Cuộc Gặp Gỡ Rung Động – Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7
Cậu vừa đến trường đã gây chấn động, có bạn học nhìn thấy cậu ở văn phòng giáo viên liền lập tức truyền tin, các nữ sinh bắt đầu bàn tán râm ran rằng lớp 6 sắp có một nam thần mới.
Tối Chủ nhật, cuối cùng khách hàng cũng gật đầu thông qua. Ôn Ý thở phào, ngã người ra ghế.
Tần Tư Nịnh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
Sáng mai Tần Tư Nịnh phải đến công ty họp, gần mười hai giờ hai người mới mỗi người về phòng ngủ.
Tần Tư Nịnh kéo cô lại: “Khách hàng khốn nạn, đừng có chạy!”
Ôn Ý biết rõ, thật ra cô ấy muốn giúp mình giảm bớt gánh nặng tiền thuê. Nếu thật sự không muốn sống với ba mẹ, cô hoàn toàn có thể về ở trong mấy căn nhà thuộc quyền sở hữu của mình.
“Cũng chưa chắc, anh chàng đẹp trai ở quán bar nhìn có vẻ khá si tình mà.”
[……]
Ôn Ý đứng nguyên tại chỗ rất lâu, sau đó mới xoay người đi lên cầu thang.
Lúc giờ ra chơi muốn tám chuyện, chợt nhận ra người bên cạnh đã thay đổi.
“Hai ngàn.”
Thời cấp ba họ dùng QQ, từng kết bạn với nhau, nhưng ba Ôn không cho cô dùng điện thoại, cũng không cho lên mạng, nên gần như chưa bao giờ sử dụng.
Trong những ngày không gặp nhau, anh vẫn luôn âm thầm chúc phúc cho cô.
“…”
Đã từng có một thiếu niên, vì thanh xuân mà đến, ban cho cô một giấc mộng đẹp.
“Ôn Ý, uống nước không? Muốn tôi mang cho một chai không?”
“Tám phần là không đáng thật, đàn ông thì ai cũng thiếu kiên nhẫn cả.”
“…Anh đến mức không có thời gian ra ngoài luôn hả?”
“Hay là mình dọn qua ở với cậu đi? Tháng sau ba mẹ mình về nước, mình không muốn sống chung với họ đâu. Cậu thuê nhà hai phòng đúng không? Mình ở phòng còn lại, chia đôi tiền thuê, khoảng cách không vấn đề gì cả, dù sao mình cũng lái xe đi làm mà.”
“Sau này tụi mình có xích mích nên không còn thân nữa, quan hệ không tốt lắm.” Ôn Ý giải thích.
Biểu cảm của Ôn Ý trở nên hơi phức tạp, không kìm được tò mò: “Cậu với ảnh nói chuyện hợp lắm hả?”
“Chọn nhà hàng đi, anh sẽ tranh thủ ghé qua.”
“Cậu bỏ đi. Anh mình không có bảy tình sáu d·ụ·c đâu, lại còn cố chấp cực kỳ. Ai cũng không thể lay chuyển tình yêu duy nhất của anh ấy dành cho nghề luật.”
Ôn Ý bận sửa bản vẽ cả hai ngày, chỉ thi thoảng tranh thủ trả lời được một hai câu.
“Được rồi, cậu cứ tập trung làm việc đi, chính sự quan trọng.” Tần Tư Nịnh đẩy cô về phòng ngủ, “Giờ thì xử lý bản thiết kế trước đi, mình muốn xem gu thẩm mỹ của bên khách hàng ra sao.”
“Cấp ba?” Tần Tư Nịnh trợn tròn mắt, bắt đầu kích động: “Ý cậu là, hai người là bạn cùng lớp cấp ba, nhiều năm sau tình cờ gặp lại nhau ở quán bar?”
“Đừng có định chơi trò đạo đức với mình.”
“Lòng tham của mình chưa c·h·ế·t!” Tần Tư Nịnh làm vẻ đáng thương, “Ý Ý, cậu sắp rời xa mình rồi, đến chút việc nhỏ này cũng không chịu giúp sao?”
“OK, tuần sau em gửi địa điểm và thời gian cho anh.”
“Ôn Ý, đề Toán phát chưa?”
Cúp máy xong, Ôn Ý giơ tay ra hiệu “OK” với Tần Tư Nịnh.
Ôn Ý gật đầu. Thực ra chuyện lấy hoa hồng cũng bình thường, vì bạn kia là người giới thiệu, kiêm luôn vai trò kết nối hai bên như một AE.
[Cái cô giáo này có lai lịch gì mà nãy giờ trừng mắt với tôi thế?]
“Trời ơi! Bảo sao mình cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người không bình thường! Cậu thì liên tục nói tốt cho anh ta, anh ta thì ra sức chắn rượu cho cậu.” Tần Tư Nịnh hoàn toàn không nghe Ôn Ý nói tiếp, hoàn toàn đắm chìm trong sự phấn khích, “Vậy còn Quý Hoài thì có là gì nữa!”
“Khách hàng mà, thường hay ‘bệnh’ một chút.” Ôn Ý buột miệng.
Loa thông báo vang lên, tàu điện rời ga, tiếp tục hành trình đến trạm tiếp theo.
Tống Trừng Nhượng cau mày: “Ai?”
“Bản thiết kế phức tạp vậy mà chỉ cho hai ngàn? Ít nhất bạn ấy ăn nửa rồi còn gì!” Tần Tư Nịnh ôm ngực thở hổn hển, “Bạn học cấp 3 mà đối xử với cậu vậy hả? Ăn công sức của cậu luôn rồi!”
Ôn Ý bật cười: “Cậu đừng lo cho mình nữa, lo nghĩ cách theo đuổi anh mình đi thì hơn.”
Và cả, lúc chụp ảnh tốt nghiệp lớp 12, đã không còn bóng dáng quen thuộc ấy nữa.
Dưới sự sắp xếp của giáo viên chủ nhiệm, Thẩm Tư Chu ngồi ở hàng ghế sau cô. Có bạn học còn cố tình nháy mắt trêu chọc cô, nhưng Ôn Ý không thấy vui hay xúc động gì, chỉ là bạn cùng lớp thôi, nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.
Ôn Ý ngẩn người, tiếp tục kéo xuống, sáu bài viết liên tiếp đều giống hệt nhau:
“Hiểu hiểu hiểu. Nhưng mà mình mới vào Cảnh Thuận, chắc sẽ bận một thời gian, không có thời gian nhận đơn riêng đâu.”
[Cuối tuần có rảnh không? Muốn đi chơi với tôi không?]
Ôn Ý sững người một lúc, không biết nên trả lời thế nào. Cửa tàu điện ngầm từ từ khép lại, hình ảnh khuôn mặt thanh tú của cô phản chiếu lên lớp kính, hòa vào bóng dáng người đàn ông kia.
Ôn Ý kể lại vài chuyện hồi cấp ba, Tần Tư Nịnh càng nghe càng thấy tiếc nuối. Thời học sinh là lúc tình cảm thuần khiết nhất, vậy mà lại bỏ lỡ mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Công việc và chuyện nhà cửa gần như đã ổn định, sau khi về nhà, cô kể cho Tần Tư Nịnh chuyện sắp chuyển đi.
Tần Tư Nịnh ấp a ấp úng: “Gọi là… giai đoạn làm quen… chăng?”
“Ờ đúng rồi, trong lòng anh ta có người khác.” Tần Tư Nịnh lập tức tỉnh táo lại, “Có người trong lòng rồi mà còn chắn rượu cho cậu? Đồ đàn ông tồi!”
Ôn Ý đã đoán trước cô ấy sẽ phản ứng như vậy nên chuẩn bị sẵn lý do: “Nhà cậu cách Cảnh Thuận xa quá. Công ty mình lại có ký túc xá, giá rẻ nữa. Mình chuyển vào đó ở cho tiện đi làm.”
Ôn Ý nghe không hiểu kiểu mập mờ này, truy hỏi ngay: “Đến mức nào rồi?”
“…”
“Cậu còn khách sáo với chị dâu tương lai sao?”
“Làm như vậy là đúng, nếu sau này anh ta không chủ động tìm cậu, thì chứng tỏ anh ta không có kiên nhẫn, không đáng để cậu quan tâm.”
“Ôn Ý.”
“Thôi, phiền lắm.”
“Từ thứ Hai đến thứ Bảy anh đều có việc. Chủ nhật chiều em đến nhà anh.”
Đáng tiếc không? Tất nhiên là có.
Cả hai ngày cuối tuần, Ôn Ý đều ở nhà sửa bản thiết kế. Tần Tư Nịnh cũng không đến công ty, chẳng đi chơi, ở lại giúp cô. Vì hai người cùng ngành nên có thể hỗ trợ nhau một chút.
“Ừm, rất đáng tiếc.” Cô nói.
Khi nhìn thấy người thật, phản ứng đầu tiên của Ôn Ý là, lời đồn hoàn toàn không nói quá, quả thật là cực phẩm.
Ôn Ý cũng lễ phép mỉm cười, rồi quay lại phía trước.
Bài thứ hai là vào đúng 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm nay, ảnh pháo hoa, dòng chữ: [Vui vẻ, càng phải vui vẻ hơn.]
Dự án trước Ôn Ý làm cho Thiên Hành là do Tần Tư Nịnh giới thiệu. Công ty cô ấy chuyên về marketing quảng cáo, cũng thuộc bên đại diện, thường phải giao thiệp với các nhà phát triển.
“Là anh ấy.” Thấy cô vừa hay nhắc tới, Ôn Ý cũng không giấu nữa, thật lòng nói: “Mình và anh ấy quen nhau từ cấp ba.”
Cô thở dài liên tục, cảm thán: “Đáng tiếc thật đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Ý cúi người nhặt cây bút lên, đặt lên mép bàn của cậu.
Lúc không giải được bài toán, không biết tìm ai để hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Tư Nịnh quay đầu nhìn cô. Ôn Ý sững người rồi lập tức nhận ra: ngày mai cô chính thức trở thành “khách hàng có bệnh”.
Ôn Ý rên nhẹ một tiếng, đứng dậy giả vờ bỏ chạy:
Tần Tư Nịnh bực bội, hai tay khoanh lại đi qua đi lại trong phòng khách:
“Vậy là bạn ấy lấy hoa hồng à?”
“Anh có một văn bản rất quan trọng cần hoàn thành.”
“Ôn Ý, hôm nay có bài tập Ngữ văn không vậy?”
Thì ra anh đã từng quay lại trường.
Không cài đặt chỉ hiển thị ba ngày gần nhất, có mấy dòng trạng thái.
Cả hai đùa giỡn một lúc, mệt đến mức nằm lăn ra sofa. Tần Tư Nịnh quay sang hỏi cô mấy ngày nay nói chuyện với Quý Hoài thế nào rồi.
“Cậu tốt nhất làm người cho đàng hoàng.”
[Trưa nay định ăn gì?]
Tần Tư Nịnh do dự: “Chắc là… cũng tạm ổn?”
Ngày 1 tháng 1 là sinh nhật của Ôn Ý, cũng là ngày đầu năm mới.
[Ủy viên thể d·ụ·c lớp mình là ai thế? Tôi muốn đăng ký thi đấu bóng rổ.]
Ôn Ý hết cách, đành gọi điện cho Tống Trừng Nhượng, hỏi anh tuần sau có rảnh đi ăn không. Đầu dây bên kia nghiêm túc đáp:
“Mình không có thời gian, phải sửa bản thiết kế.”
Chương 7
Tiếng chuông vào lớp vang lên, vai Ôn Ý bị vỗ nhẹ, cô quay đầu lại thì nghe thấy nam sinh nói: “Bút của tôi rơi rồi, cậu giúp tôi nhặt lên được không?”
Tần Tư Nịnh giơ ngón tay lắc lắc, tỏ rõ thái độ “không đâm đầu vào tường không chịu từ bỏ”, vô cùng kiên quyết:
“Lâu như vậy mà không liên lạc, hồi cấp ba quan hệ giữa hai người không tốt à?”
Là một đơn hàng nhỏ do bạn cấp 3 giới thiệu. Năm nay cô đã nhận khá nhiều job riêng từ chỗ bạn ấy.
Bảy năm trước, thiếu niên đứng dưới lầu nhà cô, bên cạnh là những chùm pháo hoa rực rỡ, anh đã hét lớn câu ấy —
“Sau này đừng nhận đơn của cô ta nữa. Nếu cần, mình giúp cậu hỏi bên Thiên Hành với Ngạn Hoằng.”
Có thầy cô không cho phép nói chuyện riêng trong giờ học, thì trên bàn Ôn Ý sẽ bất ngờ bay đến một mẩu giấy, mở ra là dòng chữ mạnh mẽ, ngông nghênh:
“Làm cho công ty nào vậy? Hành hạ quá đi.”
“Nhưng mà…”
Cô nghĩ đó chỉ là lời giới thiệu bình thường giữa bạn học, không ngờ rằng trong suốt một tháng sau đó, vai cô thường xuyên bị vỗ.
“Ôn Ý, cho tôi mượn vở ghi một chút.”
“Gì cơ?”
Những lời từ chối của Ôn Ý nghẹn lại trong cổ, cuối cùng chỉ biết giơ ngón cái với cô ấy. Tần Tư Nịnh cười khoác vai cô: “Một nhà cả mà, hiểu chưa?”
Nghĩ đến đối tượng là Tống Trừng Nhượng, Ôn Ý cảm thấy chuyện này cực kỳ hợp lý. Cô chỉ đành bất lực lắc đầu:
“Ừ.”
“……”
Bài mới nhất là tháng trước: ảnh sân bóng rổ trường cấp ba Thịnh Duệ và lớp học khối 11 lớp 6, không có dòng chữ nào kèm theo.
Hứng thú của Tần Tư Nịnh tụt một nửa, xót xa cho việc Ôn Ý phải thức khuya làm việc trước khi đi làm chính thức, liền hỏi:
Đúng là kiểu hợp tác thương mại bình thường, chỉ vì biết Ôn Ý là người dễ tính, lại đang thiếu tiền, nên bạn kia mới lợi dụng.
“Anh ấy còn chưa kết bạn với tớ nữa.”
“Tôi là Thẩm Tư Chu.” Cậu mỉm cười tự giới thiệu.
Tần Tư Nịnh bĩu môi, lại hỏi: “Trả cậu bao nhiêu?”
Thứ Hai tuần sau, Ôn Ý chính thức đi làm. Cô chỉ có hai ngày cuối tuần để nghỉ ngơi. Tần Tư Nịnh đề nghị: “Hay tụi mình đi chơi cho thoải mái chút?”
Ôn Ý đành phải giơ tay lay vai cô, nhắc nhở: “Anh ấy vì bạn gái cũ mà ba ngày không ăn gì.”
“Không phải…”
Nam sinh nói cảm ơn, giọng nói lười nhác, tiện thể hỏi một câu: “Bạn học, cậu tên gì vậy?”
Tần Tư Nịnh lại nhớ tới chuyện đêm đó: “Mình nhớ lúc đó trên ghế phụ xe hình như có người? Mà còn là một anh đẹp trai nữa?”
Tất cả đều là ảnh pháo hoa rực rỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau này Thẩm Tư Chu thường đùa: Hai người bọn họ mà làm bạn được, hoàn toàn là nhờ vào nỗ lực đơn phương của anh.
“Ôn Ý, sinh nhật vui vẻ, năm mới càng phải vui vẻ hơn.”
Cùng một dòng chữ, cùng một thời điểm, chỉ khác năm.
Tần Tư Nịnh bĩu môi: “Cái công ty nhỏ xíu đó đúng là không ra gì, vừa keo kiệt vừa không có thẩm mỹ.”
Tần Tư Nịnh ôm gối hét lên: “Cậu dám giấu mình đi ở với con gái khác! Cậu thay lòng! Cậu bắt cá hai tay! Đồ cặn bã họ Ôn!”
Bên kia lập tức đổi giọng không chút do dự:
Tần Tư Nịnh hỏi: “Cậu làm việc trực tiếp với bạn đó hay là khách hàng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phiền gì chứ, tụi mình thắng bằng thực lực, không cần nợ ân tình.” Tần Tư Nịnh nói đầy tự tin.
Lúc tổ chức lễ hội nghệ thuật, không còn ai xung phong tham gia.
“Bổn tiểu thư chỉ thiếu một cơ hội thôi. Chỉ cần mình kết bạn được với anh ấy, mọi thứ sẽ khác.”
Cô ấy lập tức bật dậy, đôi mắt sáng rỡ đầy mong đợi: “Vậy mình có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không?”
“Thôi được, vậy hôm đó Tần Tư Nịnh cũng đi cùng đó.”
Nằm trên giường, trong đầu Ôn Ý lại hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Thẩm Tư Chu.
“Gọi anh cậu tới luôn.”
Ôn Ý là người chậm nhiệt, nhưng không thể chống lại sự nhiệt tình của thiếu niên. Dần dần họ trở nên thân thiết.
Cô nhấp vào trang cá nhân của Thẩm Tư Chu.
Cô ấy ôm ngực hét to: “Tình yêu đến rồi!”
Ôn Ý bật cười, vỗ vỗ đầu cô ấy như đang dỗ thú cưng: “Chờ mình chuyển sang rồi, sẽ mời cậu đi ăn một bữa.”
“Cũng có thể nói vậy, tụi mình chỉ học chung một năm, sau đó anh ấy…”
“Mình đã hẹn thuê chung với một đồng nghiệp rồi.” Ôn Ý bịa thêm lý do để từ chối.
Ôn Ý nhắc khéo hai chữ: “Say rượu.”
Cô lại nói: “Vẫn nên chọn Quý Hoài đi, lúc cậu làm việc nhớ tranh thủ nhắn tin với anh ta nhiều vào, không được thì đổi người luôn, đừng phí thời gian.”
“Nói tiếng người đi.”
“…”
“Với bạn ấy.”
“Anh mình sẽ chặn cậu đó.” Ôn Ý tàn nhẫn đáp.
“Mình không biết, tụi tớ đã bảy năm không liên lạc rồi.”
“Chuyển ra ngoài làm gì, cậu cứ ở với mình là được rồi.” Tần Tư Nịnh tỏ rõ vẻ không tán thành.
“Yên tâm, mình không có vấn đề gì đâu. Cuộc chiến của cậu mới là quan trọng.” Cô nghĩ đến gương mặt của anh chàng đẹp trai, vẫn chưa nỡ từ bỏ, “Kể thêm chút về anh ta đi, bạn gái cũ của anh ta là ai? Cậu quen không?”
Càng nghĩ càng không buồn ngủ, cô mở điện thoại ra, phía trên cùng là tin nhắn mới của Quý Hoài, nhưng Ôn Ý không mở. Cô kéo xuống, tìm thấy ảnh đại diện của Thẩm Tư Chu.
“Buồn ngủ rồi, ngủ thôi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.