Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 435: Ngươi chắc chắn mắt mình không mù?
“Hồi bẩm gia, Thế tử gia không sao, nhưng Tam gia bị thương. Thế tử gia đang trên đường về Vương phủ!”
Thanh Sơn cẩn trọng kể lại đầu đuôi sự việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Dịch Vi vòng tay Tô Trường Sam lên vai mình, hít sâu một hơi, cố gắng kéo hắn dậy.
“Người đâu, người đâu…”
Nhưng nghĩ lại, Tô Trường Sam đã đem bí mật lớn nhất trong lòng nói với hắn, hẳn là đã coi hắn là tri kỷ.
“Trường Sam, ngươi vì một nam nhân mà ngày ngày say khướt, như vậy có ra thể thống gì không?”
Nét mặt Tô Trường Sam lập tức mất đi vẻ chơi bời, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh hiếm thấy.
Lý Cẩm Dạ nghe xong, thái dương giật giật liên hồi, nghiến răng: “Thằng nhãi này, người ta rõ ràng nhắm vào hắn, vậy mà hắn còn…”
“Vương gia!” Thanh Sơn ở bên ngoài gọi nhỏ: “Có chuyện rồi!”
“Đi thôi, ta đưa ngươi về!”
Chương 435: Ngươi chắc chắn mắt mình không mù?
A Bảo trực đêm nghe động bèn định mở miệng, nhưng bị hắn xua tay ngăn lại: “Đừng đánh thức Vương phi.”
Thanh Sơn tròn mắt nhìn chủ tử, trong lòng thầm nhủ: Gia ơi, sao nói nửa chừng thế!
Gió lạnh thổi qua khiến Tô Trường Sam càng say, nửa người dựa vào Tạ Dịch Vi, tay còn lại bất giác ôm lấy eo hắn, nói vào tai: “Ngươi chắc chắn mắt mình không mù?”
Nghe giọng nói đó, dù có say đến c·h·ế·t, Tô Trường Sam cũng nhận ra kẻ trước mặt, kẻ thù không đội trời chung, Giang Nguyên Hanh.
Tô Trường Sam vốn đã bực bội trong lòng, nay lại uống say, lập tức giơ chân đá tới.
Hắn trừng mắt lên, mượn men rượu quát tháo.
Lý Cẩm Dạ ra đến sảnh ngoài: “Hắn chém thế nào, vì chuyện gì?”
Tô Trường Sam cười ngờ nghệch mấy tiếng: “Ra thể thống gì à? Ta làm mất mặt ta, làm mất mặt Phủ Vệ Quốc Công, liên quan gì đến ngươi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trông dáng vẻ thư sinh yếu đuối, nhưng tay Tạ Dịch Vi lại khỏe vô cùng. Một cái giật mạnh đã khiến chiếc áo vốn buông lỏng trên người Tô Trường Sam rách toạc một đường.
Giang Nguyên Hanh cười nham hiểm: “Thế tử gia, cố ý thì đã sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tại phủ An Thân Vương, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Giang Nguyên Hanh như đã lường trước, cố tình ngã xuống, kêu lên: “Á, đau quá!”
Tạ Dịch Vi hốt hoảng, vội kéo Tô Trường Sam ra sau, đỡ thay một cú đấm.
Người vừa đi, Tô Trường Sam như kẻ say mềm, đổ nhào vào lòng Tạ Dịch Vi, lè nhè: “Đến, đến nào, uống tiếp, không say không về!”
Thanh Sơn nghe đến đây thì tim thắt lại, không dám nói nửa lời.
Nghĩ vậy, Tạ Dịch Vi không giằng ra nữa, chỉ thấy trong lòng dâng lên chút thương cảm: “Hắn buồn, chỉ muốn ôm một cái, sao mình lại hẹp hòi như vậy!”
Hắn vừa ngã, mười mấy gia đinh lực lưỡng đã lao tới.
Tạ Dịch Vi khổ sở giữ lấy người đang lảo đảo muốn ôm lấy mình, vừa bực bội vừa bất lực, tự nhủ: “Ta đây tự chuốc khổ vào thân làm gì cơ chứ!”
Lý Cẩm Dạ nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện lại trong đầu, chậm rãi hỏi: “Tô Trường Sam giờ thế nào? Có bị thương không?”
Tạ Dịch Vi không thèm để ý, lao tới túm chặt lấy vạt áo trước ngực Tô Trường Sam.
Trong màn tuyết trắng, một trận chiến hỗn loạn diễn ra.
Tô Trường Sam ngây người, men rượu như tan biến, ánh mắt lập tức tràn ngập sát khí.
Hai cô nương đứng bên cạnh hoảng sợ đến biến sắc.
“Ngươi…” Tạ Dịch Vi giận đến mức mặt tái xanh: “Ta coi ngươi là bạn, vậy mà ngươi nói chẳng liên quan gì đến ta, ngươi… ngươi…”
Tạ Dịch Vi chẳng mảy may hay biết, vỗ nhẹ vào lưng hắn, khuyên nhủ: “Cả thế gian có bao cô nương tốt, ngươi cần gì phải thích nam nhân? Không thơm, không mềm, còn bốc mùi nữa, đổi đi được không?”
Tô Trường Sam liếc mắt nhìn hắn, cười mỉa đầy ẩn ý: “Chà, Tạ Tam gia đây à, đúng là hiếm khi thấy ngươi đến, khách quý, khách quý!”
Tim Lý Cẩm Dạ trầm hẳn xuống, chân mày nhíu chặt. Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi tới, cuốn tung lớp tuyết mỏng trên mặt đất.
Vốn dĩ, hắn từng nhiều lần chịu thiệt dưới tay Tô Trường Sam, nhưng gần đây Lục gia thế lớn, hắn dựa vào chị gái là Lục Hoàng hậu, quyết định trả đũa.
Tô Trường Sam nhắm mắt, hít sâu một hơi, không đáp.
“Vâng!”
Người vừa đụng vào hắn thoáng sững lại, rồi cười nhạt: “Ồ, thì ra là Tô Thế tử. Thất lễ rồi, vừa nãy đi vội, không thấy ngài.”
Chưa kịp hoàn hồn, hắn lại trúng thêm một đòn, cả người loạng choạng, miệng phun ra máu tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trường Sam từng vài lần đụng độ với Giang Nguyên Hanh, rõ thói hư tật xấu của hắn. Vừa nãy cú va chạm rõ ràng là có chuẩn bị.
*
Thấy Tạ Dịch Vi không phản kháng, Tô Trường Sam lập tức ôm chặt hắn, siết chặt đến nỗi xương như muốn kêu răng rắc.
“CÚT HẾT CHO TA!”
Tô Trường Sam định nói tiếp, nhưng bất ngờ bị người khác hích mạnh, đau đến mức ôm lấy xương sườn, nghiến răng chửi: “Nương nó, ai dám đụng vào ông đây?”
Ánh mắt ấy khiến Tạ Dịch Vi lạnh cả sống lưng, thầm nghĩ: “Hỏng rồi! Hắn lại nhớ tới người kia, không còn thuốc chữa nữa rồi!”
Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt khiến Tạ Dịch Vi nhăn mày.
Lời còn chưa dứt, Tô Trường Sam đột nhiên buông hắn ra, ngẩng đầu cười ngây ngô: “Ta tốt như vậy, vì sao hắn lại không thích ta chứ?”
“Chuyện gì?” Lý Cẩm Dạ mở bừng mắt.
Tạ Dịch Vi khựng lại, ngơ ngác hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”
“Thằng cháu kia, ngươi cố tình đúng không?”
“Bạn?”
Đang định quát lên vài câu, thì lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tô Trường Sam nhìn mình.
“Quá quắt!”
“Này, ngươi là ai, sao vừa đến đã động tay động chân?”
“Thế tử gia chém Giang Nguyên Hanh rồi!”
Tạ Dịch Vi tưởng hắn nghe lời, tiếp tục khuyên: “Ta biết ngươi không sợ mất mặt, nhưng ta lại thấy tiếc cho ngươi. Ngươi tốt như vậy, sao phải tự mình hủy hoại danh tiếng?”
Người mà hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trong vòng tay, nhưng Tô Trường Sam lại không thấy chút vui vẻ nào, lại chỉ thấy đắng chát. Hắn cố gắng nuốt xuống nỗi lòng không thể thổ lộ, chỉ siết chặt hơn nữa, như muốn khắc hình bóng người ấy vào tận xương tủy.
Trong màn tuyết bay mịt mờ, hắn bình tĩnh ra lệnh: “Người đâu, gọi Vương phi dậy!”
Nếu hắn không khuyên, thì còn ai khuyên được?
Đúng lúc đó, Đại Khánh và Nhị Khánh từ xa nghe động tĩnh bèn chạy tới, thấy chủ tử bị vây đánh thì quát lớn: “Dám động vào Thế tử gia? Chán sống rồi hả!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bổn vương đúng là quên mất, Tô Trường Sam là người của ta. Kẻ khác đâu phải nhằm vào hắn, rõ ràng là vì chuyện ban ngày… là nhằm vào ta.”
Tô Trường Sam lảo đảo mấy bước, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, cười như không cười: “Ngươi còn coi ta là bạn sao? Được, bạn tốt, ôm một cái nào.”
Lý Cẩm Dạ giật mình ngồi bật dậy, liếc nhìn Cao Ngọc Uyên đang say ngủ, vén chăn bước xuống giường.
Hai cô nương nhanh chóng nhìn nhau, hiểu ý rồi chạy biến, chẳng dám nán lại thêm một giây.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.