lâm Uyên ư? Vô Kỳ không chỉ tu Ma Đạo bình thường.
Thảo nào hắn cứ khăng khăng muốn đi theo vào thí luyện cảnh.
Dù Vô Kỳ đã suy nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng không ngờ Khanh Linh sẽ có phản ứng như vậy: “Ngươi…”
Hơn nữa bầu trời lại tối đen như mực, không thấy trăng sao, tựa như bị thứ gì đó che kín, không nhìn thấy rõ.
Thư Nhất mỉm cười.
Dứt lời, hắn lập tức ngự kiếm bay lên.
Nhìn Phật châu trong tay cô, Vô Kỳ cười ra tiếng: “Vẫn còn chờ hắn tới cứu ngươi sao? Có khả năng hắn ngay cả mình cũng lo không xong đấy.”
Khanh Linh đột nhiên nhớ tới, chuyện này lúc ở Hoài Thành cũng có.
Không ngờ Thư Nhất lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đưa cô từ Vân Gian Cảnh đến Hải Lâm Uyên?
Khanh Linh xem như đã rõ, người trước đó Cố Vọng nói, chính là tên Lâm Ngân Chi này.
Thậm chí hắn đi theo tới thí luyện cảnh, việc Ninh Chiêu xuất hiện ở đó ra tay với mọi người cũng không tránh khỏi có liên quan đến hắn.
“Linh Linh, ta sẽ không hại cô.” Thư Nhất nói: “Chờ chuyện kết thúc rồi, ta sẽ dẫn cô đi đến nơi cô thích, trải qua cuộc sống cô muốn.”
So với trước đó đứng một mình đoán tới đoán lui, thấy có người xuất hiện, Khanh Linh ngược lại không còn hoảng loạn như vậy nữa.
Vô Kỳ khẽ cắn môi, hắn đã sắp không nhịn được nữa.
“Cô nói không phải thì sẽ không phải sao?” Giữa sóng triều quay cuồng, giọng Thư Nhất hơi lớn một chút: “Cố Vọng thì sao? Dựa vào cái gì hắn có thể gượng ép!”
Khanh Linh đứng trên đá ngầm tóc bị gió thổi hơi rối, cô lắc đầu: “Chuyện làm cho mình, không có công bằng.
Cô ngẩng đầu, Thư Nhất đang ngự kiếm đứng phía trên thủy triều cách đó không xa.
“Đúng vậy, ta là Lâm Ngân Chi, cho nên ngươi cũng biết ta muốn lấy Hồn Châu làm gì rồi đó.”
Vô Kỳ sững sờ.
“Muốn Hồn Châu đúng không?” Khanh Linh nhấc tay lên, mở nhẫn trữ vật của mình ra hướng về phía hắn.
Dáng vẻ này của hắn ta, xem ra có nói thế nào cũng không sáng suốt, Khanh đã giải thích một lần sẽ không giải thích lại lần hai.
Vô Kỳ nhìn Khanh Linh trên đá ngầm, cười nói: “Tiên tôn quả nhiên có mưu kế hay.”
“Vì cảm thấy hắn hợp mắt.” Chủ Thần thoải mái thừa nhận.
Nếu hắn thật sự muốn giam lỏng thì sẽ không bỏ mặc cô một mình ở Ma Thành, mặc kệ cô tìm cách rời đi.
Thư Nhất lắc đầu, nhìn có vẻ hơi thất vọng: “Cô vẫn đang kiếm cớ bào chữa thay hắn.”
Cô lần nữa đánh giá xung quanh, Thư Nhất có thể đến đây, vậy chứng tỏ nhất định có cách ra ngoài.
Nói mãi cũng không thông suốt, Khanh Linh cũng không muốn nói nữa, thứ Thư Nhất muốn cô không cho được, cũng sẽ không cho.
Khanh Linh nhíu mày: “Ở bên tôi?”
Dựa vào cái gì?
Ngày trước thấy Khanh Linh càng ngày càng trầm mặc, hắn ta mới chọn cho cô một nhiệm vụ.
Bây giờ Vô Kỳ xác thực không ngăn được Cố Vọng, Thư Nhất cũng rõ ràng.
Nghĩ đến năm tháng vô tận về sau, hắn ta cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, Cố Vọng có thể thì hắn ta cũng có thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư Nhất đúng là đã bắt được nhược điểm của cô.
Vẻ dịu dàng hòa nhã ngoài mặt của hắn ta tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn: “Hắn ép buộc cô, giam lỏng cô, dùng những thủ đoạn bẩn thỉu kia giữ cô lại, vì sao cô lại mềm lòng?”
Điều này khiến lòng Khanh Linh càng trầm xuống, đối phương có tính toán sẵn từ sớm không nói, thậm chí còn chuẩn bị trước khiến cô gọi trời không thấu đất không nghe.
Khanh Linh giẫm lên kiếm của Vô Kỳ, thản nhiên nói: “Dựa vào việc ta thích hắn, còn hắn xứng đáng.”
Vô Kỳ cụp mắt, hắn khép lòng bàn tay lại.
Vô Kỳ lanh tay lẹ mắt tiếp được.
Vì sao Chủ Thần lại cố ý sắp xếp nhiệm vụ ở thế giới này cho Khanh Linh, trong nháy mắt đó dường như đã có đáp án.
“Hắn chẳng qua chỉ cho rằng bản thân hiểu ta.”
Ánh mắt hắn nhìn Khanh Linh hệt như đang nhìn một kẻ si tình.
Vô Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đưa Hồn Châu cho hắn rồi đúng không? Không phải nói ngươi không cho hắn sao.”
“Ngươi muốn, Lâm Chi Ngân… ta là nói người kia cũng muốn, Cố Vọng cũng muốn.” Khanh Linh cười yếu ớt hỏi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ai.”
Đưa Khanh Linh tới nơi này, đơn giản chính là muốn Hồn Châu trong tay cô, sau khi lấy về sẽ dùng để đối phó Cố Vọng và Lâm Canh Đình.
Mái tóc đen của Cố Vọng bay tán loạn, ma văn trên cổ lan rộng ra, giống như từng đạo huyết văn in lên.
Khanh Linh giơ tay lên, định thử gọi quỷ hồn ở đây ra, nhưng đúng thực là chẳng ăn thua gì, không hề có linh hồn ở nơi này.
Giống như biết Thư Nhất đang nghĩ gì, Vô Kỳ cam đoan: “Ngài yên tâm đi, ta có làm sao cũng không đụng đến Quỷ chủ đâu.”
Thư Nhất lạnh lùng nhìn hắn, sau đó đột nhiên vẽ một cái phù văn Vân Cửu Phong lên lòng bàn tay, phù văn tức thời hiện lên rơi vào người Vô Kỳ, sau đó lại hạ một cái kết giới ở dưới chân Khanh Linh đang đứng: “Lấy đồ xong thì lập tức đi.”
Câu nói không đầu không đuôi này làm biểu cảm trên mặt Vô Kỳ trầm xuống: “Ngươi nói cái gì?”
Khanh Linh cười nhạt: “Ngươi cảm thấy dựa vào thân phận của ngươi, có tư cách hỏi ta câu này sao?”
Nụ cười của Vô Kỳ càng sâu hơn: “Đúng vậy.”
Vô Kỳ đã hiện ra chân thân, cũng không sợ bị cô phát hiện, hồn phách vốn là trạng thái chân thật nhất của một người.
Vô Kỳ khẽ cắn môi, quỷ ấn của Quỷ Chủ đốt khắp người làm hắn đau đớn, nhưng Khanh Linh lại gắt gao trói chặt hắn.
Khanh Linh nhạy bén nhận ra điểm không đúng: “Chuyện gì kết thúc?”
“Đừng gọi ta như vậy.” Khanh Linh lạnh giọng nói, cô thu tay về, khoanh tay đứng đó: “Có lẽ lúc này Tiên tôn nên gọi ta một tiếng Quỷ chủ.”
Vô Kỳ: “Ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?”
Chủ Thần cười hỏi: “Thế nào?”
“Ai nói.” Khanh Linh bước một bước về phía hắn.
Biểu cảm trên mặt Thư Nhất thay đổi liên tục, lúc này ở nơi xa như truyền đến tiếng nổ thật to, là khe nứt kỳ dị.
Nơi này không phải Vân Gian Cảnh, cố ý chọn lúc mười hai canh giờ ở Vân Gian Cảnh kết thúc, khoảnh khắc huyễn tượng kia biến mất đưa cô đến nơi này, chắc chắn là đã tính toán từ sớm.
“Cho nên, ngươi muốn dùng thứ này đối phó ta sao?” Khanh Linh nhướng mắt, bình tĩnh gọi: “Lâm Ngân Chi.”
“Ai nói ta chờ hắn cứu ta?” Khanh Linh kỳ quái nhìn hắn, “Ta cũng không phải sống dựa vào hắn, tự ta cũng có năng lực.”
“Không chỉ có thông minh.” Khanh Linh nói: “Ta còn có nhiều thứ hơn ngươi nghĩ.”
“Ta không cần.” Vô Kỳ lạnh giọng nói: “Chỉ cần có Hồn Châu trong tay, ta còn cần cái thân xác vô dụng này làm gì nữa.”
Khanh Linh nghĩ không ra mình đã từng đắc tội với ai ở thế giới này, hoặc là đã từng cản đường ai.
Thay đổi đột ngột lúc này khiến cô cảm thấy căng thẳng ngước mắt lên, một chớp mắt tiếp theo, đôi mắt bất ngờ ươn ướt.
Nhưng hắn ta cũng không yên lòng Khanh Linh, con người Vô Kỳ tâm tư sâu kín, không ai biết hắn muốn làm gì.
Lúc Chủ Thần đưa nhiệm vụ này qua, hắn ta không cũng có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có hơi khó.
Trước đó lúc ở ảo cảnh Hoài Thành, cô rõ ràng là ‘đồng cảm’, lại tự dưng rơi vào ảo cảnh, mà cũng là sau đó Vô Kỳ lập tức xuất hiện: “Lúc ở Hoài Thành cũng là ngươi đúng không?”
Lật đến quyển sách Khanh Linh lưu lại, Thư Nhất tỉ mỉ xem lại mấy lần, rốt cuộc cũng tìm được dấu vết để lại bên trong.
Cô bỏ nhục thân kia trên mặt nước: “Ngươi nhìn xem, là động tác của ngươi mau, hay là động tác của ta mau.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là Vô Kỳ.
Mặt Vô Kỳ hơi đanh lại, thu lại ý cười: “Quỷ chủ, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, nơi này là Hải Lâm Uyên, mặc dù ngươi có thể sử dụng vạn quỷ, nhưng nơi không có gì cả đâu.”
Thư Nhất gật đầu, lại hỏi: “Ngài vì sao lại muốn giúp hắn?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần tách khỏi thân xác, một lát sau hồn thể sẽ hư hoại, chưa kể Vô Kỳ cho dù tu theo Ma Đạo cũng đánh không lại Cố Vọng.
“Ngài muốn gì?”
Hắn chỉ về hướng khe nứt kỳ dị: “Biết chỗ đó là đâu không?”
Mi mắt Khanh Linh khẽ run, sau đó cô nhẹ giọng cười một tiếng: “Lợi hại như vậy à.”
Thư Nhất thu hồi suy nghĩ, nhìn Khanh Linh ở phía dưới.
“Vậy còn ta thì sao?”
Gió lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng lao tới, quỷ giới Cấm Nhai là nơi quanh năm có gió lạnh, nhưng lại không rét lạnh bằng nơi này, Khanh Linh nhíu mày đưa mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, sau lưng hắn ta có một người đi đến, người nọ mặc đạo phục của Vân Cửu Phong, ngự kiếm bay đến, trên mặt lại nhiễm ma khí nồng đậm.
Thế nên Thư Nhất nói: “Linh Linh, Hồn Châu với ngươi vô dụng, cho hắn rồi ngươi có thể lập tức rời đi.”
“Hắn nói gì ngươi tin đó sao?” Khanh Linh chỉ vào phù văn trên người hắn, cả kết giới ở trước mặt mình: “Nhưng ngươi nhìn xem, hắn cơ bản là không tín nhiệm ngươi, lời hắn nói có hoàn toàn là đúng không?”
Vô Kỳ bỗng nhiên lui về sau một bước, hắn cười lạnh cách xa Khanh Linh: “Ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi thực hiện sao?”
Người muốn nghe tự nhiên sẽ nghe lọt tai lời của cô, cô thản nhiên nói: “Phải thì thế nào.”
Chủ Thần thu đầu ngón tay về: “Đi, đi đi.”
Nếu như mang Khanh Linh rời đi, sau khi đi rồi tuyệt đối là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng ấn của Quỷ Chủ khắc trên người hắn, nếu hắn không làm theo thì thần hồn sẽ phải chịu khổ.
Có lẽ đối với cô mà nói, thứ Thư Nhất cho cũng không phải là thứ cô muốn.
Cô tự nhéo mình một cái, lúc quay lại nhìn Vô Kỳ đã có thêm mấy phần liều mạng: “Ta đã nói rồi, một khi ta nổi giận lên sẽ rất đáng sợ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đen mặt, chẳng biết từ lúc nào kiếm trong tay đã bị ma khí nhiễm lên, chớp mắt tiếp theo, hồn phách của hắn đột nhiên tách rời khỏi thân thể.
Khanh Linh không nói tiếng nào.
Gió lạnh phất phơ, lúc này ba người ở Hải Lâm Uyên đã bắt đầu giằng co, Khanh Linh một bước cũng không nhường, thậm chí còn thu tay về.
Nghe vậy, Chủ Thần ngược lại nhìn hắn ta lâu hơn một chút, nói: “Mấy thứ nữ nhi tình trường này của các ngươi ta không hiểu, nhưng Thư Nhất, ngươi không thích hợp với Tiểu Khanh Linh.”
Hắn chính là ma đầu không có lý trí, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát! Chỉ chút thời gian ngắn ngủn này làm sao có thể thay thế mấy năm nay của hắn ta.
Độ cong ở đuôi mắt Khanh Linh biến mất, cô giương mắt, giọng điệu thậm chí còn có chút sắc bén: “Đây là đồ của ta, ngươi là cái thá gì mà lại thay ta quyết định.”
“Ngươi vẫn sợ.” Vô Kỳ cười nói: “Ta cá đúng rồi.”
Bên trong Điện Chủ Thần yên tĩnh hồi lâu.
“Còn một việc nữa, ngươi nói sai rồi.” Khanh Linh chậm rãi nói: “Hắn sẽ không làm chuyện như thế.”
Nhưng đợi mấy ngày sau hắn ta đi tìm Khanh Linh, lại được Chủ Thần cho biết là Khanh Linh đã quay về thế giới này.
Còn nữa… bóng đỏ cô nhìn thấy vừa rồi nhất định không phải là Cố Vọng, bởi vì Phật châu không chỉ về hướng kia.
Tiếng nói của Vô Kỳ vừa dứt, sóng lớn vây quanh hai người như bị ngàn vạn thanh kiếm cắt rời ở giữa, một luồng ánh sáng đỏ hiện lên, phá vỡ sóng lớn, hóa thành vô số giọt nước mưa rơi xuống.
Chủ Thần cười khúc khích: “Thư Nhất, ngươi là một trợ thủ đắc lực.”
Cớ sao lại xuất hiện cơ sự này?
Hắn giơ tay lên, nước biển Hải Lâm Uyên lập tức nhấc lên sóng lớn.
“Ngươi…”
Cứ tiếp tục như vậy không được, Khanh Linh tìm ngọc giản mà Tống Đoan để lại trong nhẫn trữ vật, nhưng bất kể có rót linh lực vào ngọc giản thế nào cũng không làm nên chuyện gì, ngọc giản vẫn không hề phản ứng.
Khoảnh khắc nhìn thấy hồn phách này, đáy mắt Khanh Linh hơi sáng lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Khanh Linh không hiểu được suy nghĩ của Thư Nhất, trước đó lúc ở tổng cục cô đã đoán ra được tâm tư của hắn ta, nhưng chuyện lần này này lại không có chút dấu hiệu.
Vẻ mặt Thư Nhất lạnh lùng: “Tự cho là vậy?”
Thư Nhất rốt cuộc gật đầu: “Được.”
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, xung quanh hai người lập tức bị sóng biển hoàn toàn bao vây, mùi tanh của nước biển ùn ùn kéo tới, Khanh Linh lập tức bóp lấy cổ hắn: “Ngươi đã làm gì?”
“Chưa thử qua sao lại biết không thích hợp?”
“Đồ của ta, ta muốn cho mới có thể cho.”
Lúc này dù có hoảng loạn cũng không làm nên chuyện gì, nếu đây đã là ván cờ của Thư Nhất, vậy thì hắn ta sẽ có thứ mà hắn ta muốn.
“Mọi việc ngươi đều vì bản thân mình, còn ánh mắt của hắn vẫn luôn ở trên người Tiểu Khanh Linh.”
Hắn ta đã ở tổng cục chờ đợi rất nhiều năm, cũng không biết về sau còn phải đợi bao lâu, vốn tưởng rằng sẽ có người đồng hành cùng mình, nhưng bây giờ người kia đã đi rồi.
Vô Kỳ thở dài: “Ngài cũng biết đó, bây giờ nếu thật sự đánh nhau thì ta không phải là đối thủ của bọn họ.”
Lần này Khanh Linh không lên tiếng, cô nhẹ nhàng v**t v* Phật châu trong tay, dường như không muốn tiếp lời của Vô Kỳ.
Hắn mở tay ra, bất đắc dĩ nói: “Đúng là ta tu Ma Đạo, nhưng phóng mắt nhìn khắp Ma Giới đi, ai có thể đánh thẳng được hắn chứ.”
“Đừng nhìn nữa.” Thư Nhất nói: “Đây là Hải Lâm Uyên, nơi này không có bất kỳ vật sống nào, kể cả vật c·h·ế·t, cô không làm được gì đâu.”
Ánh mắt Thư Nhất tối sầm: “Ta không cam tâm.”
“Bởi vì ngươi không bằng hắn.” Ánh mắt Chủ Thần lập tức trở nên sắc bén: “Chỉ bằng việc ngươi bí mật làm ra những hành động này, ngươi đã kém hơn rồi.”
Nhìn Thư Nhất trên không trung, Khanh Linh có chút ngơ ngác, cô hơi ngửa đầu lên: “Hắn không có.”
Vô Kỳ cũng mất kiên nhẫn: “Khanh Linh, ta là đang nói chuyện hòa nhã với ngươi, đừng ép ta.”
Vô Kỳ ngự kiếm đáp trước mặt Khanh Linh: “Quỷ chủ Khanh Linh, ta cũng không muốn cố ý đắc tội, chỉ muốn mượn một vật của ngươi thôi.”
Thư Nhất cười lạnh: “Thật sự cho rằng ta không biết ngươi cũng tu Ma Đạo sao?”
Cô bất đắc dĩ mở mắt ra, từ xa nhìn lại, vùng biển này cơ bản nhìn không thấy đầu bên kia, chỉ có ánh sáng đỏ mờ ẩn hiện nơi chân trời.
Vô Kỳ nói: “Hắn cho rằng hạ phù chú thì ta sẽ không động vào ngươi được sao?”
Thư Nhất trầm mặc không nói.
“Cái gì?”
“Thế thì đáng tiếc.” Khanh Linh chớp mắt mấy cái: “Nếu như Hồn Châu… không có ở chỗ của ta thì sao?”
Chủ Thần dựa vào ghế sofa mềm mại, giọng điệu dịu xuống: “Muốn quay lại cũng được, nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó, ngươi phải trả giá.”
Thư Nhất liếc nhìn hắn.
Khanh Linh nhìn hắn ta mấy giây, bình tĩnh hỏi: “Ngài muốn gì?”
Lúc trước Cố Vọng muốn hạt châu này, Lâm Canh Đình cũng muốn, nhưng đối với một kẻ nhập môn tu luyện chưa đến một năm như Vô Kỳ mà nói, có lấy cũng không dùng được.
Thì ra là thế, thì ra đây mới là nguyên nhân đưa cô đến chỗ này, đúng là tính toán hay thật.
“Hắn nói không sai.” Khanh Linh đột nhiên lên tiếng.
Cô cong môi cười, vậy mà lại có mấy phần dáng dấp của Cố Vọng trong quá khứ: “Cho dù ngươi chiếm được Hồn Châu, có thân thể thì ngươi cũng là phế vật.”
Ở đây hắn ta vẫn có thể ngự kiếm được.
“Ta có một thói quen.” Khanh Linh cong mắt, nói: “Sẽ không làm chuyện không rõ ràng.
Khanh Linh hít sâu một hơi, khép hờ hai mắt lại, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại đôi chút.
Vô Kỳ thoáng khựng lại, nhíu mày: “Không phải Tiên tôn nói ngươi sợ nước sao?”
Ở trong gió lớn và nước mưa rơi xuống, hắn bị ánh sáng đỏ mới vừa rồi bao phủ, trường bào hơi loạn, khi nhấc tay lên để lộ ra dải lụa đỏ trên cổ tay.
“Ta muốn gì à?” Thư Nhất ngự kiếm tới gần, rũ mắt nhìn xuống, dịu dàng nói: “Linh Linh, ta nghĩ cô đã biết rồi chứ, ta ở bên cô nhiều năm như vậy, cô nói đi là đi có phải không thích hợp lắm không?”
Hắn lặng lẽ điều khiển sóng triều tiếp cận Khanh Linh từ phía sau, cười nhạo: “Có biết ngày này kiếp trước Cố Vọng đang làm gì không?”
Trong mắt Vô Kỳ đầy vẻ nguy hiểm, quanh thân dường như cũng bị ma khí bao phủ, nhìn không ra chút thoát tục nào của người tu tiên.
Chương 96: Chương 96
Cho dù cuối cùng muốn kéo cô xuống khe nứt kỳ dị, cũng thiết lập kết giới hất cô ra.
Hắn bổ sung: “Hơn nữa, ta không muốn để Vũ Yên thấy ta của bây giờ.”
Khanh Linh bình tĩnh nói: “Thư Nhất, chuyện tình cảm không thể gượng ép được.”
“Nhưng mà, ngươi không thể lấy đồ từ trong tay hắn được.”
Vô Kỳ: “…”
Trong lòng cô hơi bất an, những đợt thủy triều này dường như lại lần nữa khơi dậy những ký ức đã phủ đầy bụi kia của cô.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo, quỷ ấn của Khanh Linh lập tức đánh vào hư thể của hắn.
“Đó là trước kia.” Khanh Linh nói: “Nhưng bây giờ lại khác, ta thích hắn, yêu hắn, hắn muốn cái gì, ta đương nhiên sẽ cho hắn.”
“Dựa vào cái gì?”
Nghĩ đến lúc trước Cố Vọng ở Nam Sở Môn bị Ninh Chiêu mang đi, cũng là Vô Kỳ nội ứng ngoại hợp.
Thư Nhất nhíu mày nhìn lại, Vô Kỳ cụp mắt, sau đó ngự kiếm đi đến bên cạnh Thư Nhất, nhỏ giọng nói: “Tiên tôn, sợ là hắn đã tới.”
Còn nữa… bây giờ ma khí trên người hắn hình như cũng khiến cho người ta có chút khó chịu.
Nếu thực sự muốn giam lỏng cô, hắn sẽ có trăm ngàn kiểu cách để cô trời đất không cửa, bởi vì người này có sức mạnh hủy thiên diệt địa, huống chi là giam giữ một người.
Đây là Hải Lâm Uyên sao? Thế chẳng phải là rất gần Ma Giới à? Thậm chí còn ở ngay bên ngoài khe nứt kỳ dị, đã như vậy, những cái bóng đỏ thẫm và bóng tối ở đường chân trời đó cũng là khe nứt kỳ dị đúng không?
Nói xong, sau cùng hắn ta liếc mắt nhìn Khanh Linh rồi đi về phía khe nứt kỳ dị.
Hắn ta cũng muốn nhìn cô cười, nhìn cô vì mình vui vẻ vì mình khổ sở.
Thủy triều xung quanh ồn ào gào thét, từng đợt sóng làm xáo trộn suy nghĩ của Khanh Linh, nơi này ngay cả triệu hồi được quỷ ảnh cũng sẽ biến mất.
Nhưng tiếng sóng biển và bọt nước thỉnh thoảng vỗ vào chân tựa như đang đánh sâu vào màng nhĩ cô, khiến cô tâm thần bất định.
Tuy lúc này Khanh Linh đã có chút choáng váng, đây là phản ứng theo bản năng mang tính s1nh lý của cô.
Khanh Linh rất quen với giọng nói này, thời gian cô làm việc chung không biết đã bao lâu, gần như đã sắp trở thành phản xạ có điều kiện.
Trong đầu Khanh Linh có một dây cung liên tục kéo căng, cô ngừng thở, cố gắng bỏ qua cảm giác áp bách này.
Sau khi Thư Nhất đi rồi, Vô Kỳ rũ mắt nhìn phù văn cấm chế trên người mình, cười mỉa một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Khanh Linh.
“Có lẽ ngươi nên ngẫm lại, nếu như ngươi không có thân thể thì sẽ là dạng gì.” Khanh Linh đột nhiên bật cười một tiếng, dẫn dắt một vòng quỷ khí trói nhục thân đang ngã dưới dất của Vô Kỳ.
Cô giữ chặt nhục thân của Vô Kỳ, kéo về sau một chút, chắn ở sau lưng mình, sau đó quay đầu lại chứng kiến sóng lớn dâng tới, như một cái miệng máu khổng lồ muốn nuốt chửng người.
Khanh Linh không nóng không lạnh nói: “Có lẽ cũng đang nhớ đến ta.”
Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, Khanh Linh bị nhiệt độ nóng rực vây quanh, Cố Vọng ôm cô vào lòng, rũ mắt nhìn rồi nhẹ nhàng v**t v* lưng cô, ánh mắt hoàn toàn không tách rời, ấm giọng nói: “A Linh, ta đến rồi.”.
Thậm chí còn có thể không bận tâm đến sống c·h·ế·t của người khác.
Vô Kỳ nhìn cô rất lâu: “Không nhìn ra Quỷ chủ dưới loại tình huống này vẫn có thể quyết đoán như vậy, khó trách bọn họ đều vì ngươi c·h·ế·t đi sống lại.”
Khanh Linh thật sự mẫn cảm với nước, sợ là sợ, nhưng có động tĩnh gì cô đều có thể phát hiện ra được, huống chi bây giờ đang ở trong tình huống này, không thể lơi lỏng được.
Lúc đến Vô Kỳ cũng không có che giấu, hơn nữa ở trước mặt Thư Nhất hắn cũng không có cách nào che giấu.
Ngày ấy rời đi, Chủ Thần chỉ cười hỏi: “Ngươi xác định muốn trở về sao?”
Dứt lời, cô đột ngột hất nhục thân của Vô Kỳ lên, ném về phía Vô Kỳ.
Vô Kỳ chịu đựng đau đớn: “Quỷ Chủ, quỷ ấn của ngươi cũng không phải vạn năng, ngươi xem liệu bây giờ ngươi có thể chống đỡ được đến lúc có người tới cứu ngươi không?”
Vô Kỳ ý thức được lập tức rút về sau, Khanh Linh thấy thế cười ra tiếng: “Ta còn chưa làm gì cả, ngươi gấp cái gì?”
Cố Vọng chỉ là đang ép buộc bản thân đi vào đường cùng, nhưng lại không thật sự làm gì cô.
Khanh Linh mỉm cười: “Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là đưa ta rời khỏi chỗ này.”
Thư Nhất cười nói: “Câu này ta chỉ thừa nhận nửa câu đầu, chuyện làm cho mình.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Vọng ngoài ăn vạ ra, ngoài những ép buộc kia ra thì hắn còn có thể làm được gì chứ?
“Ngài cho rằng, nếu lúc ấy hắn thật sự muốn giam lỏng tôi thì tôi có thể tìm cách gặp ngài sao?”
Thủy triều này dường như cũng không làm ướt y phục của hắn ta.
Thân thể và linh hồn của Vô Kỳ không phải là cùng một người, vốn còn tưởng rằng người trong Tỏa Hồn Trận là Tiêu Nguyệt.
Khanh Linh sáng tỏ: “Là ngươi bắt ta tới chỗ này.”
Hắn mượn thân thể của Vô Kỳ và hồn phách của những người kia để giúp mình có thể trọng sinh, bởi vì hắn không trở về được thân thể ban đầu.
Hồn Châu? Vô Kỳ muốn Hồn Châu làm gì?
“Hay là ngài đi trước chống đỡ một hồi, ta lấy đồ xong sẽ lập tức tới.”
Nói về Cố Vọng, thật ra hắn cũng không tính là người tốt lành gì, cũng không có lòng tốt, nhưng chỉ riêng đối với hắn, cô lại nhiều lần nới lỏng ranh giới cuối cùng, tha thứ hết thảy cho hắn.
Cô giương mắt: “Nói cái này với ta làm gì? Không phải ngươi cũng là một thành viên trong đó sao? Lẽ ra phải là ngươi sốt ruột mới đúng chứ?”
Cô đong đưa tay, thân thể kia gần như sắp rơi vào nước: “Hai, chúng ta đồng vu quy tận.”
Kiếp trước tên này chính là phế vật không làm được gì mới có thể chịu c·h·ế·t trong tay Ninh Chiêu, lúc này ngược lại còn cho rằng người khác tước đoạt đồ của hắn.
Vô Kỳ nhìn thân thể của mình, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đồng vu quy tận?”
Chủ Thần nói: “Chẳng qua ở phương diện khác, ngươi lại không bằng hắn.”
“Thì đã sao.” Vô Kỳ nói: “Hoặc là bây giờ giao Hồn Châu ra, hoặc là Hải Lâm Uyên này nuốt chửng ngươi.
Thư Nhất nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, tiếp tục mỉm cười: “Sao cô vẫn luôn đối xử với ta như vậy? Như thế không công bằng.”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền tới: “Cô còn một cái ngọc giản nữa, vì sao không dùng?”
Vô Kỳ ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”
“Làm cho cả khe nứt kỳ dị sôi trào, hủy toàn bộ Ma Giới lẫn Tu Chân Giới.”
Khanh Linh cực kỳ tỉnh táo: “Những thứ này chỉ là ngài tự cho là vậy.”
Về sau hắn ta còn rất nhiều thời gian ở bên cô, mở rộng trái tim cô.
Có điều hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Bây giờ ngươi miệng lưỡi nhanh nhảu thì có ích gì, chẳng phải cũng không làm được gì sao.”
Nghe vậy, đáy lòng Khanh Linh hơi trầm xuống.
Khanh Linh: “Vật gì?”
“Ta không muốn gì cả.” Chủ Thần duỗi ngón trỏ ra quơ quơ: “Có điều sau khi ngươi đi rồi, bất luận thành bại sống c·h·ế·t, đều mặc cho số phận, dù sao thế giới kia đã thoát khỏi quản chế của ta, hơn nữa ngươi cũng không còn là quan chấp sự.”
Biểu cảm trên mặt Vô Kỳ hơi khựng lại, hắn vô thức nhìn sang Thư Nhất.
Vô Kỳ hơi ngạc nhiên: “Quỷ chủ thông minh hơn ta nghĩ đấy.”
Không công bằng chính là do ngài cho rằng như vậy.”
Khanh Linh cười nói: “Hồn phách, đây không phải đã có rồi sao?”
“Nhưng bây giờ ta hối hận rồi.” Hắn ta lắc đầu: “Ta không nên đồng ý để cô đến đây.”
Vô Kỳ tức đến toàn thân run rẩy.
Khanh Linh lấy viên Phật châu mà Cố Vọng cho cô ra: “Vậy thì đã sao?” Cô cười hỏi: “Đừng nói ngươi cho rằng một Quỷ chủ chỉ có chút bản lĩnh như thế thôi chứ?”
Nét mặt Thư Nhất phút chốc cứng đờ, Khanh Linh chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn ta: “Linh Linh!”
Vô Kỳ không phủ nhận.
Loại thuật Không Gian thí luyện cảnh này lúc cô đi lầm vào ảo cảnh kia cũng có, chứng tỏ một Lâm Ngân Chi khác ở bên trong ảo cảnh chính là hắn.
Một lát sau, hắn nói: “Ta dẫn ngươi đi.”
Thư Nhất nhớ lại lúc ở tổng cục, vốn cho rằng Cố Vọng rời đi rồi, cho dù Khanh Linh lại có suy nghĩ gì thì chẳng qua cô chỉ chưa thông suốt mà thôi.
“Không phải sao?” Thư Nhất nói, “Cô không vui ta sẽ đi học những thứ có thể khiến cô vui, thậm chí còn cho cô cơ hội đến thế giới này.”
“Ngươi nói cái này sao?” Cô quơ quơ Phật châu trong tay mình: “Nhìn vật nhớ người thôi, chẳng lẽ nhớ hắn cũng không được sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.