Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Vị Ương Trương Dạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 3 - Chương 22-1: Có là hổ cũng phải nằm sấp xuống cho ta
Lệ nóng tuôn trào, như là trẻ con gặp được trưởng bối lâu ngày xa cách, kêu lên: “Ngài là……. Đạo nhân gia gia bên cạnh Thành chủ!”
==
Cũng may đầu óc Lăng Tử cứng nhắc nên vừa lúc giúp mình một ân lớn.
“Cha làm con chịu, thiên kinh địa nghĩa!”
Khóe miệng giật giật, Lãnh Hạ liếc nhìn mỗ tiểu hài tử vẻ mặt đắc ý, con trai mình bối phận cao thật!
Vút!
Nhưng mà nghe người lớn nói, lúc họ là trẻ con thì vị đạo sĩ này cũng có trang phục và bộ dạng như bây giờ, mấy chục năm qua đều không thay đổi. Có người nói ông là sư phụ của Thành chủ, có người nói ông là người bảo vệ Phù thành, thân phận của ông vẫn là bí mật, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, đó là sự kính trọng của toàn bộ bách tính trong thành với ông.
Lãnh Hạ bỗng nhiên quay đầu hỏi lão ngoan đồng: “Lúc trước, Mộ Nhị là do tiền bối bảo tới phải không?”
Bất đắc dĩ liếc mắt một cái.
“Ta cho rằng cả đời này ta không có cơ hội, đến tận ba năm trước, cha ta c·h·ế·t bệnh, ta một thân một mình quay lại Phù thành, quay lại nơi sinh ra ta nuôi dưỡng ta, ai ngờ nơi này đã trở thành địa ngục! Ta cho rằng làm Thành chủ thì có thể thay đổi nơi đây, nhưng những người đó toàn là kẻ mất sạch tính người, chúng hưởng thụ việc g·i·ế·t người, hưởng thụ quyền lợi, hưởng thụ tự do không bị trói buộc, mỗi lần đưa ra điều lệ gì, đều bị một số người liên kết lại phản đối, nên ta bất lực!”
” An Bình Công chúa không biết lão nhân gia, nhưng mẹ nàng là Hà Tú thì biết! Lão nhân gia đưa bản đồ bảo tàng cho hậu nhân cuối cùng, Hà Tú, Hà Tú lại săm lên người nàng!” Lão ngoan đồng thấy Lãnh Hạ không hiểu đành giải thích rõ: “S·ú·c sinh Vệ vương kia không biết, vẫn cho là Thành chủ nhìn trúng Hà Tú, nhưng cũng không tin nàng ấy có bảo tàng, lại không muốn từ bỏ khả năng nào, nên ngoài sáng ép hỏi còn trong tối giám thị.”
Mà nam nhân này, từ lúc tại vị đến giờ, nhiều hành động cho thấy muốn thay đổi Phù thành, rõ ràng là thống hận địa ngục này đến cực điểm, lại vẫn cố gắng chịu đựng, thật đáng giá để tìm hiểu.
Gia gia?
Hắn lại muốn g·i·ế·t huyết mạch còn lại duy nhất của gia tộc Thành chủ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn năm ngày, có thể chờ được, nhưng ở lại đây mấy ngày thì…
Lão ngoan đồng thở dài một tiếng, vung tay lên….
Đương nhiên nàng biết sức hủy diệt của bão cát, mà một cơn bão ngắn thì mấy canh giờ, lâu thì hơn mười ngày, nếu như…….
Chợt nghe Trần Văn Hiếu giải thích: “Bình thường thì Khi Lan hoang mạc cũng có vài trận bão cát nhỏ, thường thì nửa khắc là hết, nhưng lần này là trận hiếm gặp, theo ta đoán, ít cũng phải bốn năm ngày sau, người quen thuộc sa mạc thì dễ, Cơ Tam Nương là được.”
Lãnh Hạ nói xong, nhún vai thản nhiên nói: “Cái lồng này lớn như vậy, có đủ mọi hạng người, chẳng phải mọi người rất muốn ra ngoài sao, mà Thành chủ, rõ ràng căm thù nơi này đến tận xương tuỷ nhưng lại không dùng đặc quyền của mình, tại sao không đi?”
“Cho nên, ngươi muốn g·i·ế·t ta để báo thù?”
Thành chủ nghiến răng nghiến lợi nói xong câu ấy rồi thu liễm tâm tình, lạnh lùng nhìn Lãnh Hạ, lời nói c·h·ế·t lặng.
Giờ Lãnh Hạ mới hiểu.
Edit: Kiri
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quả là không nghĩ ra được cái gì.
Một lúc sau, hắn nói: “Đúng vậy, năm ấy Phù thành bị huyết tẩy, ta đã mười bốn tuổi, theo phụ thân ra ngoài buôn bán nên tránh thoát một kiếp, trừ cha và ta, còn có mấy người hàng xóm, một nhà hơn mười miệng ăn của ta, hơn trăm vạn người toàn thành, đều bị tên s·ú·c sinh kia tàn sát sạch! Mà cha ta… nghe được tin này giận dữ công tâm, bi ai hộc máu, ốm đâu liệt giường vài chục năm trời!”
Bây giờ, lại gian trá khiến kẻ khác giận sôi!
Vậy nên Hà Tú mới nghĩ ra cách săm bản đồ lên người An Bình, thần không biết quỷ không hay.
Vừa dứt lời, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thành chủ liền biết đây là thật!
Nhất là, hậu nhân này đã g**t ch*t tên s·ú·c sinh kia, đã tự tay báo thù cho hơn trăm vạn dân chúng Phù thành, thân phận của người này là Tây Vệ Nữ hoàng, nàng tuyệt đối có khả năng trùng kiến Phù thành!
Phượng mâu u ám, trong mắt xẹt qua một tia sát khí lạnh thấu xương, có một số việc phải giải quyết thôi!
Hắn quỳ dập đầu một lúc lâu rồi mới đứng dậy, tiếng ngẹn ngào càng lúc càng lớn.
Hắn lắc lắc đầu nói: “Nữ hoàng, không phải tại hạ có ý ngăn cản, mà giờ, không thể đi Khi Lan hoang mạc được, ba ngày trước, có một cơn bão cát bắt đầu thổi, đi qua sa mạc sợ nhất là bão cát, lực phá hoại cực kỳ mạnh, dù có công phu như đạo nhân gia gia cũng không thể chống lại thiên nhiên!”
Chuyện Phù thành cuối cùng cũng rõ ràng.
Mà vài năm sau, Hà Tú c·h·ế·t, không có thu hoạch gì, Vệ vương cũng sẽ không chú ý đến phế vật Công chúa, nên mới để nàng đi hòa thân, sau đó Mộ Dung Triết dùng khăn tay để thử, chắc là đã tra được manh mối gì lúc nàng đi hòa thân.
Xích sắt bị chặt đứ.
Nàng nâng mí mắt lên, chắc chắn nói: “Ngươi là người may mắn sống sót của Phù thành!”
Trần Văn Hiếu vừa ăn năn vì sự ngu xuẩn của mình, vừa không thể tiếp nhận kinh hỉ quá lớn, thậm chí, hắn còn có suy nghĩ to gan là có lẽ Phù thành vẫn còn có người sống sót.
Tuổi của lão ngoan đồng không ai biết, nhưng ít nhất cũng trên trăm tuổi, Phù thành bị diệt hai mươi năm trước, Thành chủ lúc đó mới mười bốn tuổi, gọi lão ngoan đồng hơn tám mươi là gia gia là phải rồi!
Nàng không có lòng yêu thương trung thành với Phù thành sâu như thế, nói cho cùng cũng chỉ là trách nhiệm mà thôi, nhưng với suy nghĩ và hành động của Trần Văn Hiếu, nàng cũng hiểu.
Ánh mắt có chút hả hê bay a bay, cuối cùng bay đến trên người một tên ngốc đang giả c·h·ế·t, phượng mâu cong vút, nói mát: “Ừm, con trai ngoan, hỏi Nhị sư huynh của con xem hắn nên gọi ta là gì?”
Ông vuốt râu, như là nhớ lại năm đó, thở dài nói: “Nhưng, thời gian qua đi, lão nhân gia cũng nhìn ra, nếu muốn trùng kiến Phù thành, An Bình Công chúa chỉ sợ là không thể! Cho nên khi nàng phải xa giá đến Đại Tần, lão nhân gia cũng liền từ bỏ, không cố chấp việc trùng kiến nữa. Hơn nữa tiểu tử Chiến Bắc Liệt kia, dù không đáng yêu, nhưng nhân phẩm cũng không tệ, ít nhất sẽ không bắt nạt nàng, lão nhân gia cũng không trông nom nữa, chỉ dặn dò Mộ Nhị một câu, nhàn rỗi thì đến xem, có thể giúp thì giúp một chút.”
Lập tức rụt cổ lại, lầu bầu: “Đúng là một đầu gỗ cứng nhắc.”
Trần Văn Hiếu lại không hề ngại ngần, đứng lên tươi cười, cúi chào mỗ tiểu hài tử, nghĩ một chút rồi gọi: “Tiểu thúc thúc.”
Thành chủ vội vã trả lời: “Ta là Trần Văn Hiếu, cửa hàng Trần gia ở nam thành!”
Xoa xoa đầu nó, nhìn khuôn mặt giống hệt Chiến Bắc Liệt, lòng nàng cũng nóng như lửa đốt.
Mạng người trong mắt bọn họ chỉ là trò đùa, không nơi nào thích hợp cho bọn họ hơn nơi này.
Hai có đầu nhỏ thò ra, Chiến Thập Thất ôm tiểu hắc hổ, cười híp mắt nói: “Mẫu thân, bác gọi sư phụ là gia gia, vậy thì nên gọi Thập Thất là gì?”
Nhất thời, hối hận và kinh hỉ đan xen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta đã tuyệt vọng, nhưng ai ngờ, trời cao lại khiến ta gặp ngươi!” Vẻ mặt hắn dần khôi phục sự ôn hòa, cười khẽ: “Ngươi là hậu nhân của kẻ đã diệt Phù thành kia! Tên s·ú·c sinh kia c·h·ế·t cũng không sao, hắn vẫn còn một đứa con gái!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đã làm gì?
Không thấy bóng người!
Bên cạnh Thành chủ Phù thành, có một lão đạo sĩ, chuyện này mọi bách tính Phù thành đều biết, vị đạo sĩ này võ công xuất thần nhập hóa, tính tình lại như trẻ con, tất cả trẻ nhỏ đều thích vui đùa cùng ông, thỉnh thoảng tâm tình của ông tốt thì còn có thể dạy chúng mấy chiêu thức.
Nàng quay đầu lại hỏi Trần Văn Hiếu: “Giờ ta vội đến Khi Lan hoang mạc, lôi đài Thành chủ, ngươi tiếp tục tham gia, những chuyện khác, đợi ta về rồi nói, hơn nữa tìm cho ta một người quen thuộc sa mạc để dẫn đường.”
Hắn điên cuồng giãy giụa, đẫm lệ nói: “Trong một đêm, trong một đêm a! Trăm vạn thây người, máu chảy thành sông……..”
Ý tứ của Lão ngoan đồng, chắc chắn là thuận miệng nói, ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đến xem, nào biết kẻ thiếu một sợi dây thần kinh kia lại không coi đó là một chuyện tùy tiện, cho nên lúc trước tìm kiếm Mộ Nhị, mục đích của hắn cũng chính là Trường An, là Liệt Vương phủ.
Hắn luôn cho rằng, toàn bộ Phù thành chỉ còn lại mỗi mình mình, mười tám năm qua, mỗi ngày đều sống trong hận ý, ba năm nay quay lại Phù thành cũng chỉ có một mình bản thân cố gắng, muốn hồi phục Phù thành của trước kia, vào lúc hắn sắp sửa tuyệt vọng, thì được biết, lão ngoan đồng chưa c·h·ế·t, Thành chủ còn có hậu nhân.
” Là ngươi!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, trong giọng nói ẩn chứa sự hận thù điên cuồng: “Là Tây Vệ! Là tên s·ú·c sinh Vệ vương kia! Vì các ngươi tham lam, các ngươi không bằng s·ú·c sinh, tàn nhẫn g·i·ế·t hại hơn trăm vạn người Phù thành!”
Răng rắc răng rắc!
“Vậy còn hồi môn thì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng tựa vào ghế, chậm rãi nói: “Ngươi không giống người hung ác, đã biết rõ Phù thành chỉ có thể vào không thể ra, vẫn kiên quyết đến nơi này. Lôi đài ba năm trước, ngươi cố chấp giành chức Thành chủ dù chẳng phải hạng người ham mê quyền thế. Sau khi tại vị thì nhiều lần đề xuất chính sách và một loạt việc làm, như là ngươi muốn thiết lập hiến pháp g·i·ế·t người thì đền mạng, lại bị phần lớn người trong thành phản đối nên không thực hiện được. Còn có, ngươi rất quen thuộc Phù thành, hơn nữa còn rất yêu quá, từng đóa hoa ngọn cỏ, ngươi đều vô cùng bảo vệ….”
Trần Văn Hiếu nghe ông giải thích về thân thế của Lãnh Hạ một phen, thì sự không thể tin trong mắt dần dần biến thành hối hận, đương nhiên là hắn tin lão ngoan đồng, nên càng tin lại càng hối hận.
Quyển 3 - Chương 22-1: Có là hổ cũng phải nằm sấp xuống cho ta
Phịch!
Hành động này của ông khiến Thành chủ càng thêm khẳng định: “Ngài quả thật là đạo nhân gia gia!”
Thành chủ nhìn ông, kinh ngạc nói không nên lời, đặc điểm của lão ngoan đồng rất dễ nhận ra, râu bạc tóc bạc mi bạc, chỉ cần gặp thì tuyệt đối sẽ không quên.
Thành chủ cụp mắt, im lặng.
Nhớ năm đó, lúc mới gặp, hắn ngây ngô biết bao a!
Lãnh Hạ nhất thời kinh hãi!
Bỗng nhiên, Lãnh Hạ nghĩ tới một vấn đề khác.
Tên ngốc kia rụt cổ lại, con ngươi chậm rãi chuyển động, trong khi Lãnh Đại Nữ hoàng khiêu mi, mỉm cười, sắc mặt mong đợi…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những lời này của nàng, không phải là nói không, giống như đám người hán tử một mắt hôm qua, bọn họ có công phu cao cường, nắm trong tay quyền lực tối cao trong thành, bọn họ hưởng thụ chuyện g·i·ế·t người, hưởng thụ quyền lợi, hưởng thụ tự do không bị trói buộc, hưởng thụ sự thống khoái khi không vừa mắt là dùng đao giải quyết, c·h·ế·t người cũng không cần chịu trách nhiệm.
Nhìn lão gia kìa vuốt vuốt râu, Lãnh Hạ ném cho ông một ánh mắt trêu tức, rồi vuốt cằm cười.
Lão ngoan đồng cười ha hả, giải thích: “Lão nhân gia được Thành chủ nhờ vả, cũng là vì tương lai của Phù thành, trước khi ngươi đi hòa thân, năm nào cũng đảo qua Tây Vệ, dù sao cũng không thể khiến huyết mạch duy nhất của Phù thành c·h·ế·t trong lãnh cung được, cho nên coi như, An Bình Công chúa là do lão nhân gia nhìn lớn lên, chỉ là ta quan sát ở một nơi bí mật nên nàng không biết.”
” Nàng cũng là hậu nhân Phù thành!” Không đợi Lãnh Hạ nói xong, một giọng nói đã vang lên.
Trần Văn Hiếu cũng đã sớm đoán được, nàng đến Khi Lan hoang mạc làm gì, chắc chắn là liên quan đến bảo tàng.
Một xúc cảm mềm mại truyền đến, Lãnh Hạ cúi đầu, thấy Chiến Thập Thất đang lo lắng nắm lấy tay nàng, mím môi nói: “Mẫu thân, hắn còn đang chờ chúng ta.”
Một ánh mắt nhè nhẹ liếc qua, ông liếc sang thì thấy trong con ngươi ngơ ngác của Mộ Nhị, tràn đầy ghét bỏ.
Nhìn phía trước trống không, Lãnh Hạ chép chép miệng, mờ mịt hỏi: “Tên ngốc này, ngay cả ba mươi sáu kế chạy là thượng sách….. cũng học được rồi?”
Mày liễu nhíu lại, nàng vội hỏi: “Sẽ kéo dài tới khi nào?”
Lãnh Hạ gật đầu, để hắn đứng dậy.
Lão ngoan đồng trừng mắt: “Phi! Lão nhân gia vĩnh viễn mười tám!”
Nàng thở dài nhàn nhạt, lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, mười phần sai…..”
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu muốn có đặc quyền kia thì nàng phải hiểu rõ Thành chủ này, dù chỉ một chi tiết nhỏ nhưng có khi cũng sẽ là mấu chốt, hôm qua hỏi Chu Hán một hồi lại khiến nàng sinh ra vài phần nghi ngờ.
Bóng hồng lóe lên, lão ngoan đồng xuất hiện trước mặt Thành chủ nhanh như chớp, vẻ mặt trẻ con đã không còn, thở dài nói: “Không ngờ a, bách tính Phù thành ta vẫn còn người sống sót! Tiểu tử, ngươi có nhận ra lão nhân gia không?”
Ông kéo ghế ngồi xuống rồi hỏi: “Ngươi là……”
“Bốn năm ngày…..” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cuối cùng Thành chủ cũng có phản ứng lại, không thể tin nói: “Đạo nhân gia gia, sao người lại ở cạnh nữ nhân này! Nàng ta là hậu nhân cuat hung thủ diệt Phù thành ta a! Sao có thể là hậu nhân Phù thành?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.