Cuộc Gặp Gỡ Rung Động – Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57
“Ý Ý à.” Thẩm Tư Chu gọi cô.
Cô ta không nói một lời, chỉ lặng lẽ giúp cô mang thùng đồ ra đến tận cửa công ty, rồi đưa lại cho cô.
Ngoài phòng khách, Thẩm Tư Chu mặt không biểu cảm đọc to thông tin công việc của Ôn Tấn: “Cảnh sát hỗ trợ giao thông ở đội giao thông Giang Duyên, vào làm được năm năm, cấp trên là Lâm Lâm. Năm năm nữa có thể xin vào biên chế.”
Ôn Ý sững người một chút, rồi cũng bật cười: “Ừ, về nhà.”
“Mày đừng có mơ!” Ôn Tấn cao giọng, nhìn Thẩm Tư Chu, cười khẩy: “Ồ, mày muốn cưới nó, nên muốn lấy sổ hộ khẩu đúng không?”
Ôn Ý lấy sổ đỏ từ trong túi xách ra, sắc mặt Ôn Tấn lập tức thay đổi, đưa tay định giật lấy. Cô đưa cho Thẩm Tư Chu giữ, nói: “Căn nhà này sắp giải tỏa rồi, nếu không có sổ đỏ thì các người khó làm việc lắm, đúng không?”
Ôn Tấn rụt tay lại đang cầm sổ hộ khẩu, giọng bắt đầu yếu xuống: “Mày muốn làm gì?”
Sau khi dọn dẹp xong phòng chứa, Ôn Ý kéo thùng đồ ra ngoài. Thẩm Tư Chu bước tới đưa sổ hộ khẩu cho cô: “Cất kỹ vào, rất quan trọng.”
Đó từng là phòng ngủ của Ôn Ý.
Ôn Ý khẽ gật đầu, xoay người đi thang máy xuống, trở lại văn phòng. Khi kiểm tra lại hệ thống OA, đơn xin nghỉ việc của cô đã được phê duyệt.
“Cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua.” Ôn Ý cúi người thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn.
Sắc mặt Ôn Ý lập tức trầm xuống, cô cực kỳ ghét nghe người đàn ông này gọi mình bằng cái tên đó.
Ôn Ý quay đầu nhìn, là Dư An Nam.
“Ừ, làm sao bây giờ nhỉ.”
Ôn Ý suy nghĩ một chút, đùa: “Tự nhiên lại càng muốn chuyển đi hơn đấy.”
“Cô có chuyên môn tốt, có thể cân nhắc những công ty coi trọng thiết kế. Như công ty cũ của cô, Mộ Tín, là lựa chọn rất ổn.” Giám đốc Lâm nghiêm túc đưa ra lời khuyên, sau đó mỉm cười: “Năng lực của cô rất xuất sắc, nên ngược lại tôi thấy cô ở đây mới là lãng phí.”
“Cứ xem nhà trước đi, tìm việc không vội.”
Cô bật đèn pin, cẩn thận tìm những món đồ quan trọng rồi nhẹ nhàng cho vào thùng đóng gói.
[Hôm nay cô ấy sẽ đến công ty tôi phỏng vấn, tôi sẽ cố ý ngồi đợi ở quán cà phê bên cạnh. Cuối cùng tôi đã quyết định đường đường chính chính gặp lại cô ấy, còn cô ấy sẽ nghĩ đây là một cuộc trùng phùng.]
Ôn Ý không hiểu anh định làm gì, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Các đồng nghiệp trong văn phòng đều hiểu ngầm rằng Ôn Ý sắp nghỉ việc, lần lượt tiếp nhận công việc từ cô. Cô cũng hiếm khi nhàn rỗi như vậy, mỗi ngày chỉ vào hệ thống OA kiểm tra, lại thấy đơn vẫn bị kẹt ở chỗ Phó tổng, mãi vẫn chưa được duyệt.
“Sao em không hỏi anh làm sao biết mấy chuyện này?”
Khu Lê Viện, tầng một và tầng sáu chính là nơi Ôn Ý từng ở. Cô sững người một chút rồi buột miệng: “Căn đó chỉ có một phòng ngủ một phòng khách thôi mà.”
Cô suýt quên mất, chính Thẩm tổng là người đưa ra chính sách phúc lợi nhà ở cho nhân viên, khu Nhất Hào cũng thuộc quyền sở hữu nhà anh, chẳng ai dám đuổi họ ra cả.
Hắn nói tiếp: “Được thôi, mang mười vạn đến đổi.”
Tim Ôn Ý khẽ rung lên. Cô lật sang trang tiếp theo, vẫn là cô, đang gục đầu ngủ trên bàn học.
[Cô ấy rất thích căn-tin số 3 của Đại học Văn Lâm.]
“Mày là ai?” Ôn Tấn lùi lại nửa bước, hỏi.
“Vâng ạ.”
Nghe những lời “mật ngọt c·h·ế·t ruồi” này, Ôn Ý chỉ mỉm cười nhẹ, sau khi rời khỏi phòng họp thì chạm mặt Giám đốc Lâm.
“Tin chứ, vì em cũng chẳng nghĩ ra được đáp án nào khác.” Ôn Ý tắt điện thoại, nghiêng đầu nói: “Mai nghỉ, đi với em một chỗ nhé.”
Câu cuối mơ hồ mang chút ý bảo vệ, Ôn Ý trả lời: “Không phải đột ngột, cũng không có ai thất lễ.”
Thẩm Tư Chu tặc lưỡi: “Vậy xem ra, trước giờ những câu trả lời của anh em đều không tin nhỉ.”
Ôn Tuấn không chịu. Anh bình tĩnh nói: “Cần tôi bảo cấp trên của anh gọi điện cho anh không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Tấn nghiến răng, nhét sổ hộ khẩu vào tay anh: “Mày đừng quên, ông ấy cũng là ba của Ôn Ý!”
“Tống Trừng Nhượng nói với anh chứ gì.” Ôn Ý trả lời không cần nghĩ ngợi, còn hỏi lại: “Chẳng lẽ còn có đáp án thứ hai?”
Thẩm Tư Chu nghiêng đầu nhìn Ôn Ý, siết chặt nắm tay, rồi mở lời trước: “Chúng tôi về lấy đồ, tiện thể chuyển hộ khẩu.”
Trang thứ ba, thứ tư, thứ năm… Mỗi trang sau đều là Thẩm Tư Chu vẽ cô, ở những khoảnh khắc khác nhau, trong những hành động khác nhau, với đủ kiểu biểu cảm của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chào Chủ tịch Thẩm.” Ôn Ý lễ phép chào.
Ôn Ý ngồi xuống nhặt từng quyển, chợt ánh mắt bắt gặp bìa một cuốn sổ vẽ quen thuộc, là cảnh một cô gái đứng giữa cánh đồng hoa tulip. Vì đã lâu năm, hình ảnh hơi phai màu, các cạnh cũng mòn đi đôi chút.
Là hình một nữ sinh mặc đồng phục, để tóc mái bằng, má phúng phính, đang cúi đầu làm bài kiểm tra, trông rất yên tĩnh và ngoan ngoãn.
“Cái này là quà sinh nhật anh tặng em đúng không?” Thẩm Tư Chu cầm chiếc đèn xông tinh dầu lên, nhìn thấy tên và hình vẽ khắc trên đó, cười nói: “Đúng rồi, anh còn vẽ em lên đây nữa.”
Thẩm Tư Chu không thèm để ý, mở sổ kiểm tra thấy tên Ôn Ý có trong đó, liền ném sổ đỏ lại, nói: “Từ nay đừng tìm đến Ý Ý nữa. Nếu không đụng đến cô ấy, các người cũng sẽ không gặp chuyện gì.”
Thẩm Tư Chu tha cho cô, cũng ghé vào xem màn hình: “Hay là chuyển sang đường Lê đi?”
Giang Thành vào tháng Mười Một dần bước vào mùa đông, gió lạnh buốt thổi qua, Ôn Ý khẽ rùng mình, rồi đóng cửa sổ bên cạnh lại.
Quản lý Thái gọi Ôn Ý vào phòng họp, giữ cô lại trò chuyện khá lâu, không ngừng khen ngợi năng lực làm việc của cô, bày tỏ sự yêu mến với cô, tâng bốc cô lên tận mây xanh.
“Ai nói anh định xin lỗi? Điều anh muốn nói là—” Thẩm Tư Chu khẽ cúi người, giọng thì thầm bên tai cô, rất nhẹ và ấm áp: “Anh yêu em.”
“Tôi muốn mang hết đồ đạc trong phòng đi.”
Thẩm Tư Chu nhận lấy, ngập ngừng hỏi: “Là món quà năm đó em định tặng anh phải không?”
“Ăn nói cho đàng hoàng.” Thẩm Tư Chu bước lên một bước, chiều cao của anh tạo nên khí thế áp đảo, khiến người ta gần như không thở nổi.
Họ hẹn sẽ chuyển nhà sau hai ngày. Đồ đạc của Ôn Ý không nhiều, nhanh chóng dọn dẹp và đóng gói xong, chất đầy trong phòng khách.
Lá đơn nghỉ việc của cô đã được cả quản lý Thái và Giám đốc Lâm ký tên, sau khi chụp ảnh lại, Ôn Ý nộp đơn trên hệ thống nội bộ OA để đi theo quy trình. Đơn của nhân viên thường chỉ cần duyệt đến cấp Phó tổng, bình thường một ngày là xong.
“Chứ còn sao nữa?” Thẩm Tư Chu lườm cô.
“Vậy thì anh lấy sắc đẹp của mình ra nuôi em đi.”
Ôn Ý khó hiểu: “Tại sao? Anh biết em muốn đi đâu à?”
Kèm theo một dòng chữ viết rất chỉnh tề, rất nghiêm túc — [Tôi thật sự rất thích cô ấy.]
Thẩm Tư Chu im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra, chuyển nhà cũng không cần gấp đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Giang Thiên nằm vật xuống ghế sô pha, tiếp lời bằng một câu quen thuộc: “Về rồi thì mau đi nấu cơm!”
“Lâu lắm rồi em chưa quay lại nơi này.” Ôn Ý bình tĩnh nói.
“A Tấn, ai đấy?” Giọng Ôn Giang Thiên vang lên từ trong phòng. Ông ta loạng choạng bước ra, trên người nồng nặc mùi rượu, rồi ồ lên: “Là Ý Ý à.”
“Cứ theo quy định đi ạ.” Ôn Ý đáp.
Đường Lê là nơi Ôn Ý từng ở một năm sau khi tốt nghiệp đại học. Dù không gần trung tâm, cơ sở vật chất xung quanh cũng không sầm uất, nhưng lại cách công ty Mộ Tín chỉ năm phút đi bộ.
Ôn Ý vén tấm vải lên, bước vào, thấy một đống sách vở và đồ linh tinh chất bừa bộn trên tấm ván gỗ, phủ đầy bụi.
[Sau 602 ngày, tôi lại được gặp cô ấy.]
“……”
“Buông ra.” Thẩm Tư Chu lạnh giọng, gạt tay Ôn Tấn ra, đứng chắn trước mặt cô.
“Em vừa nói gì?” Thẩm Tư Chu đưa tay ra, đặt lên eo cô chuẩn bị cù.
Ôn Ý nhìn bóng lưng Dư An Nam, khẽ cong môi cười, ôm thùng đồ từ từ bước ra khỏi tòa nhà công ty. Thẩm Tư Chu đang đợi cô phía trước.
Chủ tịch Thẩm im lặng hồi lâu, rồi khoát tay: “Đi đi.”
“Anh cũng xứng?”
Ôn Ý quay đầu lại: “Sao ạ?”
Ôn Tấn hít sâu một hơi, hạ giọng: “Sổ đỏ đổi lấy sổ hộ khẩu, ngoài ra miễn bàn. Dù sao chủ hộ là ba, ông ấy có thể xin lại được.”
Anh đắc ý nhướn mày: “Biết sao được, tại anh đẹp trai quá thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[……]
Bên dưới là một hàng chữ nhỏ: [Bạn cùng bàn mới của tôi, Ôn Ý.]
Ôn Ý lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
“Tao không xứng, vậy mời cút.” Ôn Tấn tỏ vẻ vô lại.
[Cô ấy retweet thiết kế của Darlene trên Weibo, tôi nghĩ cô ấy sẽ thích món quà sinh nhật năm nay.]
Thẩm Tư Chu dùng ngón trỏ chọc nhẹ lên má cô, mỉm cười nói: “Sau này chúng ta sẽ cùng nhau xem thật nhiều pháo hoa.”
“Dọa anh?” Thẩm Tư Chu cười nhẹ: “Anh vào được là nhờ quan hệ của Tiêu Yến năm năm trước. Sau khi vào rồi thì bị phát hiện từng vi phạm nồng độ cồn 15 lần, nhận tiền trái phép 10 lần, 2 lần say rượu lái xe, từng nhờ Lâm Lâm cứu người. À đúng rồi, còn anh và cả ba anh nữa—”
Ôn Ý cười, xoa xoa tóc anh như đang vỗ về, “Chúc mừng nhan sắc nhà họ Thẩm, từ nay mỗi ngày đều được ngủ phòng chính nha.”
Chuyện cuối cùng này, cô không muốn phá lệ nữa. Hơn nữa sắp đến đợt khuyến mãi 11/11, rời đi sau đó coi như đã tiếp nhận và hoàn thành thêm một dự án lớn, hồ sơ cá nhân sẽ đẹp hơn.
Sau một tuần trôi qua yên ổn, Ôn Ý dẫn Thẩm Tư Chu đến một khu dân cư cũ kỹ. Cô dẫn đường rất quen thuộc, băng qua mấy con ngõ nhỏ, tìm đến tòa nhà số 10, ngẩng đầu nhìn lên.
Thẩm Tư Chu giơ ngón trỏ ra lắc lắc, nghiêm túc nói: “Sắc đẹp của anh chỉ dành riêng cho nhà thiết kế Ôn mà thôi.”
Nét chữ bay bướm, đầy tự do, như thể người viết lúc ấy đang rất vui.
Họ rời khỏi căn nhà, đi xuống cầu thang đến chỗ đỗ xe. Thẩm Tư Chu đặt thùng vào cốp xe, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng ba.
[Hôm nay là sinh nhật cô ấy, tôi nhớ cô ấy lắm.]
Cô gật đầu, cho vào túi xách.
“Đừng có dọa tao!”
“Được rồi.”
Cô xoay người quay trở lại, một âm thanh rất khẽ lướt qua tai: “Cảm ơn chị gái.”
Khi kéo một thùng nhỏ, sợi dây buộc chồng sách bên trong bị tuột ra, sách rơi lả tả đầy sàn.
Anh bước tới đón lấy thùng đồ theo thói quen. Ôn Ý cười nói: “Thẩm Tư Chu, bây giờ em không có việc làm, cũng không có chỗ ở, chẳng giúp được gì cho anh đâu.”
“Ừ ừ ừ.” Ôn Ý khoác tay anh, cùng bước về phía khu dân cư số Một.
Khi cô ôm thùng đồ chuẩn bị rời đi, đồng nghiệp trong văn phòng chẳng ai chủ động chào hỏi. Ôn Ý cũng không muốn khách sáo với họ, vừa đi tới cửa thang máy thì có người đỡ lấy thùng từ tay cô.
Hô hấp của Ôn Ý khẽ nghẹn lại, tay cô run run lật tiếp các trang sau.
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Là vì tôi muốn bắt đầu lại từ đầu.”
“Hay là đợi tìm được việc rồi mới thuê nhà, như vậy đi làm sẽ tiện hơn.” Thẩm Tư Chu đề nghị.
“Ừ.”
Cô tò mò cầm lên, mở ra xem rồi mới nhận ra đây không phải là cuốn của mình. Ngay sau đó, ánh mắt cô lập tức bị nội dung bên trong cuốn hút.
Thẩm Tư Chu đưa tay ra: “Đưa đây.”
“Cảm ơn cô.” Ôn Ý cất tiếng nói.
[Dạo này trời trở lạnh, cô ấy rất sợ lạnh, không biết bây giờ sống có tốt không.]
Ôn Ý lắc đầu: “Khu đó không thuộc khu thương mại, giao thông lại bất tiện.”
“Ừ.”
“Sao lại đột ngột nghỉ việc?” Giọng Chủ tịch Thẩm vẫn nghiêm nghị, hỏi thêm: “Có phải trong công ty có ai không tôn trọng cô?”
“Cuối tuần sau đi.” Thẩm Tư Chu nói.
“Tiểu Ôn, cô qua đây một chút.”
Anh hỏi: “Muốn tôi kể tiếp không?”
Thẩm Tư Chu ôm lấy chiếc thùng, quay sang cô nói: “Đi thôi Ý Ý, mình về nhà.”
Rốt cuộc có phải là không cho cô nghỉ việc không nhỉ?
Ôn Ý quá lương thiện, có sổ đỏ trong tay cũng chỉ nghĩ đến việc trao đổi. Nhưng với kiểu người như hai ba con nhà họ Ôn, thái độ mềm mỏng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Ôn Ý bật cười khúc khích. Thẩm Tư Chu lại nói: “Cho nên đấy, anh đành miễn cưỡng đi thuê căn hộ tầng sáu ở khu Lê Viện rồi.”
“Chuyện tiện tay thôi mà.” Dư An Nam liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Chị giỏi như vậy, chắc cũng chẳng cần lời chúc phúc của tôi đâu. Sau này đừng gặp lại nữa, để khỏi cãi nhau.”
Muốn bắt đầu lại từ đầu, ở một công ty do chính cô tìm được, gặp những đồng nghiệp có thể có mâu thuẫn cũng như đồng cảm, làm một công việc có thể khiến cô bực bội nhưng sẽ cực kỳ vui sướng khi thấy thành quả.
Công ty Cảnh Thuận đúng là rất tốt, đãi ngộ cao, đồng nghiệp tôn trọng, nhưng cái “tốt” đó là vì bạn trai của cô, chứ không phải vì chính bản thân Ôn Ý.
Ánh mắt Ôn Ý sau đó liếc sang Ôn Giang Thiên đang nằm trên ghế sô pha, ông ta đã say mềm, đang ngáy khò khò, hoàn toàn không biết gì.
Giám đốc Lâm vỗ nhẹ vai cô: “Hy vọng sau này chúng ta có dịp hợp tác lại trong công việc.”
Thẩm Tư Chu gật đầu: “Đại khái đoán được, nên cần anh chuẩn bị trước một tuần.”
Trở về khu dân cư Nhất Hào, Ôn Ý mở thùng, lấy từng món đồ ra, dùng khăn lau sạch từng chút một.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa được mở ra, là Ôn Tấn.
Nhà ở khu này nằm trên tầng ba, Ôn Ý leo cầu thang rồi gõ cửa. Bên trong vang lên giọng đàn ông đầy bực bội: “Ai đấy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo quy định, nhân viên chính thức phải nộp đơn trước một tháng để công ty có thời gian tìm người thay và bàn giao. Nhưng thực tế không quá nghiêm ngặt, nếu có việc gấp hoặc không quá bận, một tuần là có thể rời đi.
Giám đốc Lâm hỏi cô: “Cô đã quyết định sẽ đi đâu chưa?”
Bên cạnh ghi chú: [“Suỵt, ngủ đi.”]
“Ý Ý…” Thẩm Tư Chu định nói gì đó, nhưng bị Ôn Ý ngắt lời: “Đừng nói xin lỗi nữa, em nghe đủ rồi.”
“Dạ, em cảm ơn chị Trương.” Ôn Ý mỉm cười.
“Không, là hôm nay chị bận xử lý mấy việc khác, quên mất.” Chị đồng nghiệp trong phòng Nhân sự vừa nói vừa click duyệt ngay trước mặt cô, rồi dặn thêm: “Thẻ nhân viên em nộp lại trước khi đi là được. Thời gian này chủ yếu là bàn giao công việc với phòng ban. Giấy xác nhận nghỉ việc sẽ đưa em vào ngày cuối. Có gì cần thì cứ đến tìm chị.”
Mọi thứ đều quay trở lại giống như tám tháng trước, nhưng lần này Ôn Ý không hề cảm thấy lo lắng hay bực bội. Cô bình tĩnh, thong thả lướt mạng tìm thông tin tuyển dụng và cho thuê nhà.
Hắn vừa thấy Ôn Ý liền túm lấy cánh tay cô kéo vào trong: “Biết đường về hả mày, mày…”
Ôn Ý hơi khó hiểu, không rõ sao anh lại nhắc đến pháo hoa, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Ừm.”
Chiều thứ Hai, gần hết giờ làm, Ôn Ý thấy đơn vẫn còn kẹt ở phòng Nhân sự nên xuống tìm người: “Chị Trương, đơn nghỉ việc của em có vấn đề gì ạ?”
Ôn Ý đọc từng trang một cách cẩn thận, rồi cuối cùng lật đến trang cuối:
Chương 57
Căn nhà cũ có ba phòng ngủ và một phòng khách, phòng chứa là không gian nhỏ được ngăn riêng, đến cái cửa cũng không có, chỉ treo tạm một tấm vải che.
Chị lại hỏi thêm: “Em định đi đúng sau một tháng hay muốn đi sớm hơn?”
Cô xóa sạch mọi tài liệu liên quan đến mình trong máy tính, dọn dẹp đồ đạc trên bàn, giao lại thẻ nhân viên cho phòng nhân sự, lấy giấy chứng nhận nghỉ việc, rồi trở về văn phòng chờ đến giờ tan ca.
Ôn Tấn xoa tay, xoay mấy cái, mặt đầy khinh khỉnh: “Ôn Ý mày giỏi nhỉ, còn dắt theo một thằng trai bao về giúp lên mặt.”
Ôn Ý tranh thủ lúc rảnh lên lầu tìm Phó tổng, không ngờ lại gặp Chủ tịch Thẩm.
Thẩm Tư Chu phải đi làm, trong lúc chờ anh về, Ôn Ý kiểm tra lại khắp nơi xem có bỏ sót gì không, rồi kéo mấy thùng đồ anh đã đóng sẵn ra gần cửa.
Trang thứ hai mươi lăm là một tấm hình chụp chung, cậu con trai hơi nhếch môi, nghiêng đầu khẽ nhìn trộm cô gái bên cạnh.
“Lên xem một chút đi.” Thẩm Tư Chu vỗ nhẹ vai cô.
Việc nghỉ việc của Ôn Ý cần có một tháng để bàn giao công việc, cô cũng cần trong thời gian này tìm một căn nhà mới và chuyển ra khỏi khu dân cư Nhất Hào.
—
Cô từng tựa lên bậu cửa sổ, nhìn anh bắn pháo hoa.
Ôn Ý cũng khẽ cong môi, lấy ra một món đồ Lego nhỏ, đưa cho anh: “Đây là quà sinh nhật em tặng anh.”
Ôn Ý lập tức xin tha: “Em nói bừa đấy, đừng làm loạn, đừng làm loạn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.