Cửu Quỷ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Tu Luyện
Qua một lúc Dương Cảnh Bình cũng trở nên bình tĩnh hơn, lấy tay gạt bỏ đi giọt nước mắt nam nhi, lại bắt đầu tiếp tục tu luyện công pháp.
...
Hắn đang phân vân không biết nên tu luyện công pháp trước hay là đột phá cảnh giới. Theo như những gì hắn nghe được, cảnh giới đầu tiên hắc giai cần luyện khí bằng cách hấp thụ sắc khí vào bên trong đan điền, hắn cảm thấy hơi mơ hồ. Mà luyện công pháp thì lại khác đó là không phụ thuộc quá nhiều vào tu vi, chỉ cần có sự giác ngộ thì sẽ nhanh chóng đạt đến cảnh giới cao nhất.
Lần này hắn chỉ cắm vào con rối chín sợi đây, có vẻ vì đã làm quen được với việc này, nên lần này A Lệ có thể di chuyển như con người thật, đi đi lại lại trên người hắn, nhảy xuống, đi lên, mọi tư thế hắn đều điều khiển một cách vô cùng hảo.
Tam Tông nằm sâu bên trong khu rừng ở thôn Do Nha. Sáng sớm, không khí nơi đây bao bọc trong hơi sương ẩm ướt, vầng triêu dương mới chớm đang từ từ nhô lên, phả ánh sáng hồng lên chân trời mãi phía xa, làm xua tan sương loãng ban mai.
Qua một lát đan dược đã hoà vào kinh mạch, và dần truyền đến một lượng lớn sắc khí vào bên trong đan điền.
...
Đỗ Mạnh lấy sau túi áo là ba bình đan dược, đưa cho Dương Cảnh Bình, từ tốn nói: "Đây là sắc khí đan, giúp ngươi có thể hấp thụ một lượng ít sắc khí của nguyên tố, đột phá 7 tầng luyện khí nhanh chóng hơn. Tu luyện cần phải hoàn hảo ba yếu tố, một là luyện thân thể, hai là luyện công pháp, ba là đột phá cảnh giới bản thân."
"Ha ha, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, làm ta cứ tưởng sẽ mất đi hạt giống tốt chứ."
Dương Cảnh Bình cố gắng tu luyện đến tận trời tối, cũng đã điều hòa được một chút không cho sắc lực bị rối loạn, cố gắng từ kinh mạch tuần hoàn đến đan điền.
Một chút cảm nhận mơ hồ về sắc khí của nguyên tố tất nhiên không giúp hắn đạt được tầng đầu tiên của luyện khí, mà hấp thụ đan dược là đồng thời đưa một lượng lớn sắc khí trực tiếp vào bên trong cơ thể, cảm giác sắc khí sẽ được nhiều hơn và đưa trực tiếp vào trong đan điền, đây là cách đột phá nhanh nhất.
"Đệ tử có việc bận nên vẫn chưa mở ra đọc, mong lão sư chỉ điểm thêm."
Điểm chung là lều của đám đệ tử nhập môn tương đối chật chội, có một cái giường trúc chiếm gần hết cả cái lều, bên trên có chăn và gối, ngoài ra không có thêm bất cứ thứ gì, xem ra hắn phải chịu khổ một thời gian dài rồi.
"Ngươi đi theo ta ra phía sau nơi đây."
Không một thanh âm phản hồi, hắn sợ bản thân không biết cách dùng sẽ làm hư A Lệ. Thoáng lưỡng lự giây lát, Dương Cảnh Bình cũng hạ quyết tâm, đưa mười sợi đây cắm vào mười bộ phận của A Lệ.
Dương Cảnh Bình tuổi nhỏ nên có phần háo thắng, muốn đi nhanh trước. Hắn lấy sau áo một cuốn sách về khôi lỗi đã lấy được ở gian mật thất, bắt đầu tìm tòi tu luyện.
Tám sợi, bảy sợi đây hắn đều thành công, nhưng đến khi hắn rút đến sợi thứ sáu thì không tài điều khiển được, con rối cứ đi một bước là lại ngã gục xuống.
Thấy khắp nơi toàn là lều vải được xếp đều thành nhiều hàng và đặt ở bên ngoài trời. Nhìn qua có lẽ tương đối cứng cáp, có thể chịu đựng được mưa gió cùng thời tiết khắc nghiệt.
Chương 11: Tu Luyện
Qua một lúc hắn đã nắm được toàn bộ hàm ý khó hiểu bên trong công pháp, nhìn con rối trên vai, chậm rãi nói: "A Lệ, cuốn công pháp này bảo ta dùng sợi dây gắn vào mười ngón tay để điều khiển toàn bộ cơ thể khôi lỗi. Ngươi có muốn làm vật thí nghiệm giúp cho ta đột phá không?"
Đỗ Mạnh như đồng cảm mới có tí tuổi đã bị nhiều dị chứng như vậy, quan tâm hỏi: "Công pháp khôi lỗi ngươi tu luyện đến đâu rồi?"
Dương Cảnh Bình sau đêm qua hắn dường như đã thay đổi rất nhiều, những người ở đây toàn là những tên lần trước bắt nạt hắn. Dương Cảnh Bình vẫn không để ý đến, thần sắc lạnh lùng bước qua, tiến thẳng vào bên trong Tam Tông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Cảnh Bình vặn óc suy nghĩ, làm sao mà có người chỉ dùng một sợi dây cũng điều khiển dược một con rối cơ chứ? Lẽ nào có ẩn khuất gì ở đây chăng?
Như hưởng ứng được bầu không khí trong lành của ngày mới, đám đệ tử bên ngoài Tam Tổng đã bắt đầu tu luyện thể chất. Người thì luyện võ, người thì đứng tấn, điểm chung nơi đây là ai cũng tu luyện rất là khắt khổ.
Tại sao thế gian hàng vạn người, như chỉ có mình hắn tôn tại trên thế gian này vậy?
Dương Cảnh Bình cảm thấy cô đơn lạc lõng, hình bóng tỷ tỷ hiền dịu lại hiện về ngay trước mắt, giọt nước mắt nam nhi lặng lẽ tuôn rơi. Hắn nằm xuống giường, co người nhỏ lại, gặm nhấm từng chút cô đơn len lỏi dần vào bên trong thể xác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi đã giải quyết được vấn đề này, trời cũng đã tối, hắn cảm giác toàn thân mệt mỏi, nên uể oải mà ngủ thiếp đi. Ngày đầu tiên ở Tam Tông trôi qua thật là gian nan, Dương Cảnh Bình cũng không biết cuộc đời của hắn dần bước sang một trang hoàn toàn mới.
Dương Cảnh Bình không ngờ lão sư lại phản ứng mạnh như vậy, hắn cũng không biết nên bắt đầu kể từ đâu, chỉ tìm cách nói cho qua chuyện: "Đệ tử bị mắc bệnh nên mới thành ra như vậy, có lẽ vài hôm mắt sẽ khỏi."
Đỗ Mạnh bất ngờ từ trong Tam Tông bước ra, trên mặt xuất hiện nét hân hoan cực độ, vừa đi vừa cười.
Đỗ mạnh tiến lại gần hắn, cước bộ bỗng nhiên ngừng lại, ông ta rùng mình biến sắc, thấy một bên mắt của Dương Cảnh Bình toàn là máu tím, đồng tử chín màu sắc khác nhau, vừa thắc mắc vừa sợ hãi hỏi: "Mắt ngươi bị làm sao thế?"
Một chút cảm biến đã đủ làm cho Dương Cảnh Bình thấy hài lòng. Hắn lấy ra một viên đan dược từ ba cái bình mà lão sư đưa, thấy viên đan dược có màu trắng nhạt, dược lực vô cùng mạnh phả thắng vào mũi.
Gọi là sắc khí vì nó không có một màu sắc cố định, nếu cảnh giới là hắc giai thì sắc khí sẽ có màu đen, khi hấp thụ sẽ truyền đến đan điền, giúp người tu tiên có thể tri triển được sức mạnh thần thông.
Sắc khí hiện tại nhân loại chỉ có thể hấp thụ được bốn màu sắc khác nhau, lần lượt theo tu vi thì sắc khi sẽ chuyển màu thành là hắc, hoàng, bạch, xích. Nghe đồn khi vượt qua ngưỡng xích giai sẽ tiến cấp trở thành thần tôn, đồng thời hấp thụ được sắc khí bảy màu, cơ mà chỉ là lời truyền miệng vô căn cứ.
Đỗ Mạnh thong thả nói: "Công pháp từ lúc làm quen đến thông thạo là một quãng đường dài. Khác hoàn toàn với tu luyện cảnh giới là công pháp tùy thuộc vào sự giác ngộ của mỗi người, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ và tham tường được ý nghĩa bên trong, thì chỉ cần một ngày cũng có thể đạt đến đỉnh phong. Còn ngu ngốc không hiểu được ý nghĩa của công pháp, thì cho dù tu luyện cả đời cũng không tiến bộ."
Dương Cảnh Bình qua một lúc đành từ bỏ, xem ra vội vàng cầu thành là không được, đành để khi khác tu luyện thuật con rối này.
Đỗ Mạnh bồn chồn nhìn hắn, sốt ruột bảo: "Ngươi sở hữu hai linh hồn tối thượng, tu vi tất nhiên là thiên tài trên vạn người. Ta tuy có thể đặc cách cho ngươi ở cùng đám đệ tử xuất sắc được, nhưng mà ngươi sẽ bị ảnh hưởng bởi lời qua tiếng lại, không tập trung tu luyện được, ta chỉ lo cho ngươi thôi. Ngươi chịu khó ở đây một thời gian, khi nào đột phá đến hắc giai tầng thứ năm, đồng thời vượt được 7 tầng luyện khí, thì ta sẽ tìm một chỗ tốt nhất cho ngươi ở."
Sau khi dùng viên đan dược đầu tiên, Dương Cảnh Bình cảm thấy toàn thân bỗng trở nên nóng lên, hô hấp dần rối loạn, hơi thở nặng nhọc. Xem ra loại đan dược này dược liệu vô cùng mạnh, vừa cho vào miệng đã làm cơ thể thấy nóng ran, cảm giác khó chịu vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tại sao hắn lại không có một người bạn nào hết vậy?
Suốt hai canh giờ, Dương Cảnh Bình đã thành thục được cách di chuyển con rối, mười ngón tay và mười bộ phận đều rất mượt mà uyển chuyển. Con rối đi đi lại lại trên chân Dương Cảnh Bình, có vẻ đây là năng khiếu hắn vốn có, việc này không hề gây ra bất cứ trở ngại nào.
Dương Cảnh Bình từ nhỏ không phải là đứa sống trong nhung lụa xa hoa, nên cũng không để ý, đáp: "Có nơi nghỉ ngơi đã là tốt lắm rồi, cảm ơn lão sư."
Sắc khí là một loại sức mạnh hủy diệt, nhờ vào thứ năng lượng này nhân loại mới có thể chống đỡ được quái vật bên ngoài kia. Mà Thủy Nguyệt Chân Nhân đã từng đề cập, loại sức mạnh đáng sợ này luôn đem đến một loại tai ương khó lường.
Chương 11: Tu Luyện
Qua thời gian một nén hương, dược lực của đan dược đã hoà tan hết. Dương Cảnh Bình thấy toàn thân tràn đầy khí lực, hắn đã thành công hoàn thành tầng đầu tiên của luyện khí.
Một lúc lâu cũng có chuyển biến tốt, Dương Cảnh Bình lần đầu cảm nhận được một luồng năng lượng vô hình đang chạy vào bên trong cơ thể, dần dược kinh mạch tuần hoàn đưa vào bên trong đan điền. Tuy chỉ có một chút cảm nhận mơ hồ, nhưng hắn biết được mình đã bắt đầu vào tầng thứ nhất của luyện khí.
Dương Cảnh Bình cười lớn, nói: "A Lệ, ta đã thành công điều khiển được rồi."
Dương Cảnh Bình cảm kích đáp: "Đa tạ lão sư chỉ điểm."
Dương Cảnh Bình bắt đầu di chuyển những ngón tay, làm cho cả bàn tay con rối nhúc nhích chuyển động. Hắn bỗng nhiên bật cười thích thú, đây là lần đầu tiên thấy A Lệ di chuyển, bèn liên tục điều khiển mười ngón tay cho A Lệ bước đi về phía trước.
Dương Cảnh Bình ngồi xếp bằng trên giường trúc, đôi mắt nhắm nghiền, cố gắng cảm nhận sắc khí của nguyên tố.
Đỗ Mạnh thở dài, nói: "Tam Tông không quá lớn nên không đủ nơi ở cho tất cả đệ tử. Bọn ta chia đệ tử làm hai cấp bậc, người mới vào gọi là đệ tử nhập môn, nên chỉ có thể ở ngoài trời. Đến khi nào ngươi công hiến cho Tam Tông đủ nhiều, hoặc tu vi tăng cao sẽ được tăng cấp làm đệ tử tinh anh, có thể ở trong Tam Tông, và có phòng riêng cho những đệ tử xuất sắc." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy là nói hắn thành công đột phá nhưng sắc khí hội tụ bên trong đan điền vô cùng rối loạn, cảm giác say sẩm mặt mày, hắn vẫn chưa thể nào thích nghi được.
Vẫn không một thanh âm nào phản hồi quen thuộc, Dương Cảnh Bình khuôn mặt bỗng nhiên trở nên chùng xuống. Hắn lúc hắn thành công cũng chỉ có thể đi khoe với một con rối.
Sắc khí là một loại khí của nguyên tố trên bầu trời, điều này chỉ vừa biết đến khi nguyên tố xuất hiện.
Dương Cảnh Bình bắt đầu tu luyện để đột phá cảnh giới. Tuy là lần đầu tiên tu luyện, nhưng hắn hiểu được sắc khí là một thứ năng lượng năng lượng của nguyên tố mỹ lệ kia, mà đan điền là một ngăn chứa, mọi thứ năng lượng ấy được tích trữ vào bên trong đan điền.
...
Đỗ Mạnh trầm ngâm suy nghĩ một lát, thấy lời của hắn nói không phải là không có lý. Tóc hắn còn bạc trắng hơn gia gia của ông ta nữa, vả lại đây là điều Đỗ Mạnh lần đầu tiên nhìn thấy qua.
"Đệ tử có chuyện ngoài ý muốn nên giờ mới đến được, mong lão sư lượng thứ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Cảnh Bình ứng tiếng lễ phép rồi bước theo sau Đỗ Mạnh, đi một lúc đã đến nơi.
Dương Cảnh Bình lại gần giường, ngồi yên trên đấy, bắt đầu tu luyện.
Hai bên đường đi vẫn là những bông thiên sắc trải dài lấp lánh. Đa phần những cánh hoa hơi nghiêng về hướng đông, như hấp thụ ánh sáng nhu hòa của ngày mới, không ngừng toả ra hương thơm trong lành. Hai bên đường đi vô cùng thơm ngát, Dương Cảnh Bình cảm thấy dễ chịu vô cùng, hắn muốn nấn ná lại ở đây thêm một lúc.
Dương Cảnh Bình biết lão sư quan tâm đến hắn, nên mới nói dài dòng như vậy, cúi người đáp: "Đệ tử đã minh bạch."
"Được rồi, giờ ta sẽ nói vào trọng tâm. Cảnh giới hắc giai cần phải chú trọng vào việc hấp thụ sắc khí, sau đó hội tụ tất cả vào bên trong đan điền. Bắt đầu người cần học là luyện khí, hấp thụ sắc khí được chia làm 7 tầng. Nếu như ngươi có thể dễ dàng lĩnh ngộ được, thì tu vi sẽ bắt đầu được xem là đã đạt đến hắc giai."
Sáu sợi dây vốn dĩ không tài nào điều khiển được con rối, hai sợi gắn vào hai cánh tay, hai sợi gắn vào hai chân, một sợi cắm vào lưng, sợi dây cuối cùng thì vào đầu. Như thế thì hắn thiếu rất nhiều bộ phận, chỉ gắn vào cánh tay làm sao bàn tay di chuyển được? Chân và lưng cũng thế, làm hắn không tài nào hiểu được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.