Cuộc Gặp Gỡ Rung Động – Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45
Ôn Ý không trả lời, chỉ nằm lên giường, tắt đèn, bắt đầu tâm sự với Hứa Lạc Chi.
Hứa Lạc Chi vốn chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Thời cấp ba cô sống rất vui vẻ, quan hệ bạn bè cũng tốt, Trình Linh là ai cô suýt đã quên, liền đáp: “Vì ghen tị là thứ lâu dài nhất.”
“……”
Thẩm Tư Chu khẽ cười: “Được.”
“Thấy thì thấy.” Thẩm Tư Chu không bận tâm, “Hoặc là em nói ngay bây giờ, anh sẽ thả em xuống.”
Thẩm Tư Chu đương nhiên cũng ở cùng khách sạn với họ. Trong lúc anh đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, Ôn Ý đã lên lầu bằng thang máy, gõ cửa và bước vào phòng.
Nỗi nhớ dâng lên không thể kìm nén, anh đành phải đến tìm cô.
“……”
Đã rất lâu không nghe đến cái tên đó, Hứa Lạc Chi phải nghĩ một lúc mới nhớ ra là ai: “Cậu ta nói gì với cậu?”
“Nhưng mình vẫn không hiểu sao cậu ta lại nói mình ‘giả ngu’. Mình thông minh thế mà, chưa bao giờ rớt khỏi phòng thi số 1 nha!” Ôn Ý tức giận nói. Những lời khác thì còn nhịn được, chứ bảo cô ngu thì tuyệt đối không chịu.
Ôn Ý thấy anh sốt ruột, cố ý trêu anh: “Anh bế em đến tận cửa khách sạn, em sẽ nói cho anh biết.”
Hứa Lạc Chi mở cửa ra, đưa điện thoại cho cô, nói thẳng: “Thiếu gia Thẩm hỏi chúng ta ở tầng mấy.”
Thẩm Tư Chu đứng đợi trước cửa phòng một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy tin nhắn mới hiện lên màn hình.
“Anh không chịu cho em thời gian để suy nghĩ sao?” Cô cố tình nói giọng trách móc.
Ôn Ý yên tâm bước vào phòng tắm. Sau khi tắm xong bước ra, cô nhận được tin nhắn từ Thẩm Tư Chu.
Anh quan tâm đến suy nghĩ của cô đến vậy, liệu cô có định nghỉ việc, có chuyển ra khỏi khu Nhất Hào, có tha thứ cho việc anh từng lừa dối, và có muốn ở bên anh hay không.
“Em nói xong rồi đấy, mau thả em xuống.” Ôn Ý ngẩng đầu, vỗ vai anh.
Ôn Ý lúc ngồi ngắm biển đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường. Mãi đến khi quay lại hướng khách sạn, cô mới cảm thấy có người đang theo dõi mình.
“Em chưa nói hết.” Thẩm Tư Chu vẫn không chịu buông tay, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Còn anh thì sao?”
Ôn Ý vẫn không ngủ được, dù chỉ là chuyện cũ năm xưa, nhưng lại liên quan đến mình, nên cô cứ lục lại trí nhớ về những chuyện giữa Trình Linh và Thẩm Tư Chu thời cấp ba.
Thẩm Tư Chu: [Anh không ngủ được.]
Ôn Ý: [Hai ngày nay mấy giờ anh đi ngủ?]
Ôn Ý dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh. Ánh trăng và đèn đường giao nhau, chiếu rọi lên gương mặt anh, khiến đường nét của anh càng thêm tuấn tú.
Nếu hồi cấp ba mà anh có khả năng hiểu vấn đề như thế này, thì chắc bài văn cũng không đến nỗi mười lần thi thì bị lạc đề đến chín lần.
Thẩm Tư Chu: [Bốn giờ sáng.]
“Được.”
Thẩm Tư Chu lặng lẽ đi bên cạnh cô, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, như một chú cún nghe lời.
“Anh đã cho rồi.” Thẩm Tư Chu nói.
Thẩm Tư Chu cắn chặt môi, đứng yên không nhúc nhích như một kẻ làm chuyện mờ ám, không dám mở miệng.
“Vậy nên em mới nói cho anh biết mà.”
Ôn Ý cũng đoán được là hôm nay, vì hai ngày trước cô hoàn toàn không có cảm giác bị theo dõi. Hơn nữa, anh chỉ được nghỉ vào cuối tuần, ngày thường công việc bận rộn, đâu dễ gì xin nghỉ phép.
Thẩm Tư Chu: [Vẽ bản vẽ.]
Ôn Ý: [Sao lại thức khuya vậy?]
Cô cần xác nhận rõ, Thẩm Tư Chu là kiểu đàn ông từng trải chuyện tình cảm, đến giờ mới nhận ra Ôn Ý dịu dàng nhất, nên mới quay đầu lại tìm cô? Hay là sau từng ấy năm xa cách, trong lòng vẫn chỉ luôn nhớ đến Ôn Ý?
Lại nhớ đến chuyện vừa nãy Hứa Lạc Chi đột ngột nói muốn về khách sạn trước, Ôn Ý lập tức đoán ra được là ai.
“Câu gì?”
“Không, mình nhìn ra được, chắc chắn không sai đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không nhớ đến anh thật sự quá khó.
“Chồng tương lai của mình muốn lấn sân sang bất động sản, thì tất nhiên mình phải lấy lòng thiếu gia nhà Cảnh Thuận rồi.” Hứa Lạc Chi nói xằng nhưng giọng thì rất nghiêm túc.
Lời ám chỉ rõ rành rành, bốn chữ “được voi đòi tiên” anh thể hiện không chừa chút dư địa nào.
Ôn Ý nghiêng đầu, hừ nhẹ: “Anh thì sao chứ, Thẩm tổng chẳng phải đang sống rất tốt à.”
“Ừ.”
Cô rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, nên chắc chắn không thể sai được.
“Cậu ta nói với cậu à?”
Thẩm Tư Chu: [Không sao đâu, cứ để anh nằm đơ nhìn trần nhà năm tiếng cũng được. Dù sao bạn gái cũng mặc kệ anh, còn bắt anh ngủ ở sofa khi về nhà, anh chịu được mà.]
Hứa Lạc Chi bật cười. Câu mà cô hỏi Thẩm Tư Chu là anh bắt đầu thích Ý Ý từ khi nào.
“Em chẳng thể hiện gì cả.” Thẩm Tư Chu vùi mặt vào hõm cổ cô, giọng trầm thấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Lạc Chi nhìn dáng vẻ cô vội vàng phủ nhận, khẽ cong môi cười: “Thẩm Tư Chu nói một câu rất đúng, cậu không phải giả ngốc, cậu thật sự… ngốc thật.”
Hứa Lạc Chi cảm thấy nếu mình không nói thì chắc Ôn Ý cả đời cũng không nghĩ ra, liền thở dài như thể đang nhắc nhở: “Cậu ta thích Thẩm Tư Chu.”
“……”
Câu này còn nghe được, Ôn Ý lại quay về chủ đề ban đầu: “Vậy thì cậu ta thật đáng thương, chỉ biết oán trời trách đất.”
Từ khi đến Thâm Thành, Ôn Ý thực sự đã rất nhiều lần nhớ tới Thẩm Tư Chu, bởi đây từng là nơi anh sinh sống. Dù rằng anh không có ký ức vui vẻ tại đây, nhưng anh vẫn từng ở lại đây rất lâu.
Hứa Lạc Chi bật cười: “Chứ không thì mình nói thẳng với cậu ta luôn rồi.”
Thẩm Tư Chu: [Haizz, chắc tại bây giờ còn sớm quá, bình thường anh đâu có nằm lên giường sớm thế này.]
“Sau khi về Thâm Thành, anh dọn về khu Nhất Hào ở.”
Ôn Ý ghé sát tai anh, nói nhỏ: “Anh đến rất đúng lúc, em vừa mới đưa ra quyết định.”
Ôn Ý xoay lưng về phía cô: “Phòng này không ở nổi nữa rồi.”
Ôn Ý: [……]
Nói xong quay người bước nhanh về phía khách sạn.
Hai người đã rất lâu không gặp nhau. Dù vẫn thường nhắn tin, nhưng không bằng được nói chuyện trực tiếp. Nhiều điều không tiện chia sẻ qua mạng, những chuyện nhỏ nhặt cũng thường bị bỏ qua.
Ôn Ý nhìn sang Hứa Lạc Chi đang ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng xuống giường, cầm theo thẻ phòng rồi ra ngoài.
Ôn Ý: [……]
“Gì cơ? Trình Linh á?”
Ôn Ý giật lấy điện thoại, ném thẳng lên giường, khoanh tay nói: “Cậu chẳng giữ gì cả, có còn là bạn thân của mình không hả?”
“Cậu đã nói thẳng rồi đấy!” Ôn Ý trừng mắt, “Thẩm Tư Chu tìm cậu hỏi bọn mình ở đâu, vậy là cậu nói thật cho anh ấy luôn à?”
Phản ứng đầu tiên của Ôn Ý là nghĩ đến một người đàn ông lạ mặt, nhưng hiện tại xung quanh không còn ai khác. Nếu thật sự có ý đồ xấu, thì cũng không thể đứng đó chần chừ như vậy.
Ôn Ý không thể tin nổi: “Cậu biết bằng cách nào? Cậu ta không phải thích cái tên… cái tên tỏ tình với cậu à?”
Ôn Ý nhân lúc anh không để ý, đập mạnh lên tay anh rồi nhảy xuống đất: “Vậy anh ngủ ở phòng khách đi!”
“Có người sẽ nhìn thấy đấy.” Ôn Ý kéo nhẹ vạt áo anh.
Đôi mắt đen nhánh trong trẻo nhìn cô đầy thẳng thắn, bên trong còn ẩn chứa chút uất ức không nói thành lời.
“Chiều nay anh mới đến.” Thẩm Tư Chu thật thà trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không thể nói.”
Ôn Ý bất lực lắc đầu, bước ra khỏi góc khuất, đi dọc theo con đường ven biển, dưới ánh đèn đường chầm chậm bước tiếp.
Hứa Lạc Chi khẽ gật đầu, cảm thấy cuối cùng cũng đã thông suốt rồi.
Ôn Ý: [Trước đó anh ngủ ở khách sạn vẫn ngon mà.]
“Thảo nào.” Được nhắc, Ôn Ý cũng nhớ ra mấy chuyện hồi cấp ba: “Trình Linh hay vòng vo hỏi mình về gia cảnh với sở thích của Thẩm Tư Chu, mình nói không biết mà cậu ta còn giận nữa.”
“Vậy nên, Thẩm tổng muốn nói đây là một cuộc tình cờ gặp mặt sao?” Ôn Ý hỏi.
Thẩm Tư Chu: [Lần đó không liên quan đến giường, là do người nằm bên cạnh.]
Ôn Ý giơ ngón trỏ lên lắc: “Mình không tin một chữ nào. Tốt nhất cậu khai thật đi.”
“Vậy là cậu ta nhìn ra được mình cũng từng thích Thẩm Tư Chu nên mới ghét mình à?”
Anh thật sự rất ghét cảm giác tan làm rồi phải trở về căn nhà trống vắng một mình.
Phải biết rằng, không ít đàn ông luôn giữ một hình bóng gọi là “người tình” trong lòng, bên ngoài thì yêu đương với đủ kiểu con gái xinh đẹp. Nhất là kiểu như anh xuất thân danh giá, từng trải, chẳng xem con gái ra gì.
“Cũng đúng, ngu mà không tự biết.”
“Yên tâm, một câu hỏi đổi một câu trả lời, mình không còn câu hỏi nào nữa rồi.” Hứa Lạc Chi nói.
Ôn Ý: [Mở cửa.]
“……”
Ôn Ý: [Không ngủ được thì đếm cừu đi.]
Người khác thế nào Hứa Lạc Chi không xen vào, nhưng cô nhất định không để bạn thân mình bị loại đàn ông như thế lừa gạt.
“Vậy để sau hãy nói.” Ôn Ý cầm quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm, dặn dò: “Không được nói số phòng của mình cho Thẩm Tư Chu.”
Từ đây về khách sạn vẫn còn một đoạn khá xa, Ôn Ý hoảng hốt vỗ vào tay anh: “Em nói đùa đấy, anh mau thả em xuống!”
Thẩm Tư Chu không hề do dự khi trả lời: “Từ năm lớp 11.”
Ôn Ý tiếp tục: “Em tạm thời sẽ ở lại Cảnh Thuận, hoàn thành nốt dự án mùa hè.”
Quan trọng nhất là, Ôn Ý hiểu Hứa Lạc Chi quá rõ, cô ấy đã nói “không thể nói”, thì dù có cầu xin hay đe dọa cũng chẳng moi ra được.
Nếu không, ngay khi Ôn Ý vừa bay đi, anh cũng sẽ lập tức bắt chuyến tiếp theo đến. Công việc tuy quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng hơn cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tư Chu vội hỏi: “Là quyết định gì?”
Thẩm Tư Chu: [Anh ở phòng 1503.]
Ôn Ý bật cười, đưa tay xoa đầu anh như vỗ về, “Em cũng nhớ anh.”
Thêm nữa, bên cạnh có Hứa Lạc Chi, thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện hồi cấp ba, tên anh cũng thường xuất hiện trong cuộc trò chuyện của hai người.
Thẩm Tư Chu gần như không nghĩ ngợi, lập tức ôm ngang cô lên, quay người bước đi.
“Đến được mấy ngày rồi?” Ôn Ý mở miệng hỏi.
Ôn Ý nghe Hứa Lạc Chi thản nhiên buông một câu như vậy, không nhịn được bật cười: “Thôi, mình cũng không thèm chấp kẻ ngu nữa, lười phải đi phân tích xem vì sao cậu ta ghét mình.”
Vừa dứt lời, Thẩm Tư Chu liền kéo cô vào lòng ôm chặt. Ôn Ý khựng lại trong giây lát, sau đó vòng tay đặt lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Từ lớp 11 đến tận bây giờ, tình cảm ấy chưa từng thay đổi.
Buồn cười nhất là, mấy người như vậy lại còn được ca tụng là “chung tình”.
Cô từng ngủ chung phòng, thậm chí cùng giường với anh, nhưng chưa bao giờ biết anh lại “kén giường” như vậy.
Bọn họ chẳng có mấy cơ hội tiếp xúc, hơn nữa đa số đều có cô ở đó, thành ra chẳng có gì để nhớ sâu sắc cả.
Hứa Lạc Chi kéo chăn lên: “Ngủ đi.”
“Được.”
Cô không nhớ tên cậu con trai kia, Hứa Lạc Chi cũng vậy: “Trình Linh thân với cậu bạn đó, nhưng người cậu ta thích là Thẩm Tư Chu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tư Chu: [Đếm cừu vô dụng, anh kén giường.]
Từ tốn an ủi xong, Hứa Lạc Chi nói: “Nhưng điều đó cũng chứng tỏ, bao nhiêu năm qua cậu ta chưa gặp ai ưu tú hơn hai chúng ta.”
Ôn Ý rúc vào lòng anh, giấu mặt lại, nói khẽ: “Ngày mai anh theo bọn em về lại Thâm Thành, buổi tối đi với em.”
Tối đó, khi nhắc đến buổi họp lớp, Ôn Ý nhớ ra một chuyện: “Lần trước mình về Tuyền Thành, trên đường có gặp Trình Linh.”
Nói nửa chừng rồi không giải thích, chỉ tổ làm người ta tò mò không chịu được.
Đặc biệt là ở căn hộ tại khu Nhất Hào, khi nhìn thấy phòng khách vắng tanh, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Ôn Ý từng ở đó.
Thấy không thể lừa được, Hứa Lạc Chi đành phải nói thật: “Là mình hỏi cậu ta một câu, câu trả lời khiến mình rất hài lòng, nên mình mới nói vị trí.”
“Sau này cậu sẽ biết thôi.” Hứa Lạc Chi an ủi cô.
“Anh biết em cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ.” Anh dừng lại vài giây, giọng thấp hơn bình thường, theo gió biển thổi vào tai cô: “Nhưng mà anh nhớ em.”
Thẩm Tư Chu không chịu, bước chân cũng không nhanh, giống như đang tản bộ, ôm cô thong thả đi về phía khách sạn.
“Cậu ta nói mấy lời rất kỳ quái.” Ôn Ý không nhịn được quay đầu nhìn cô bạn, kể lại nguyên văn lời Trình Linh, “Mình thật sự không hiểu nổi, hai đứa mình đã làm gì khiến cậu ta hằn học đến mức nhớ đến tận bây giờ?”
Ôn Ý tức giận chộp lấy cái gối bên cạnh ném sang: “Vậy thì thà cậu cứ nói dối còn hơn!”
Chương 45
Chưa nói đến tất cả những ký ức giữa hai người họ, từng chuyện nhỏ lẻ đều có thể gợi lại.
“Anh tốt chỗ nào? Mỗi ngày đều cô đơn trong căn nhà trống rỗng, anh…” Thẩm Tư Chu dừng lại hai giây, rồi nói đầy lý lẽ: “Máy lạnh trong phòng ngủ của anh còn hỏng nữa.”
Đang mải nghĩ thì thủ phạm chính lại nhắn tin đến.
“Không phải.” Thẩm Tư Chu ho nhẹ hai tiếng, giải thích: “Anh không tìm em, anh chỉ đi theo em thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.