Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 400: Lo nước lo dân
Khóe miệng nhợt nhạt của Lý Cẩm Dạ nhếch lên lên: “Trước kia sức khỏe ta không tốt, nhưng phu nhân ta cũng không hề chê bai!"
Người bán vui mừng trả lời, mở vung nồi nước đang sôi sùng sục, tay nhanh nhẹn cắt sợi mì.
Lý Cẩm Dạ hơi nheo mắt lại, toàn là thói quen ăn uống của hắn, cô nàng này đã quen chăm sóc cho sức khỏe của hắn rồi.
"Muốn ăn không?"
Lý Cẩm Dạ và Cao Ngọc Uyên nhìn nhau, từ mắt nhau nhìn thấy một vẻ sâu sắc.
Nói xong, Cao Ngọc Uyên nghiêng người, hạ giọng nói: "Hắn sắp về miền Nam rồi, sau này không gặp nữa."
Lông mày đang nhíu chặt của Lý Cẩm Dạ giãn ra, hắn nắm lấy tay Cao Ngọc Uyên, đổi giọng hỏi: "Hôm nay hoàng hậu gọi nàng vào cung làm gì thế?"
"Huynh đệ" ngước mắt lên lườm hắn một cái: “Nhạt thôi, mềm một chút, không cho cay."
"Vậy... ta thêm cho hai vị mỗi người một bát nữa nhé."
Tiếng vó ngựa vang lên, gió lạnh cuốn theo bụi cát ập đến, Lý Cẩm Dạ nhanh chóng đứng dậy, kéo Cao Ngọc Uyên vào lòng bảo vệ.
Lý Cẩm Dạ hỏi: "Tiểu ca, bọn họ là ai vậy?"
...
Thế nhưng trong cái thân thể chẳng mấy cường tráng ấy lại chứa đựng một sức mạnh không thể diễn tả bằng lời, đó là sức mạnh của lòng yêu nước.
Cao Ngọc Uyên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Hoàng đế chưa vội, chàng vội làm gì, chẳng may bệnh thêm, làm ta lo lắng vô ích."
"Ta ở đây, có phải làm chàng phân tâm không?" Cao Ngọc Uyên cười hỏi.
Lý Cẩm Dạ nghiêm mặt đáp: "Huynh đệ nói đúng, mấy tháng nữa ta cưới thê tử, nếu không khỏe mạnh thì sợ bị chê cười."
"Một là hỏi chuyện hôn sự của tam thúc ta, hai là bảo ta đối tốt với tiểu thiếp của chàng."
Cái tiết trời này, ban đêm vẫn còn lạnh lẽo, dù Cao Ngọc Uyên đã quấn mình như cái bánh chưng, nhưng vẫn thấy lạnh, rất cần một bát canh nóng làm ấm người.
"Hai vị công tử, mì mới ra lò, có muốn ăn một bát không? Còn nóng hổi, bốc khói đấy!"
Hai người vừa ngồi xuống ghế dài, hai bát mì nóng hổi đã được đặt trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chữ "hiền thục" gần như là hắn nghiến răng mà nói, Cao Ngọc Uyên lúc này mới lờ mờ nhận ra ý của Lý Cẩm Dạ khi nói "tính sổ".
Người bán mờ mịt đáp: "Không thể nào, không cho một giọt giấm nào, sao có mùi chua được."
"Ừ!"
Khi nàng nói câu này, mắt cụp xuống, lông mi dài nhẹ nhàng rủ xuống, đầu mi lại hơi cong lên, Lý Cẩm Dạ vốn định hỏi nàng vài câu cho ra nhẽ, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt nàng, hắn lại cảm thấy chuyện đó chẳng còn cần thiết nữa.
Trong lòng Cao Ngọc Uyên như có một đóa hoa nở rộ, nói: "Trên đường về ta đã nghĩ rồi, kinh thành hiện tại hỗn loạn, chi bằng ta tránh đi, đợi đến khi gần ngày đại hôn mới quay lại, vừa khéo mấy tháng này ta có thể chép lại các bài thuốc đã học được ở Nam Cương, cũng coi như tạo phúc cho đời."
Người bán hàng tức giận vung tay, mắng lớn về phía bọn họ: “Đám giặc trời, c·h·ó cậy thế người, sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cao Ngọc Uyên: "..."
"Còn ai vào đây nữa, là đám tạp chủng Lục gia chứ ai, dựa vào việc trong cung có hoàng hậu làm chỗ dựa, ngày ngày ngang ngược bá đạo trên phố, chúng ta chỉ là bọn dân đen, nào dám đụng tới, chỉ dám đứng sau lưng chửi cho hả giận thôi."
Hai bát mì vừa đặt xuống đã dính bụi, lũ ăn mày ở góc tường bèn lao vào tranh giành nhau.
Một toán người đang cưỡi ngựa phi nhanh qua, chỉ thoáng chốc đã khuất bóng như làn khói.
Cao Ngọc Uyên nghe xong, lòng không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ: "Hừ, hồi môn của ta cũng không ít đâu, ai thèm phá của chàng, của mình còn chưa dùng hết đây này!"
Đúng lúc ấy, không xa bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Lý Cẩm Dạ gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy. Ta giờ đã đứng ở vị trí cao, mỗi hành động đều có người để ý. Nàng lại là người của ta, vào ra đều nằm dưới mắt họ. Ở chùa Diên Cổ thanh tịnh, lão hòa thượng lại quen biết nàng, chi bằng tới đó ở tạm một thời gian. Ta nhân cơ hội này, ở kinh thành bố trí một chút."
"Nhận đi."
"Không cần!"
Đôi môi của Lý Cẩm Dạ run lên, sau khi nuốt xuống bao lời muốn nói, hắn chỉ đáp: "Với người đó nàng không cần đối tốt, cứ đối mặt như thế nào thì cứ như thế, không cần phải bận lòng. Còn về hôn sự của tam thúc, ta sẽ giúp ngăn cản."
Lý Cẩm Dạ buông nàng ra, móc trong áo một thỏi bạc, ném cho người bán: “Cầm lấy, tiền mì."
"Hai vị công tử có kiêng gì không? Ăn chua được không? Có ăn cay không? Muốn mặn hay nhạt? Muốn mềm hay cứng?"
Cao Ngọc Uyên gắp một đũa, bỏ vào bát của Lý Cẩm Dạ, nghịch ngợm nháy mắt: "Chàng là người nuôi gia đình, phải ăn nhiều vào."
Cao Ngọc Uyên thấy Lý Cẩm Dạ mặt mày trầm tư không nói lời nào, bèn an ủi: "Bọn họ càng ngang ngược, càng có lợi cho chàng."
Người bán: "Ồ, công tử thật có phúc, gặp được một thê tử tốt như thế."
Chỉ thấy mấy tên ăn mày vốn ngồi lười biếng ở góc phố đột nhiên đứng dậy như gặp phải kẻ thù lớn, nhanh chóng nép vào góc tường.
Lý Cẩm Dạ kéo Cao Ngọc Uyên đi, nàng quay đầu nhìn lại hai bát mì, nước canh đã phủ đầy một lớp bụi.
"Chẳng lẽ ta ngửi nhầm."
Đáng tiếc thật!
Người Lý Cẩm Dạ vốn gầy yếu, những năm qua bị độc làm tổn thương, sức khỏe gần như đã tàn tạ, dù nửa năm trước đã giải độc, nhưng vẫn trông khá đơn bạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Cẩm Dạ nắm tay nàng, đi đến quầy của người bán hàng: “Cho hai bát, nhất định phải thật nóng đấy."
Thực ra, hắn chưa từng xem trọng Trần Thanh Diễm.
Chợ sắp đến giờ giới nghiêm, hai người lên xe ngựa quay về.
Lý Cẩm Dạ nhìn sâu vào mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Không chỉ phân tâm, mà cả trái tim ta cũng theo nàng ở lại Cao phủ rồi."
Trong thành Tứ Cửu, người giàu có chỗ của người giàu, còn người nghèo tự có nơi của họ.
Đúng lúc này, người bán cầm thìa thêm canh cho hai người, vừa vặn nghe được câu nói đó, cười bảo: "Công tử trông khỏe mạnh thế này, thê tử nào dám chê, yêu còn không hết ấy chứ!"
Quay đầu lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng ngạc nhiên, nói: "Tiểu ca, canh mì của huynh có cho nhiều giấm quá không, sao có mùi chua thế này?"
Lý Cẩm Dạ nắm lấy tay Cao Ngọc Uyên đang đặt trên bàn, nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay nàng: “Phu nhân ta hôm nay còn nhờ người đưa cho ta mấy củ nhân sâm già, quả thật rất hiền thục." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 400: Lo nước lo dân
Lục gia đang ngày càng ngang ngược rồi!
Lý Cẩm Dạ chậm rãi nói: "Hỏi huynh đệ ta đi."
Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: "Ta không lo điều đó, chỉ thấy thương dân chúng.”
Lý Cẩm Dạ chớp mắt: “Sau này vào cửa rồi, ta sẽ phải dạy dỗ kỹ lưỡng, đối xử rộng lượng với phu quân mình thì được, nhưng với người khác thì phải dè dặt, đừng để gia sản ta khó nhọc gầy dựng bị nàng phá hết."
Cao Ngọc Uyên: "..."
"Đại Tân vốn bị phụ hoàng làm cho kiệt quệ, nào là năm mất mùa, nào là chiến tranh, cuối cùng chẳng còn lại chút gì. Phúc Vương giám quốc cũng chẳng đưa ra chính sách gì hữu ích, ngoài việc cài người vào ba tỉnh sáu bộ thì toàn làm việc mờ ám. Cứ thế này mãi, Đại Tân... Phía nam có bọn Oa Khấu, phía tây có bọn Hung Nô đang nhòm ngó."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.