Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Gọi Là Gì
Tạ Ngọc Uyên không giữ lại riêng cho mình, đem toàn bộ cách châm kim vào các huyệt đạo nói cho Trương lang trung nghe.
Trương lang trung miễn cưỡng ra ngoài, bắt mạch, nói về bệnh trạng, rồi viết đơn thuốc.
Trời ạ, nha đầu này đúng là thông minh, trông có vẻ đã học được chân truyền của Trương lang trung, sau này không thể coi thường.
Tạ Ngọc Uyên bước ra khỏi phòng Đông, gió lạnh thổi tới, nàng mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Tạ Ngọc Uyên tay giơ kim châm xuống, chẳng mấy chốc đã biến Lý Cẩm Dạ thành một con nhím.
Trương Hư Hoài cầm lấy, bịt mũi uống cạn.
Tạ Ngọc Uyên không trâu bắt c·h·ó đi cày, vọng văn vấn thiết vẫn làm đúng bài bản.
Trương Hư Hoài không thể phân thân, nên quyết định phải dạy Tạ Ngọc Uyên sớm biết cách chữa bệnh.
Mũi kim đầu tiên châm xuống, trong đầu Tạ Ngọc Uyên chẳng còn tạp niệm nào, các huyệt đạo trên cơ thể người như lần lượt hiện ra trước mắt.
...
Người ngoài xem thì không hiểu, nhưng người trong nghề lại nhìn ra nghệ thuật. Chỉ cần nhìn cái cách nàng hạ kim dứt khoát ấy, Trương lang trung biết nha đầu này không chỉ là được, mà là rất được.
*Là bốn phương pháp chẩn bệnh trong đông y, vọng là nhìn, văn là nghe và ngửi, vấn là hơi, thiết là bắt mạch và sờ nắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nha đầu này liệu có được không đây?
"Ngài yên tâm, nhận tiền của người, giải quyết tai họa thay người, ta hiểu mà. Cháu trai sư phụ cứ ăn sáng đi, nửa canh giờ nữa ta sẽ hành châm cho ngài."
Tạ Ngọc Uyên bình thản nhìn thẳng hắn, rồi đột nhiên mỉm cười, bước lên cầm chặt thỏi vàng trong tay.
Nhỏ tuổi mà đã căng mặt lạnh như tấm quan tài, lại còn nói năng hoa mỹ, có giống gì Trương lang trung đâu.
Kệ thôi, cứ cất vàng đi đã, có thỏi vàng này, nàng lại tiến gần thêm một bước với mục tiêu rời xa nơi đây.
Lúc này, hai người hàng xóm mới nghĩ lại, thầm đánh giá.
Ngón tay lạnh ngắt chạm vào, Tạ Ngọc Uyên rùng mình.
Trong lòng nghĩ, hóa ra vị sư phụ "không đứng đắn" này của nàng cũng có tên tự là Hư Hoài?
Nghe cao quý đấy chứ.
Trương Hư Hoài bắt mạch, trong lòng đã có tính toán: "Từ ngày mai, một ngày ba bữa ngươi ăn cùng ta, ta phải nghĩ cách bồi bổ cho ngươi, bằng không độc chưa giải thì ngươi đã c·h·ế·t trước rồi."
"Để ta, Quỷ gia ta tự mình hành kim cho ngươi cảm nhận một chút..."
Trương lang trung có quy tắc, sau ngày hai mươi tám thì đến rằm tháng Giêng, ông sẽ không chữa bệnh.
Tạ Ngọc Uyên lập tức đưa ra kết luận, hắn là người luyện võ.
Lần đầu hành châm, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng, nàng nuốt nước bọt nói: "Ta bắt đầu đây."
Chương 39: Gọi Là Gì
Bắt mạch gì?
Trương Hư Hoài nhìn thấy gương mặt tái nhợt như người c·h·ế·t của Tạ Ngọc Uyên, bèn hiểu ra lý do.
Nếu dịch ra thì có nghĩa là: Ngươi giải độc cho ta, ta cho ngươi vàng, hai bên không còn nợ gì nhau. Nếu ngươi nhiều lời, đừng trách ta không khách sáo.
À, còn tên tự của kẻ mù kia là gì nhỉ?
Trong phòng của Lý Cẩm Dạ chỉ có một ngọn đèn dầu mờ mờ, ánh sáng yếu ớt như đom đóm.
Đúng là ra tay rộng rãi, không giống Trương lang trung keo kiệt chút nào.
Hắn đang dựa cửa sổ ngồi, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn không rõ, chỉ thấy được đường nét đại khái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Cẩm Dạ nhíu mày, khẽ mấp máy môi, gọi nhỏ: "Hư Hoài?"
Hành châm tổn hại nguyên khí, nha đầu này tuổi còn nhỏ, trông lại gầy như cây cải, thế nên ông bèn bắt mạch cho nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm đó, chỉ có hai người bệnh đến nhà.
Trương Hư Hoài nhếch miệng: "Chuyện này ngươi đi hỏi cháu ta, nếu hắn đồng ý, ta sẽ đi."
Tạ Ngọc Uyên cũng không giận, nàng lấy giấy bút viết lại nguyên nhân bệnh mà mình chẩn đoán, rồi tự kê đơn thuốc, sau đó vào sương phòng Tây mời Lang trung ra.
Bộ châm pháp này ông xem từ đầu đến cuối, càng xem càng kinh ngạc, nha đầu này hành châm có chút gì đó giống với châm pháp của danh y Huyền Yến thời Tây Tấn.
Vì bận việc này, người bệnh trong nhà đợi đã xếp thành hàng dài.
...
Kim cuối cùng hạ xuống, hai chân nàng mềm nhũn, ngồi phịch xuống giường, toàn thân đẫm mồ hôi như vừa từ dưới nước vớt lên.
Nhưng Huyền Yến đã mất từ lâu, mà lại không có truyền nhân, chẳng lẽ nha đầu này là Huyền Yến đầu thai chuyển thế?
Ý nghĩ vừa nảy sinh, thái độ ông thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ, từ nuôi thả chuyển thành nuôi nhốt.
Lý Cẩm Dạ nghe hai thầy trò trò chuyện nhẹ nhàng, chẳng buồn mở mắt, suy nghĩ bay xa.
"Sư phụ, cha con nói đêm giao thừa mời sư phụ sang nhà chơi, hai nhà tụ tập cho thêm phần náo nhiệt."
Trong lòng đang đánh trống, thì thấy nàng cầm ngân châm lên, dứt khoát đâm xuống.
Trương Hư Hoài mấy ngày nay vì bận việc của tên mù mà đầu bạc thêm vài sợi, mấy đêm trước lại nhiễm lạnh, người không khỏe, nên nhất quyết không chịu khám bệnh, bảo đồ đệ đi thay.
Thầy trò một người muốn dạy, một người muốn học, phối hợp ăn ý đến mức không chê vào đâu được.
Tạ Ngọc Uyên cương quyết buông ba chữ, quay đầu chạy đi, bước vào phòng Đông.
Mỗi lần chữa bệnh, Trương lang trung đều tự mình vọng văn vấn thiết*, rồi để Tạ Ngọc Uyên theo sát mà học.
"Ngươi giúp nàng ấy bắt mạch đi."
Cả hai đều giống y hệt nhau.
Lời nói ra thì lịch sự, nhưng trong từng câu chữ đều toát lên sự khách sáo, xa lạ, thậm chí ẩn chứa cả đe dọa.
Giọng có hơi run, khiến Trương lang trung cũng phát hoảng.
"Đừng gọi cháu trai sư phụ này cháu trai sư phụ nọ nữa, ngươi không mệt nhưng ta nghe mệt lắm."
Nửa canh giờ sau.
Phù! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Gọi là tên mù."
Đúng rồi, là Mộ Chi.
Thời buổi này, đàn ông có tên tự, ngoài những người đọc sách ra, thì chỉ có quan lại quyền quý, hoàng thân quốc thích.
Nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng hai người hàng xóm lại sợ.
Nhìn không hề giống một kẻ b*nh h**n.
"Sư phụ, uống thuốc."
Tạ Ngọc Uyên đưa hai đơn thuốc cho người bệnh.
Điều này chứng tỏ, thân phận hai người này tuyệt đối không đơn giản.
Lý Cẩm Dạ nằm ngửa trên giường, vai rộng, eo nhỏ, thân thể cường tráng, da thịt rõ nét, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, không chút mỡ thừa nào.
"À, có chuyện gì?"
"Cháu trai sư phụ" là kiểu xưng hô gì đây?
Tạ Ngọc Uyên mệt đến mức không còn sức để cảm ơn, cố nặn ra một nụ cười coi như trả lời.
Rút kim và tắm thuốc, Trương Hư Hoài không cho Tạ Ngọc Uyên động tay, mà tự mình làm hết.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Lý Cẩm Dạ khẽ nhíu mày.
Mỗi lần Trương lang trung viết một đơn thuốc, Tạ Ngọc Uyên đều phải chép lại.
Một nha đầu chưa trưởng thành, dù có học với Trương lang trung vài ngày, thì đa phần chỉ là học bề nổi, làm sao họ yên tâm để "học trò" khám bệnh cho mình.
Tạ Ngọc Uyên nghĩ cũng đến giờ hành châm, bèn mỉm cười nói: "Vậy con đi hỏi cháu ngài."
"Mỗi huyệt đạo đều có tác dụng khác nhau, sai một kim là liên quan đến mạng người đấy."
Từng ngày trôi qua, Tạ Ngọc Uyên tiến bộ rõ rệt, có thể nói là tiến xa vạn dặm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng hôn, đến giờ hành châm.
Trương Hư Hoài lúc này đang mải mê suy nghĩ.
"Con không dám!"
"Nha đầu, mấy huyệt này ngươi phải nhớ kỹ, như chuyện ăn cơm đi vệ sinh vậy."
Tiễn bệnh nhân ra về, Tạ Ngọc Uyên dọn dẹp xong rồi mang một chén thuốc từ nhà bếp ra.
"Vậy con nên gọi là gì?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.