Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Vị Ương Trương Dạ

Quyển 1 - Chương 44: Đánh bạc!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 44: Đánh bạc!


Mọi người vây xem quay đầu nhìn, đúng là hai trương hồng 2 song địa bài! Sau khi sợ hãi than xong liền quay đầu nhìn Lãnh Hạ, ánh mắt tiếc hận giống như đang nói: vừa mới lấy được sòng bạc này mấy ngày, còn chưa cầm nóng tay, nhanh như vậy liền đổi chủ!

Thiếu niên kia dáng vẻ lười biếng, dường như là nằm ngửa trên ghế, hai chân vắt chéo nghênh ngang, một bộ dạng của bọn lưu manh vô lại, nghe thấy tiếng nàng kêu gào liền hừ lạnh, vuốt vuốt nhúm râu nhỏ, ý tứ khiêu khích mười phần.

Thiếu niên bĩu môi, hai tay cẩn thận dịch chuyển hai bài tẩy còn lại, đột nhiên sắc mặt vui vẻ, mạnh mẽ đập hai lá bài chưa mở lên mặt bàn, cười ha ha: “Ta không tin ngươi là chí tôn!” (ý là nói Hạ tỷ không phải người tài giỏi nhất)

“Đổ! Sao không đổ?” Không đợi Lãnh Hạ trả lời, Tiêu Phượng đã khoát tay kêu gào: “Hảo tỷ muội, đánh thắng hắn không còn cái quần cộc cho ta!”

Hắn lúc này đã thua hết bạc, đúng là không còn gì đặt cược, thiếu niên tuấn mặt phiếm hồng, nhìn xung quanh, cắn răng một cái dậm chân, chỉ vào chính minh, một bộ dạng lợn c·h·ế·t không sợ nước sôi: “Ta là tiền cược! Chúng ta đổ bài chín, nếu ta thua, sau này là người của ngươi!”

Lãnh Hạ bình tĩnh, đáy mắt yên ả không dao động, thiếu niên nhất thời cảm giác không tốt, những ngươi khác hai mắt cũng sáng ngời, khẩn trương nhìn về hai lá bài chưa mở phía bên Lãnh Hạ, liệu có phải thực sự là chí tôn?

Lãnh Hạ khiêu mi, đã đoán được vài phần, Tiêu Phượng mấy ngày nay thắng lớn khắp nơi, hôm nay đã gặp đối thủ!

Trong lều lớn ở quân doanh, chiếc bàn vốn rộng lớn, sạch sẽ này chất đầy những tờ giấy nhăn nhúm, Chiến Bắc Liệt cầm bút lông sói viết như múa, hồi lâu, hắn vung tay áo vò tờ giấy vừa viết lại, ném về phía sau.

Bàn tay to lớn bực bội đập xuống đầu bồ câu làm nó nhất thời vỗ cánh phản kháng, Chiến Bắc Liệt một bên gắt gao nhìn, một bên âm trầm quát: “Lại kêu bổn vương liền hầm ngươi!”

” Lãnh Hạ ngươi thật trâu!” Tiêu Phượng ngửa mặt lên trời hoan hô, lập tức kiêu ngạo vỗ bàn đắc ý: “Lão nương thắng!”

Thiếu niên đững lên, một chân đạp trên chiếu bạc, cánh tay vung lên đem số bạc trước người đặt trước mặt Lãnh Hạ, trừng mắt cao giọng nói: “Được! Ta thừa nhận thua! Ngươi có dám cùng ta đổ tiếp không?”

Lãnh Hạ nhìn thiếu niên giương nanh múa vuốt lại có vài phần quật cường, khẽ cười nói: “Hảo! Nếu ta thua, cho ngươi sòng bạc.”

Chỉ thấy dưới chén kia đâu còn xúc xắc, chỉ còn bột phấn, nhưng làm cho mọi người kinh ngạc là ở trên đống bột phấn kia, vô số mặt điểm còn nguyên vẹn dàn hàng ra, nhìn xem, nhiều vô cùng!

Mày liễu nhíu lại, nhìn về phía thanh âm vừa phát ra, thì thấy dưới tầng rộng như vậy mà bây giờ cả một đám dân c·ờ· ·b·ạ·c vây quanh một bàn đổ xúc xắc ở chính giữa tầng. Tiêu Phượng một thân hồng y tươi đẹp hai tay chống nạnh đứng ở một đầu bàn, mày liễu giương cao, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, gắt gao trừng mắt nhìn một thiếu niên ngồi phía đối diện.

Trong nháy mắt, trong sòng bạc một mảnh yên tĩnh, mọi người nhìn về phía thanh âm vừa phát ra……..

Thanh âm này không nặng không nhẹ, không tình cảm, nhẹ nhàng phun ra, lại có thể vang lên rõ ràng tại nơi ồn ào như thế này, giống như vang lên ở bên tai mỗi người, chạm sâu vào đáy lòng mỗi người, khiến họ cảm giác được sự nghiêm nghị!

Gã sai vặt bên cạnh không dám chậm trễ, nhanh chóng đi lấy mười vạn lượng bạc, cô nãi nãi này liên tiếp tới đây chơi mấy ngày, Việt vương gia dặn dò phải hầu hạ thật tốt, cho dù không phải hoàng thân quốc thích cũng hẳn là người giàu có, thực không thể đắc tội.

Lãnh Hạ đang muốn xuống lầu, chợt nghe tiếng Tiêu Phượng rống giận rung trời: “Con bà nó, lão nương quyết không để yên cho ngươi!”

Lãnh Hạ mỉm cười, đợi gã sai vặt mang tới một bộ bài chín bằng ngà voi, xếp bài tốt xong xuôi, tùy ý nói với thiếu niên: “Ngươi làm cái?”

Quyển 1 - Chương 44: Đánh bạc!

——

Thiếu niên cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức quệt mồm, một bộ dáng “cá c·h·ế·t lưới rách, ai sợ ai”, hừ lạnh, ý tứ: ngươi dù có là Thiên Vương lão tử ta cũng không sợ!

Thiếu niên kia dáng người thấp bé, nhỏ gầy, áo ngoài màu xanh đã bẩn, nhìn qua khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng dấp cực kỳ thông minh, thần sắc hào hứng, phấn khởi. Phía trước đầy ắp bạc trắng bóc, ước chừng phải mấy vạn, tựa như những ngọn núi nhỏ, phản xạ ánh mặt trời làm người ta chói mắt.

Tiêu Phượng hít sâu một hơi, khí thế mười phần ôm lấy chén, đột nhiên dùng sức quơ xúc xắc rồi dùng sức lắc, không có quy tắc, dường như coi xúc xắc thành thiếu niên ở đối diện, mãnh mẽ lắc, lát sau ‘phịch’ một tiếng đập chén xuống mặt bàn, tức giận thở hồng hộc.

Thiếu niên hồi phục tinh thần, nhổ nước bọt, lấy ống tay áo lau miệng, chỉ vào Lãnh Hạ tức giận nói: “Ngươi lừa đảo!”

Cô gái khuynh thành tuyệt sức chậm rãi bước xuống, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, bạch y lay động theo chiều gió, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí độ nghiêm nghị, quanh thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo, như ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống nước, kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh!

Tiêu Phượng giận dữ, vỗ bàn thật mạnh, lo lắng quát to: “Lấy mười vạn lượng bạc đến! Lão nương hôm nay liều mạng với ngươi.”

Thành Trường An, sòng bạc Tứ Hải.

“Ta mở!”

Lãnh Hạ nhướn mày, nhẹ nhàng dò xét thiếu niên đối diện, tầm mắt hơi dừng trước ngực của hắn, gợi lên ý cười, hỏi: “Tiểu tử, lấy gì cá cùng ta?”

Thiếu niên quơ một cái, sáu viên xúc xắc vọt vào trong chén, tay giơ cao lên lắc lắc, xúc xắc bên trong phát ra tiếng va chạm trong trẻo, chiếc chén trong tay hắn như có sinh mệnh, có tính tình, phóng khoáng xoay tròn, lưu lại giữa không trung tàn ảnh.

Dân c·ờ· ·b·ạ·c vây quanh nhất thời sôi trào, một đám mở to mắt nhìn qua nhìn lại, vẫn không dám tin dụi dụi mắt, phát ra thanh âm sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô cô …….” (cái này là tiếng chim bồ câu đưa thư kêu nha! Ta cũng chả hiểu sao nó như thế ^^)

Ưng mâu trừng lớn, con chim bồ câu lập tức im miệng không dám lên tiếng, mở to mắt ngẩn người nhìn hắn.

Nàng thong thả bước tới bàn, ống tay áo vén lên, lộ ra bàn tay trắng nõn, những ngón tay thon dài tinh tế, phượng mâu nheo lại nhìn bốn phía rồi dừng lại trên người thiếu niên, cười ngạo nghễ rồi vươn tay mở chén……….

Đột nhiên một tiếng nữ tử trong trẻo lãnh liệt vang lên từ lầu hai…….

Thiếu niên kiêu ngạo hưởng thụ sự ủng hộ của mọi người, nhe nanh múa vuốt chỉ vào Tiêu Phượng cười ha ha, hai chòm râu cá trê nhếch lên nhếch xuống, hô: “Mở a!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hừ, giả bộ hào phóng!” Thiếu niên lại hừ lạnh, thì thầm trong miệng nhưng cũng không phản đối.

Dân c·ờ· ·b·ạ·c vây xem cũng ồn ào theo, hô to “Mở!” thanh âm ngày một to, đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa, tựa như muốn làm bật nóc nhà.

“Phịch” một tiếng, chiếc chén kia đã vững vàng dừng ở mặt bàn, mọi người tạm dừng hô hấp, nghểnh cao cổ nín thở nhìn.

Thiếu niên là nhà cái, lấy bài trước.

“Oh!” Dân c·ờ· ·b·ạ·c vây xem đều sợ hãi than, thanh âm liên tiếp vang lên.

Nói như vậy chắc chắn là làm rõ thân thế của hắn —— lão bản của sòng bạc Tứ Hải, Liệt Vương phi đương triều! Chỉ trong chốc lát, thanh âm nghị luận liên tục vang lên, mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ và ngạc nhiên.

Thiếu niên mở chén, nhếch miệng cười, rung đùi đắc ý nói: “Sáu sáu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ván bạc bắt đầu!

Thiếu niên dại ra nhìn đống bột phấn trên mặt bàn, sáu viên xúc xắc kia bị đập nát, chỉ còn lại mặt điểm, sáu quân xúc xắc ước chừng một trăm hai mươi sáu điểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tầm mắt mọi người đổ dồn về phía lá bài chưa lật, một khắc cũng không dời……..

Thiếu niên bĩu môi, ánh mắt dò xét liếc nàng một cái, ngạo mạn nói: “Muốn tặng ta bạc, rất hoan nghênh!”

Lãnh Hạ sắc mặt không đổi, tùy tiện lấy bốn bài tẩy, mở ra, hai trương hồng lục bạch lục song thiên bài.

Mà trái lại Tiêu Phượng ở bên kia, nghèo rớt mồng tơi, phía trước trống trơn, ngay cả mười vạn hai ngân phiếu lúc đầu đưa cho nàng cũng không thấy.

Tìm kiếm bốn bài tẩy xong, bày ra phía trước hai lá, hai trương hồng bát song nhân bài, hắn nhếch mép cười với Lãnh Hạ, đắc ý vô cùng.

Lãnh Hạ nhếch môi, lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử, ngươi đổ thua!”

Bỗng nhiên một đạo bạch quang hiên ra, trên mặt bàn một con bồ câu trắng muốt yên lặng đứng, móng vuốt giẫm lên bài, mắt đảo qua một vòng, cuối cùng dừng trên người Lãnh Hạ.

“Cô cô………..” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 44: Đánh bạc!