Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 717: Ngoại truyện Lý Cẩm Dạ 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 717: Ngoại truyện Lý Cẩm Dạ 5


Nhiều năm trước, trận dịch lớn trong quân Tây Trấn đã để lại ám ảnh trong lòng vợ chồng Ôn lang trung. Họ vẫn canh cánh trong lòng, nên ở Nam Cương hai năm rồi vẫn không yên tâm, nhất định phải đi về phía Tây một chuyến nữa, mà chuyến đi ấy lại kéo dài thêm hai năm.

“Ta thích ngươi thì đã sao, đến quỷ cũng biết chuyện này rồi; còn ngươi, nếu không thích ta, tại sao lần nào cũng tặng những thứ quý giá như vậy? Đừng viện cớ nói là bù đắp cho ta! Đừng nói mấy năm thanh xuân tươi đẹp của lão nương có thể bù đắp bằng mấy món đồ ấy; cho dù bù đắp được, ta có cần không?”

Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu, điều chỉnh tư thế rồi mở mắt cười: “Làm ăn cũng ổn, kiếm được không ít bạc. Nghe nói Quỷ Y Đường càng kiếm nhiều, mai phải xem sổ sách thật kỹ.”

Ôn Tương lạnh lùng cười, nheo mắt lại: “Là ta hiểu nhầm, hay là ngươi hiểu nhầm?”

Cao Ngọc Uyên thầm hiểu rõ, e rằng cũng là vì bệnh của Lý Cẩm Dạ nên mới trở về: “Người đâu, chuẩn bị nước nóng và cơm canh cho gia đình Ôn lang trung!”

Trước kia nàng không dùng, gần đây vì để che đi sắc mặt tái nhợt, nên mới bắt đầu dùng.

Tô Trường Sam đi ngay sau lưng hắn, thấy Ôn Tương thì thân thiết vô cùng, lảo đảo bước tới ôm lấy nàng một cái thật chặt: “Muội à, ta nhớ muội muốn c·h·ế·t!”


Lý Cẩm Dạ nghiêng đầu, đầu mũi chạm vào mặt nàng, ngửi thấy hương thơm trên người nàng, là mùi phấn son, loại đặc trưng của nữ tử Nam Cương.

Ôn Tương đón lấy, ngọc bội còn lưu lại nhiệt độ của hắn. Nàng ngây ngốc nhìn một lúc, rồi bật cười: “Giang Phong, nguơi định để ta đợi thêm mấy năm nữa?”

Giang Phong không còn chỗ trốn, im lặng hồi lâu, rồi hít sâu một hơi, chậm rãi đáp: “Đúng vậy, có thể hy sinh tất cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Ngọc Uyên: “…” Tên này đúng là bà mối chuyên nghiệp.


“Hiểu cái gì?”

Quả nhiên, sau khi nhà họ Ôn rửa mặt thay y phục, ăn uống no nê, bèn đến bái kiến.

“Ừ!”

Nhiều năm thầm mến, đến cả tiểu Kính cũng nhìn ra. Ôn Tương cũng chẳng buồn che giấu: “Nếu hắn không đưa, ngươi cứ lấy uy của chủ mẫu ra ép là được!”

Cao Ngọc Uyên nhìn người có tâm tư không giấu nổi kia, mỉm cười: “Ở trong thư phòng của gia, lát nữa ta sẽ bảo hắn đưa ngươi về.”

Yết hầu Tạ Dịch Vi khẽ động đậy, nhíu mày, cuối cùng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.

Cái gọi là “đầu bạc răng long”, chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ sao?

Lời vừa dứt, cửa thư phòng “két” một tiếng mở ra, Giang Phong bước ra ngoài, ánh mắt rơi lên gương mặt Ôn Tương, trong mắt thoáng hiện lên một tia sáng.

Bên kia, Ôn Tương và Giang Phong sóng vai bước đi.

Rất lâu sau, đợi khi Cao Ngọc Uyên đã bình tâm lại, Tạ Dịch Vi mới cười nói: “Nghe đồn, mỗi lần Giang Phong đến Nam Cương, chưa tới vài canh giờ, Ôn Tương cô nương kia nhất định sẽ chạy đến. Sao hôm nay đến giờ vẫn chưa thấy người đâu vậy?”

Không ngờ ăn cơm xong, Lý Cẩm Dạ lại cùng Giang Phong chui vào thư phòng, lần này ngay cả Tô Trường Sam cũng bị gọi đi.

Cao Ngọc Uyên kéo chậu than lại gần, ngồi xổm xuống, nhìn hắn: “Đừng cứ nhắc chuyện quá khứ, sau này chúng ta sẽ lại đi, còn có thể thấy cảnh đẹp hơn.”

Cao Ngọc Uyên bước tới, chạm vào tay hắn: “Mọi việc dặn dò xong cả rồi, có thể về phòng chưa?”

Cao Ngọc Uyên vừa định lên tiếng thì Thanh Sơn bước vào: “Tiểu thư, Ôn cô nương đến rồi, cả hai phu thê Ôn lang trung cũng đến.”

Hắn đặt môi lên môi nàng, khẽ hé miệng, trong miệng nàng có mùi trà: “Bích Loa Xuân à? Trường Sam mang về sao?”

Nàng không cần bất kỳ lời an ủi nào, trong lòng nàng rõ hơn ai hết, điều duy nhất có thể làm chính là ở bên cạnh.

Vì uống thuốc nên hắn không được uống trà, chỉ có thể uống nước lọc, nên càng thêm lưu luyến. Hôn xong, hắn cười, như cậu thiếu niên nằm trong phòng tối đợi nàng đến thắp đèn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Phong lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, trên đó khắc hình một con ngựa.

Ôn Tương lập tức đẩy hắn ra, đặt tay lên cổ tay hắn bắt mạch, chăm chú chẩn đoán một lúc rồi vui vẻ nói: “Thế tử gia, chỉ nói nhớ thôi thì giả lắm, phải có hành động thiết thực.”

Cao Ngọc Uyên bật cười: “Được!”

Lý Cẩm Dạ ngoan ngoãn gật đầu, hai vợ chồng tay trong tay vào phòng. Khi quần áo từng lớp được cởi ra, Cao Ngọc Uyên quay mặt lau nước mắt.

Một lúc sau, nàng chỉ nhẹ giọng nói: “Sức khỏe chàng vẫn còn thời gian, cớ gì phải vội vàng như vậy, mọi việc đều đã sắp đặt xong hết. Nếu ta tìm được cách chữa trị thì chẳng phải thành chuyện nực cười lắm sao?”


Tô Trường Sam ẩn ý nhìn sang Giang Phong: “Muội à, thiết thực thì ta đã chuẩn bị xong cả rồi. Nhưng hôm nay ta không tranh giành vị trí chủ nhân đâu, mai ta sẽ đưa đến cho muội. Đi đây. Này, Giang Phong, lát nữa nhớ đưa muội ta về nhà đấy, một bước cũng không được thiếu!”

Lý Cẩm Dạ vươn tay kéo nàng ngồi lên đùi, nhắm mắt, vùi mặt vào lòng nàng: “Có dặn dò gì đâu, chỉ hỏi chuyện làm ăn bên ngoài thôi mà.”

Gầy quá rồi, giống như một bộ xương vậy.

Cao Ngọc Uyên bực bội,ra đứng trong sân, Tạ Dịch Vi đi đến đặt tay lên vai nàng.

Ôn Tương: “…” Thế tử này sao cái gì cũng biết thế?

Thấy thần sắc vợ chồng Ôn lang trung mỏi mệt, Cao Ngọc Uyên bèn khuyên họ nghỉ ngơi, chỉ giữ lại một mình Ôn Tương: “Ngươi cứ tiếp tục ăn mặc thế này, ta thật sự sẽ tưởng ngươi là một công tử mất.”

Giang Phong nghe xong, khoé môi không khỏi co giật nhẹ.

Cao Ngọc Uyên nhìn hắn.

Lần này họ quay về…

“Thơm quá!”

Ánh mắt Ôn Tương quá nóng bỏng, Giang Phong không thể né tránh, chỉ biết quay đầu, ho khẽ hai tiếng: “Ta tưởng nàng hiểu…”

Ôn Tương cầm tinh con ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Phong: “…”

“Nửa đêm ta dẫn nàng ra xem sao trời. Trời lúc đó lạnh khiếp, nàng lạnh đến nỗi cứ chui vào lòng ta. Bầu trời đêm đó thật đẹp!”

Chương 717: Ngoại truyện Lý Cẩm Dạ 5

Ánh mắt Giang Phong thoáng dao động: “Nàng đừng hiểu nhầm, ta chỉ là, chỉ là…”

Tạ Dịch Vi im lặng nhìn nàng, không nói lời nào.

Cao Ngọc Uyên cúi đầu nhìn hắn, trong lòng đau nhói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng sợ mất hắn hơn bất kỳ ai, ngoài hắn ra, trên đời này nàng chỉ còn một người thân là Tam thúc. Từng người, từng người đều rời đi, nàng biết phải sống sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Phong: “…” Ôn Tương không phải muội muội ngươi!

“Đồ nam dễ hoạt động hơn, ta không phải đang vội đến gặp ngươi đây sao!” Ôn Tương nói, nhưng ánh mắt thì không ngừng lén nhìn về phía sau lưng Cao Ngọc Uyên.

Lý Cẩm Dạ ngâm mình trong thùng gỗ, cười nói: “Còn nhớ năm đó chúng ta đến Bồ Loại không?”

“Ta thấy chất ngọc này tốt, nên sai người mài thành món đồ nhỏ này, nàng giữ lấy mà chơi.”

“Ừ!”

Ôn Tương tiến lên một bước, ánh mắt lại bức ép lần nữa: “Hiểu sự bất đắc dĩ và nỗi khổ tâm của ngươi à? Họ Cao đối với ngươi quan trọng đến mức ngươi có thể hy sinh tất cả sao?”

Sân viện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Cao Ngọc Uyên bước vào thư phòng, Lý Cẩm Dạ khoác một chiếc trường bào xám trắng, ngồi im lặng trong ghế thái sư, dưới chân đặt một chậu than. Từ sau khi tái phát bệnh, thì ngày càng sợ lạnh.

Ôn Tương hiện tại phải quản lý Quỷ Y Đường, để thuận tiện nên nàng mặc đồ nam, tóc cũng chỉ buộc đơn giản. Nếu không vì lỗ tai còn lộ rõ lỗ khuyên, thì khí chất anh tuấn kia không khác gì một vị công tử.

Cao Ngọc Uyên trước mặt người khác còn có thể giữ dáng vẻ đoan trang, nhưng khi đối diện với Tam thúc, mọi lớp vỏ bọc đều sụp đổ, lòng rối như tơ vò.

Cao Ngọc Uyên bỗng không chịu đựng nổi nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Chàng thì bình thản như vậy, còn con thì không chịu nổi. Những sắp xếp kia con chẳng cần, con chỉ cần chàng thôi!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 717: Ngoại truyện Lý Cẩm Dạ 5