Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Lực Lâu Diện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Lực Lâu Diện


"Rầmmmm..."

Con trước mắt tên là Lực Lâu Diện (1) trong bốn cấp bấc được vào xếp loại đầu tiên. Thủy Nguyệt Chân Nhân đặt trên quái thú như vậy vì dưới tay nó mọc ra ba khúc xương sắc bén giống với khô lâu.

Dương Ngọc Linh quá hoảng sợ nên kéo lấy đệ đệ núp ở ngoài sân của căn nhà gần đó. Mắt hai người chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Lực Lâu Diện ăn người sống, thần sắc đều hoảng loạn, mặt cắt không còn một giọt máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tốc độ Lực Lâu Diện tuy nhanh nhưng do thôn chật hẹp và từ nhỏ đã sống ở nơi đây, nên đường quen lối mòn Dương Ngọc Linh đều đã quen thuộc được hết. Nàng cùng đệ đệ liên tục luồn trái vẹo phải, dùng hết sức bình sinh tháo chạy khỏi con quái vật đấy.

◾ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lôi Long Cửu Thiên." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong phút chốc, tấm thân mỏng manh của hắn đã bay vụt ra bên ngoài, ngã rầm xuống mặt đất. Cát bụi bay mù mịt, máu chảy khắp nơi.

Phút chốc, sắc khí tụ lại thành hình dạng một con rồng, uốn lượn trên vòm trời, sinh động chân thật, toả ra lôi diện kinh thiên.

Giây phút Dương Ngọc Linh ngàn cân treo sợi tóc thì không ngờ Dương Cảnh Bình lại xuất hiện. Hắn để ngoài tai lời nói hãy chạy đi đấy, không ngần ngại bất cứ điều gì, bản thân lao đến để bảo vệ tỷ tỷ, giống như cái cách hắn không màn đến nguy hiểm để bảo vệ hai con rối.

"Rắc..."

Với người khác thì đây chỉ là con rối bình thường, thậm chí là tầm thường, nhưng với thiếu niên lại thứ vô giá hắn luôn cất giữ bên mình.

Lần đầu tiên thôn dân trông thấy một con vật to lớn đến như vậy, nỗi sợ hãi khủng kh·iếp thình lình chụp lấy đầu óc của tất cả.

Tác giả - Chú thích:

Lực Lâu Diện bỗng nhiên lùi về phía sau, liên tục gầm gừ, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

Làn gió thoảng đến, mang theo một mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào mũi. Dương Cảnh Bình chuyển ánh nhìn ra phía sau, thấy bộ mặt hung ác của Lực Lâu Diện đang áp lại gần, hắn sợ phát kh·iếp, nhưng bàn tay vẫn ôm chặt hai con rối.

Một thanh âm cực lớn.

Dương Cảnh Bình trong đầu nổ rầm một phát, như cả bầu trời đều đổ sụp xuống ngay trước mắt, hai hàng mi ướt đẫm nước mắt, nhìn theo bóng lưng đang khuất xa dần.

Lực Lâu Diện thấy có con mồi đang lại gần, liền chồm mình đứng hai chân, bàn tay dồn lực vồ mạnh vào người Dương Cảnh Bình.

(1) Lực Lâu Diện: Là quái vật cấp bậc một, thân hình giống với loài khuyển. Bản tính hung tàn hiếu chiến, thậm chí còn ăn thịt cả đồng loại, vô cùng man rợn.

Dương Cảnh Bình hứng một cú tát toàn lực của quái thú, toàn thân giờ đây đều là máu, thấy trước mắt dần trở nên tối sẫm, lăn ra hôn mê b·ất t·ỉnh.

Dương Cảnh Bình khuôn mặt trở nên nhợt nhạt, trong lúc chạy trốn đã vô tình làm rớt hai con rối xuống đất. A Lam với A Lệ lúc nào hắn cũng mang ở bên mình, là người bạn thân nhất cùng với tỷ tỷ là không xem thường hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Cảnh Bình khuôn mặt trở nên trắng bệch, hắn đã từng đọc cuốn sách rất phổ biến do chính Thủy Nguyệt Chân Nhân đã vẽ hơn hai ngàn tấm hoạ đồ về quái thú đã nhìn thấy trên đại lục, tạo ra cuốn sách có tên "Nguyên Tố Chí Dị Ma Thú" ghi chép toàn bộ loại quái vật, nhược điểm và điểm mạnh, bày bán rộng rãi khắp đại lục.

Con rồng phun ra điện quang về phía quái thú. Lực Lâu Diện tuy là s·ú·c sinh vô tri, nhưng biết được đối thủ không thể chạm vào, liền ra sức tháo chạy.

Lực Lâu Diện sau khi phát hiện liền gầm lên điên dại, lao vụt đến truy đuổi, như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi trước mắt. Chỉ trong chớp mắt, quái thú đã bắt được Dương Ngọc Linh. Nó dồn lực ở tay ghì mạnh thân hình của nàng xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lực Lâu Diện ngay tức khắc táp thẳng vào khuôn mặt bé nhỏ của Dương Cảnh Bình. Vào giây phút cửu tử nhất sinh đấy, hàm răng quái vật chỉ còn cách hắn nửa tắc, thì tỷ tỷ đã chạy đến và đẩy hắn ra, thoát c·hết trong gang tấc.

Lực Lâu Diện t·ấn c·ông b·ằng hai bộ phận, một là hàm răng nanh sắc nhọn, thứ hai là cánh tay lõi xương đáng sợ kia.

“Grưưừừ..."

Chương 4: Lực Lâu Diện

Chỉ một kích đã tiêu diệt của Lực Lâu Diện, thần sắc vị tiền bối này không có một chút biến đổi nào. Thấy y bước đến bên cạnh, vận khí trị thương cho cả hai, sau đó dẫn cả hai đang hôn mê b·ất t·ỉnh ngự kiếm bay đi.

Vẫn may là hai con rối chỉ rớt ở gần đấy, nếu cẩn thận chắc sẽ không bị Lực Lâu Diện phát hiện. Suy nghĩ là thế, Dương Cảnh Bình không màn đến tất cả, rón rén rời khỏi lòng bàn tay đang run sợ của tỷ tỷ.

Chỉ thấy vị tiền bối này thi triển thần uy, không gian xung quanh phút chốc trở nên đen tối, mây đen kéo đến ngùn ngụt. Sấm chớp liên hồi dần toả ra xung quanh vị tiền bối, như thần lôi thời thượng cổ vậy.

Dương Cảnh Bình vẫn còn bần thần đờ đẫn, thì tỷ tỷ đã kéo hắn bỏ chạy. Để sổng con mồi ngay trước mắt, Lực Lâu Diện trở nên cuồng nộ, ánh mắt điện cuồng giận dữ, lao vụt đến đuổi theo cả hai.

Dân chúng bên dưới ai nấy đều hoảng sợ, mặt mày biến sắc.

Cả hai trong lúc chạy trốn đã rất mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, trốn vào một cái cây đại thụ to lớn. Mắt Dương Ngọc Linh thấy Lực Lâu Diện dần đến gần, bằng cái mũi nhạy bén đấy có lẽ cả hai sẽ không thể trốn được.

"Đồ quái vật xấu xí, tránh xa tỷ tỷ ta ra!"

Dương Cảnh Bình đờ đẫn hết cả ra, hắn thấy người đó bị cắn thủng bụng thành một cái lỗ, máu tươi phun ra như vòi.

Một lát cả hai đã chạy ra khỏi thôn, trước mắt là một cánh rừng rậm rạp, cây cối đan xen lấy nhau tầng tầng lớp lớp.

Dương Ngọc Linh thần sắc thống khổ vô cùng, nàng vẫn chưa kịp định hình thì Lực Khô Lâu đã quay lại. Quái thú thân ảnh lao đến cắn xé bụng nàng, máu tươi chảy ra ròng ròng. Sau một hồi mất máu, nàng trở nên mất tri mất giác, ngất xỉu tại chỗ.

"Đừng mà... Tỷ đừng bỏ mặt đệ!"

Dương Ngọc Linh thấy đệ đệ rời khỏi nàng, đang cẩn thận bước lại gần hai con rối bị rơi lúc nãy. Nàng khuôn mặt biến sắc, Dương Cảnh Bình do còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu được con quái vật trước mắt nguy hiểm đến chừng nào.

Bất ngờ bên trong làn gió lại lẫn vào những quái thanh đáng sợ, làm những người nghe thấy đều rùng mình biến sắc.

Dương Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, thật may điều ngu ngốc của đệ ấy lại không kinh động đến Lực Lâu Diện.

◼️

Lực Lâu Diện gầm rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, chọc thủng màng nhĩ, cát bụi bay tứ tung khắp nơi.

"Giờ tỷ sẽ dụ nó ra bên kia, đệ chạy trốn đi. Nếu tỷ không còn hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé!"

Khuôn mặt tuyệt vọng bất lực của người dân bình thường bị Lực Lâu Diện từ từ cắn xé, t·hi t·hể tên xấu số dần vào bên trong bụng quái thú. Cái mồm đầy máu, răng nanh sắc nhọn, cảnh tượng thập phần rùng rợn.

Dân làng đã tháo chạy hết, một số thì trốn vào bên trong nhà, còn lại thì chạy thục mạng ra khỏi thôn. Không gian phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, ngoài tiếng gầm gừ của quái thú thì không còn bất kì thanh âm nào khác.

▪️

Sau một hồi rón rén cẩn thận lại gần, Dương Cảnh Bình cũng đã làm được, hắn ôm chặt lấy hai con rối vào lòng.

Chỉ thấy trước mắt là một con quái vật vô cùng to lớn, thân thể cao gấp đôi người trưởng thành, nhìn ra là một con ác thú. Trên đầu có hai cái sừng nhô lên cao, dưới mỗi cánh tay mọc ra ba khúc xương sắc nhọn có hình cánh cung, trông vô cùng dị hờn.

Một luồng điện quang đánh thẳng đến, trên đường đi cây cỏ cháy khét, khí thế bức nhân, một phát trúng vào người Lực Lâu Diện. Nháy mắt, thân xác quái thú trở nên b·ốc c·háy, dần hoá tro bụi, toả ra một mùi tanh thối khủng kh·iếp.

Bên ngoài luồng cây phía trước lại xuất hiện một sinh vật lạ, nhanh như chớp đã đi vào trước thôn, đứng nghênh ngang trên mái nhà, miệng quái thú liên tục gầm thét.

Cái miệng nhọn hoắt của Lực Lâu Diện mở to ra, táp xuống bụng của tên xấu số.

Một lát cùng tỷ tỷ trên con đường trở về, thấy hai bên đường những người bày bán thực phẩm, những thanh âm náo nhiệt huyên thuyên quen thuộc.

Dương Ngọc Linh mềm lòng trước đệ đệ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Nàng lao ra chạy về hướng khác để thu hút sự chú ý của Lực Lâu Diện, tìm cách cho đệ đệ mà nàng yêu thương nhất có thể chạy trốn.

Bốn chân quái thú xông thẳng vào phía trước, mang theo một mùi máu tanh tưởi, tốc độ như tên lìa khỏi cung, chớt mắt đã vồ được một người xấu số trong đám đông.

Trong lúc kh·iếp đảm, ở đám đông có một âm thanh la to: "Chạy, chạy mau lên!"

Trên trời bỗng xuất hiện một đạo hào quang màu lam chói lóa. Nhìn kĩ thấy một người đàn ông đang đứng ngự kiếm bay trên trời, khuôn mặt uy nghiêm, trông rất là có khí thái anh hùng.

Một thanh âm tựa hồ vô cùng nhỏ nhẹ, mà như sóng sô bão táp vậy. Dương Cảnh Bình vô tình đạp lên cành cây dưới chân, thu hút sự chú ý của quái vật.

Làn gió mạnh thổi vì v·út từ phương xa, lượn qua dãy nhà gỗ, thổi nhè nhẹ vào khuôn mặt, không khí mát mẻ dễ chịu.

Quái thú đuổi đến vào bên trong khu rừng, tiếng gầm gừ vang vọng khắp không gian yên tĩnh này. Lực Lâu Diện tuy đã mất dấu con mồi, nhưng bằng vào khứu giác nhạy bén, đánh hơi và tim kiếm không hề buông tha.

Giọng nàng trở nên run rẩy, trông thật thê lương ảm đạm. Dương Ngọc Linh quay nhìn đệ đệ bẻ bỏng lần cuối, nụ cười thường thấy giờ đây đã hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là sự bi ai vô hạn. Cảm giác sắp rời xa trần thế nhưng trong lòng vẫn còn vương còn vấn, còn cả thanh xuân, cả một cuộc đời dang dỡ, thực sự không đành lòng.

"Nghiệt s·ú·c! dám cản rỡ ở đây làm hại người vô tội, hôm nay tuyệt đối không tha cho ngươi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Lực Lâu Diện