Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Vị Ương Trương Dạ

Quyển 2 - Chương 40-1: Tiêu Phượng, chờ ta!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 40-1: Tiêu Phượng, chờ ta!


Chiến Bắc Liệt bắt đầu nghiến răng, hay cho nàng, không có à!

“Ngươi……. ngươi là ai?” Tô Hách cố gắng rút tay ra nhưng không sao rút được.

(Đạp phá thiết hài vô mịch xử – Đắc lai toàn bất phí công phu: Đi mòn gót giầy không thấy, không mất thời gian lại thấy ngay)

Thái Lặc đứng dậy quát to: “Ngươi nói cái gì?”

Ánh mắt dần dần ảm đạm đi, hắn giống như nhìn thấy được nữ tử kia, tựa vào lòng nam nhân đó, đứng ở cửa sổ tửu lâu mà hắn đứng lúc trước, trên môi vẫn là nụ cười nhu hòa yếu ớt, nhưng hắn lại thấy được trong đó có……

Edit: Kiri

“Cô nương xinh đẹp, tại hạ là công tử của thừa tướng đương triều, cũng không phải là kẻ đã từng…….là hoàng thân quốc thích!” Tô Háchlượn qua lượn lại trước mặt Lãnh Hạ, nói đến đây ngừng lại một chút, hài lòng nhìn vẻ mặt thâm đen của Thái Lặc, sau khi mấy chữ này hạ xuống thấy mặt Thái Lặc khó coi thêm vài phần, mới chậm rãi nói: “Gả cho ta tốt hơn nhiều, tin tưởng rằng cô nương sẽ cân nhắc.”

Ai dám nói không, ta liều mạng với kẻ đó!

Chiến Bắc Liệt cong cong khóe miệng, sắc mặt càng thư thái vài phần, hỏi tiếp: “Có vị hôn phu không?”

Sau khi Tô Hách nói xong, không để ý tới Thái Lặc nữa, ngửa mặt lên trời nói: “Đấu cùng ta?”

Mọi người dại ra, tròng mắt rơi rớt khắp nơi, há hốc miệng nhìn hai người này.

“Tiểu nữ tử thành tâm đối đãi!”

Tô Hách bị nụ cười này làm thần hồn điên đảo, lập tức đống ý: “Nàng muốn gì ta liền cho cái đấy!”

Một lát sau, Lãnh Hạ quay đầu lại nhìn Chiến Bắc Liệt, giọng nói lạnh lùng: “Sau này nấu cơm giặt quần áo nấu nước quét rác…..”

Tô Hách sửng sốt, lập tức cười ha ha, lắc đầu nói: “Cô nương này, nàng thật thú vị, bản công tử thích người thú vị như vậy, thế này đi, hắn cho ngươi hai trăm dê bò, một trăm con tuấn mã, ta cho ngươi bốn trăm con dê bò, hai trăm con tuấn mã!”

“Sau này lời của ta là thánh chỉ, nếu ta nói một…….”

Thật là khó nói!

Các tùy tùng cũng đứng ngẩn người, có kẻ bị kinh hãi, sắc mặt tái xanh.

Trong ánh mắt khinh bỉ của dân chúng, Tô Hách khinh thường cười nhạo, Thái Lặc cười nhạt, hành động của Lãnh Hạ làm họ mở rộng tầm mắt.

Lãnh Hạ khẽ cười: “Chỗ tốt của ngươi…… ta không rõ lắm, không bằng công tử giảng giải cặn kẽ cho ta!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn nói xong liền nhìn về phía Lãnh Hạ, mày cau lại, nữ nhân này từ đầu đến giờ không nói câu nào, chẳng lẽ là người câm…..

Sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Bắc Yến!

Tô Hách bừng tỉnh đại ngộ, hắn tưởng câu kia là nói đùa, ai ngờ………

Trò hay hôm nay thật là nhiều, đây rõ ràng cũng chỉ là một người bình thường, dù tướng mạo tuấn lãng bất phàm nhưng có thể đọ lại tài lực của hai người kia không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hả?” Đại Tần Chiến thần trừng mắt, một tay ôm ngang tức phụ lên, đi nhanh xuống tầng dưới, hung tợn nói: “Nàng dám!”

Nhất là nụ cười kia, giống như đóa Bạch Liên trên đỉnh Tuyết sơn đang nở hoa trước mặt họ, cánh hoa bay múa trong làn mưa tuyết, quyến luyến mà xinh đẹp.

“Nếu không vì đại ca ngươi thì sao chúng ta lại chiến bại, sau khi c·h·ế·t cũng không dược truy phong, ngươi còn dám đắc ý?” Chỗ dựa vững chắc của ngươi đã không còn!” Tô Hách liên tục ho khan: “Phi! Bây giờ ngươi chỉ là loại c·h·ó nhà có tang, còn dám đấu với bản công tử!”

Lực sát thương của câu nói này không khác một quả bom!

Người dân trên phố hăng hái bừng bừng nhìn màn cầu thân trước mặt, trên một tửu lâu cũng có một nam tử đứng ở cửa sổ, vô cùng hứng thú nhìn xuống phía dưới.

Thái Lặc bị tiếng hét chói tai này làm cho tỉnh lại, nhìn Tô Hách hai mắt trợn to, hắn sợ hãi để tay trước mũi Tô Hách, đặt mông ngồi trên đất.

Tô Hách chỉ cảm thấy đứng cạnh người này làm hắn chẳng ra sao, liền cảm thấy xấu hổ, quát to: “Buông, ta là công tử phủ thừa tướng, ngươi là ai?”

Tùy tùng vội vàng lao lên, một đám người giằng co bên đường.

Quyển 2 - Chương 40-1: Tiêu Phượng, chờ ta!

Ai ngờ…..

Xứng a!

“Tiểu nữ tử………….”

Cánh tay lập tức rũ xuống, toàn thân co giật, trong đầu lại lóe lên một hình ảnh, một nữ tử bạch y phiêu dật chậm rãi tới gần hắn, khóe môi lộ vẻ nhu hòa và ý cười, giống như một con gió mát mùa hè phả vào mặt hắn, nàng lặng lẽ nói ra một câu.

Thái Lặc chỉ cảm thấy tâm trí bay đi mất, cô nương xinh đẹp này nhìn thế nào cũng thấy đẹp, dù là trợn mắt lên cũng đẹp!

“Con mẹ nó, đuổi theo!” Tô Hách hét lớn một tiếng, quát tùy tùng đuổi theo hướng hai người kia vừa đi.

Chiến Bắc Liệt chân c·h·ó đi vòng qua phía sau nàng, đấm đấm lưng: “Tiểu nhân nhất định thành tâm……”

Nhìn qua thì đây chỉ là hai kẻ quyền quý, vì tranh nữ tử mà động thủ, trong lúc đánh nhau một kẻ lỡ tay g**t ch*t kẻ kia, nhưng rơi vào mắt người có lòng, rốt cuộc sẽ bị xuyên tạc thành hình ảnh gì, mục đích gì, thâm ý gì?

Vừa chạy được vài bước, Thái Lặc ở sau lưng bỗng nhiên đánh về phía hắn!

Lãnh Hạ cười yếu ớt: “Có.”

Lãnh Hạ hài lòng búng tay một cái: “Sau này nếu ta lấy thêm tiểu thiếp……”

Chiến Bắc Liệt gật đầu, sắc mặt xem ra hơi có vẻ thoả mãn, tiếp tục hỏi: “Có trăm dê bò tuấn mã không?”

Lãnh Hạ liếc mắt, nếu Chiến Bắc Liệt biết sính lễ tặng tức phụ hắn là dê bò ngựa, sẽ có phản ứng gì đây.

Dân chúng xung quanh liên tục cảm thán, cô nương này thực sự là tốt số, vừa nãy hán tử này đã làm bọn họ sợ hãi vì sính lễ, nào ngờ chỉ với một câu nói thầm, liền tăng gấp đôi!

Cũng không ít người vừa nhìn đã hiểu, hâm mộ lắc đầu, nếu không vì mối thâm thù của hai người kia thì sao giá có thể cao đến vậy.

Người vừa tới một thân cẩm bào màu đen, mày kiếm hiên ngang, trong mắt ngập đầy hàn quang, đứng giữa đường phố, chói mắt làm cho người ta không dám nhìn gần!

“Cút! Ngươi nổi điên cái gì, c·h·ó………” Tô Hách nói được một nửa liền cảm thấy khó thở!

Đúng lúc này, một cơn gió vút qua, bàn tay đang giơ giữa không trung bị một bàn tay khác nắm lấy.

Ánh mắt Tô Hách và Thái Lặc lạnh vô cùng, hai người, một là nhi tử của Thừa tướng, một là thống lĩnh cấm vệ quân, lại bị một tên tiểu bạch kiểm không biết ở đâu ra làm mất hết mặt mũi.

Tùy tùng sau lưng nhìn thấy ánh mắt chủ tử liền hiểu ý, tới gần cười gian: “Công tử, cô nương này hợp ý ngài không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sau này nấu cơm giặt quần áo quét rác nấu nước……….”

Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể biện bạch!

Lãnh Hạ mím môi suy nghĩ một chút, trêu chọc lắc đầu: “Không có.”

Vừa dứt lời liền cười to, trong tiếng cười ẩn chứa sự ác ý.

Trong đám đông, Lãnh Hạ khoanh tay đứng đó, ánh mắt khẽ nhướn lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Hắn vừa nói vừa lắc đầu, giọng điệu khinh bỉ nói: “Hai trăm dê bò…… một trăm tuấn mã……….”

“Không cần!” Nam tử lắc lắc ngón trỏ, ánh mắt nhìn xuống hán tử đang quỳ trên đường, một tia tàn nhẫn hiện lên trong mắt, xoay người đi xuống dưới, âm trầm nói: “Bản công tử thích cạnh tranh, đặc biệt là với loại c·h·ó nhà có tang này, rất có cảm giác thành tựu!”

Thật mẹ nó xứng đôi!

Hắn túm lấy vạt áo Thái Lặc, nắm thật chặt, không nói được điều gì, cũng không còn thở nữa.

Nàng nhắm mắt tìm lại trong trí nhớ, lúc mở ra, ánh mắt lạnh thấu xương, chậm rãi nhếch miệng.

Rốt cuộc đây là khởi điểm hay điểm cuối, bọn họ mỏi mắt mong chờ!

==

Lãnh Hạ cũng nhìn về phía Tô Hách, mày liễu hơi nhíu lại, dung mạo người này có vài phần quen quen.

Lãnh Hạ càng ngày càng đây là ý trời muốn giúp, người tính không bằng trời tính, không ngờ Thái Lặc này chính là đệ đệ của Ngột Đạt Cáp.

Nàng ôm lấy tay Chiến Bắc Liệt, lẳng lặng gật đầu, khóe môi ẩn chứa ý cười, trả lời: “Tiểu nữ tử cầu còn không được!”

Chiến Bắc Liệt lập tức giơ ba ngón tay lên thề: “Tiểu nhân quyết không dám nói hai!”

Đến lúc mọi người có phản ứng lại, trên phố đâu còn bóng dáng của hai người kia nữa.

Lãnh Hạ chớp mắt mấy cái, vô tội nói: “Đương nhiên là có.”

Người tới chính là Chiến Bắc Liệt!

Lãnh Hạ chậm rãi đến gần hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói nhỏ một câu.

“Được Hoàng thượng tín nhiệm?” Tô Hách giãy dụa thoát ra, bị siết cổ nên mặt đỏ bừng.

Nam tử ‘cạch’ một tiếng, gấp quạt lại, dùng đuôi quạt gõ vào đầu hắn: “Chỉ có ngươi là lanh lợi nhất!”

Công tử nhà hắn không thích gì, chỉ thích cường thủ hào đoạt cô nương Tắc Nạp, cô nương dưới kia dùng khuynh thành tuyệt sắc cũng không đủ để hình dung, làn da kia trắng như tuyết, khác biệt hoàn toàn với nữ tử Bắc Yến!

“Thế nào? Đi theo ta đi!” Tô Hách nghe tiếng cảm thán xung quanh, càng đắc ý, vươn tay định nắm lấy cổ tay Lãnh Hạ.

Đạp phá thiết hài vô mịch xử – Đắc lai toàn bất phí công phu!

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng trên tửu lâu, nhìn Thái Lặc bị quan phủ trói gô lại giải đi, khóe môi chậm rãi cong lên ý cười.

Lãnh Hạ nhếch nhếch đuôi mắt, cũng không định tha cho hắn, cười nhạo nói: “Sau này lời của ta là thánh chỉ, nếu ta nói một……”

Nhưng người này khác hán tử Bắc Yến thường gặp, nam tử này vóc người yếu ớt, khuôn mặt trắng nõn có vài phần nho nhã, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ d·â·m tà, khoác một tấm áo choàng hoa lệ, trời đông nhưng lại phe phẩy chiết phiến.

Tô Hách đang giãy dụa chợt trợn trừng hai mắt, động mạch ở cánh tay hắn bị một viên đá nhỏ thần không biết quỷ không hay bắn trúng!

Hắn khẽ cong khóe môi, vung tay thả tay Tô Hách ra, Tô Hách lảo đảo được tùy tùng đỡ lấy, hắn nhìn cũng không nhìn, chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Hạ.

Nụ cười này, làm vô số người mất hồn, không ít bách tính đều ngây người, cô nương này quả thực đẹp không sao tả xiết!

Đúng, chính là như vậy!

Cánh tay trên cổ siết chặt, cắt đứt nguồn không khí của hắn, hai chân giãy dụa, hai tay quơ quạng giữa không trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái Lặc bước nhanh lên phía trước, nắm lấy cổ áo Tô Hách, dữ tợn quát: “Đại ca của ta hy sinh vì nước, tỷ tỷ của ta ở bên Hoàng thượng nhiều năm, ta còn là thống lĩnh cấm vệ quân được Hoàng thượng tín nhiệm, ngươi có cái gì, ngươi cũng chỉ là nhi tử của thừa tướng, ngoài cha ra thì ngươi có cái gì?”

“Sau này nếu ta lấy thêm thứ thiếp…….”

Chiến Bắc Liệt nhe răng cười: “Ta làm tất, làm tất!”

Cái gì có thể nhịn chứ cái này không thể nhịn!

Lời nói của hai người theo gió tản ra xung quanh.

Kẻ ngu xứng đồ ngốc, ai dám nói họ không phải là trời sinh một đôi?

Lúc hắn đang định nói thêm thì một thanh âm truyền tới từ phía xa: “Thái Lặc, cô nương này xinh đẹp như thế, ngươi dùng dê bò làm sính lễ, không cảm thấy làm vấy bẩn sự thánh khiết của nàng sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Công tử yên tâm………” Tùy tùng cười thô bỉ, thấy hắn trừng mắt nhìn, liền mau chóng bảo đảm nói: “Tối hôm nay, cô nương này sẽ ở trong sương phòng chờ công tử!”

Đại hán tên là Thái Lặc càng nhìn càng mê đắm, lòng như nổ tung, lần thứ hai kiên định nhất định phải lấy cô nương này về nhà!

Thái Lặc bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt tức giận, lúc nhìn rõ người vừa tới, lửa giận càng bốc cao, cười nhạo nói: “Tô Hách, là ngươi!”

Dân chúng xung quanh xem kịch xong liền báo quan.

Những bức tượng đá trên đường bị đoạn đối thoại này làm vỡ nát thành từng mảnh vụn, hóa thành bột phấn bay bay trong gió…..

Thái Lặc siết chặt cổ Tô Hách, hét lớn: “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi phá rối! Lão tử muốn g·i·ế·t ngươi! Nếu như không có ngươi, cô nương kia sẽ gả cho ta!”

Hắn khoát tay kết luận: “Thành, ta đành cố mà lấy nàng vậy!”

“Tiểu nữ tử không dám nói hai!”

Ta muốn mạng của ngươi!

Dân chúng xung quanh hưng phấn!

Chiến Bắc Liệt hạ quyết tâm, cái gì gia quy với chả không gia quy, cái gì nam nhân nói một không nói hai, ném cho c·h·ó ăn đi, hôm nay nhất định phải lăn lộn trên giường với tức phụ, phạt thật nghiêm, a, tốt nhất là một ngày một đêm không thể xuống giường, để nàng ném ngay cái ý nghĩ lấy thêm thê thiếp!

Dân chúng xung quanh liền than lên sợ hãi, người này đúng là tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm thì tiểu bạch kiểm nhưng không ngờ đầu óc cũng không bình thường, công tử kia đưa ra sính lễ cao như vậy, cô nương này còn chưa nhận lời, sao có thể đồng ý với hắn.

“Tiểu nữ tử làm tất!”

Răng trên răng dưới không tự chủ mà va vào nhau, hắn hét to lên: “Sao có thể như thế? Ta…….ta thật sự không muốn g·i·ế·t hắn! Ta…… ta không muốn g·i·ế·t hắn!”

Chiến Bắc Liệt trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, trong mắt viết rõ: Trêu hoa ghẹo nguyệt!

Tô Hách phe phẩy chiết phiến, bộ dạng phong lưu, ánh mắt đảo một vòng trên người Lãnh Hạ, hiện lên tia hài lòng, rồi lại liếc nhìn Thái Lặc đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Thì chẳng là ta, mới đi chiến trận về không lâu, nhiều ngày không gặp, ngươi càng trở nên nghèo túng rồi…………..”

Thứ duy nhất còn lại chỉ là bóng lưng của cặp đôi xứng đến cực hạn kia vì đoạn đối thoại khiến lòng người bốc hỏa trong tâm trí mọi người.

Trầm giọng hỏi: “Cô nương có ruộng đất không?”

“Sau này………..”

Rốt cục Chiến Bắc Liệt cũng sảng khoái, vui vẻ nghênh ngang dẫn tức phụ ra khỏi đống tượng đá.

Binh lính vội vã tới, thấy người đã c·h·ế·t là công tử Tô Hách phủ thừa tướng, tay đang nắm chặt vạt áo thống lĩnh cấm vệ quân Thái Lặc, vẻ mặt Thái Lặc trắng bệch ngồi dưới đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ta không cố ý g·i·ế·t hắn!” Vô số bách tính và các tùy tùng đi theo Tô Hách đều làm chứng án mạng này.

Tại giây phút tử vong này, hắn hiểu chuyện chưa từng có, thông thấu toàn bộ mọi chuyện, sự không cam lòng hóa thành chút khí lực cuối cùng, chậm rãi giơ cánh tay lên, muốn nhắc nhở Thái Lặc đã phát điên đang nửa quỳ ở trên người hắn.

Hắn chỉ đuôi quạt vào mặt Thái Lặc, cười khinh miệt: “Đại ca ngươi, Ngột Đạt Cáp bị tiểu nhi Đông Sở g·i·ế·t trên chiến trường, bây giờ ngươi còn cậy được cái gì nữa? À, ngươi còn một vị tỷ tỷ làm phi trong cung, nhiều năm như thế mà một quả trứng cũng không sinh được!”

Loại chuyện cầu yêu trên đường này, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải, Bắc Yến thật sự là rất thú vị!

Lúc trước đã bị Tô Hách làm nhục một phen, nay lại bị Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ k*ch th*ch, hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí!

Xứng a!

“A!” Một tiếng thét chói tai vang lên, bách tính xung quanh không thể tin trừng mắt nhìn Tô Hách đã c·h·ế·t.

Hắn cao giọng hứa hẹn: “Cô nương xinh đẹp, nếu nàng gả cho Thái Lặc ta, hai trăm con dê bò và một trăm con tuấn mã…. là của nàng, đều là của nàng!”

Mọi người đang lôi kéo, bỗng nhiên………….

Cô nương này, gặp vận may!

Tô Hách không sợ chút nào, quay mặt đi không thèm nhìn hắn, một bộ dạng trời đất bao la lão tử lớn nhất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 40-1: Tiêu Phượng, chờ ta!