Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 383: Nói lời giữ lời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 383: Nói lời giữ lời


“Sao lại thế ạ?” Cao Ngọc Uyên thoáng ngạc nhiên.

Nói nghiêm túc còn chưa được bao lâu.

Nói xong câu ấy, hắn lại chìm vào cơn mê.

“Có con ở bên cạnh, hắn sẽ không thế đâu.”

Sách Luân quay đầu, chỉ về phía suối nước nóng: “Ngươi sắp đi rồi phải không?”

Lý Cẩm Dạ vịn vào Thanh Sơn bước ra từ rừng cây, tóc buông xõa, chiếc áo bào trắng phấp phới khoác hờ trên thân hình gầy guộc, đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa phai hết sắc máu.

Nửa năm này, đã khiến lòng hắn đau thắt không yên.

“Tại sao?”

Mười năm sắp qua, hắn không muốn lãng phí thêm phút nào nữa.

Lý Cẩm Dạ vẫy tay gọi nàng, rồi quay lại nhìn Thanh Sơn, ý bảo hắn mau tránh đi. Thanh Sơn hiểu ý, lặng lẽ lui đi như một làn gió, biến mất.

“Sau khi giải độc xong, chúng ta sẽ lập tức khởi hành, con không cần đi cùng mà nên ở lại Nam Cương nửa năm rồi mới về kinh.”

Ánh mắt Cao Ngọc Uyên rung, đôi mày hơi nhướng lên.

Lý Cẩm Dạ thấy nàng ngây ra, giống như trúng phải ma thuật, vỗ vai nàng: “A Uyên, trở về chúng ta sẽ thành thân.”

Chương 383: Nói lời giữ lời

Lý Cẩm Dạ nhíu mày: “Hắn đúng là không muốn ta sống yên ổn.”

Cao Ngọc Uyên có phần lo lắng. Gần chập tối, nàng đi dạo trong rừng trúc, nhìn thấy những chiếc lá khô dưới chân, lòng bỗng thoáng cảm giác bất an.

Khoảng thời gian tỉnh lại, hắn chẳng bao giờ phí hoài cho người khác, chỉ dùng để chọc ghẹo Cao Ngọc Uyên.

Cao Ngọc Uyên: “…” Phải nói là bị sự mặt dày của hắn làm cho ngây ngẩn mới đúng!

“Đau c·h·ế·t đi được! Nhưng nghĩ đến nàng thì lại không đau nữa.”

Cao Ngọc Uyên cười: “Hắn đi, ta không đi. Ta sẽ ở lại cùng ngươi trông mộ Đại Vu nửa năm.”

Cao Ngọc Uyên hít sâu mùi hương dịu nhẹ từ người hắn, nhìn vào ánh mắt trong veo, kiên định như gương của hắn, như người say rượu, thì thầm: “Nhớ giữ lời đấy!”

*

Trương Hư Hoài chăm chú nhìn những đường gân khô cứng trên lá, lật qua lật lại một lúc lâu, rồi cuộn chiếc lá trong lòng bàn tay, chậm rãi bóp nát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đi đâu?” Lý Cẩm Dạ cười: “Chân trời góc bể, ta cũng tìm nàng về.”

Hai người im lặng trong chốc lát, gió núi thổi qua tai, tiếng xào xạc của rừng trúc, khắp nơi yên tĩnh chỉ còn tiếng gió.

Cao Ngọc Uyên cảm nhận hơi ấm ấy, mắt đỏ hoe.

Lý Cẩm Dạ tỉnh dậy vào đêm muộn ngày thứ mười một, từ từ mở mắt.

Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Không để ngươi thiệt, những gì ta biết, ta cũng dạy ngươi.”

“Sư phụ muốn con ở lại học hỏi?”

Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười: “Gì? Dung mạo trời phú của bổn vương mà nàng dám chê, là định tạo phản đấy à?”

Đến ngày thứ mười, Lý Cẩm Dạ vẫn chưa tỉnh, thậm chí mi mắt cũng chẳng động đậy chút nào.

“Sư phụ?”

Đang định cúi xuống nhặt lên, một bàn tay đã nhanh hơn nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngày thứ mười hai, Lý Cẩm Dạ tỉnh lại bằng thời gian một tách trà…

Nàng bước tới, mỉm cười hỏi: “Đợi ta?”

Trương Hư Hoài im lặng một lúc, rồi nói: “Những ngày qua theo dõi Sách Luân, ta nhận ra y thuật của Nam Cương vô cùng thâm sâu, thậm chí có phần vượt trội hơn Trung Nguyên.”

Cao Ngọc Uyên đứng im một lúc, thầm nghĩ: Hắn tỉnh là để trêu chọc mình rồi lại lăn ra ngủ, cái thói xấu gì thế không biết!

Trương Hư Hoài nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Có chuyện, sư phụ muốn con làm.”

Gần đến Tết, khắp các thôn làng Nam Cương đang rộn ràng cảnh g·i·ế·t heo, làm thịt đón mừng năm mới. Riêng khu rừng trúc này lại phủ một bầu không khí im lặng đến lạ thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chẳng đáng!” Sách Luân mỉa mai một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Mắt chàng vốn có nét cong tự nhiên, khi không cười, nét cong ấy sắc như lưỡi kiếm; nhưng khi nở nụ cười, chút lạnh lùng trong lòng người đối diện lập tức bị xua tan.

Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Cố mà chịu đấy, chứ trong lòng chê lắm rồi, ngửi xem, toàn mùi thiu.”

Ngày thứ mười ba, Lý Cẩm Dạ tỉnh lại bằng thời gian một nén hương…

Cao Ngọc Uyên cười không thành tiếng, vừa ngẩng đầu định nói...

Sách Luân nhếch môi: “Không cần.”

Cao Ngọc Uyên tiến tới đỡ hắn, hắn vốn không thể đứng vững, có thể đứng đến giờ này cũng là gắng gượng mà thôi.

Bước chân Cao Ngọc Uyên khựng lại, môi nàng hé cười như dòng sông băng tan chảy vào đầu xuân: “Sư phụ yên tâm, con sẽ bù lại cho chàng ngụm máu đó.”

Ngày thứ mười lăm, hắn nhờ Thanh Sơn cõng vào suối nước nóng trong rừng trúc ngâm mình nửa ngày, khiến Cao Ngọc Uyên đứng bên ngoài bực bội nói móc: “Chàng ngâm mình hay ngâm lợn thế?”

“Không cần con nhắc!”

Trương Hư Hoài cười nhạt, chỉ vào nếp nhăn trên khóe mắt: “Nhìn đi, thêm ba nếp nhăn đây này, tất cả là do tên nhóc ấy mà ra đó.”

Sách Luân ngẩng đầu, có chút hoang mang, ánh mắt chạm vào mắt nàng thì chợt nhăn nhó: “Sư phụ bắt ta học y với ngươi nửa năm, ngươi có dạy không?”

Nàng ngoảnh lại, ngỡ ngàng.

Cao Ngọc Uyên im lặng nhìn sư phụ, chờ một chiếc lá nữa rơi xuống, rồi nàng lên tiếng: “Sư phụ chỉ cần chăm sóc hắn thật tốt là được.”

*

Ngay khi ấy, Lý Cẩm Dạ cúi đầu, một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, pha chút hương thanh xuân ngọt ngào lướt qua, khiến hắn như bị mê hoặc, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào má nàng.

Lát sau, Lý Cẩm Dạ nói: “Ngày mai ta lên đường, Hư Hoài đã bảo với ta, nàng còn ở lại nửa năm.”

Cao Ngọc Uyên chỉ thấy như có cánh lông vũ lướt qua trên má, chưa kịp phản ứng, đã nghe giọng hắn dịu dàng bên tai: “Ta sẽ chờ nàng trở về.”

Lý Cẩm Dạ tựa gần hết người vào nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má nàng, ấm áp đến lạ.

Trương Hư Hoài gọi với theo: “Con vừa rời đi, hắn đã như kẻ mất trí đuổi theo, còn phun ra một ngụm máu trên lưng ngựa đấy.”

Sách Luân nghiến răng, mạnh mẽ gật đầu mấy cái: “Ta dạy!”

Cao Ngọc Uyên bật cười: “Ta... bị khinh thường sao?”

Cao Ngọc Uyên giả vờ trừng mắt nhìn hắn: “Đúng là muốn tạo phản đấy, ai bảo chàngi mãi chẳng chịu tỉnh, nếu còn không tỉnh, có khi ta đã bỏ đi theo người khác rồi.”

“Chuyện gì ạ?”

Chưa chạy được vài bước, thấy bên rừng có một bóng đen, không cần nhìn cũng biết là Sách Luân.

Trương Hư Hoài gật đầu: “Mắt con chỉ hướng về Lý Cẩm Dạ, học và nghiên cứu gì cũng chỉ vì căn bệnh của hắn; nhưng đã là y giả, phải có tấm lòng phụ mẫu, trên đời này không chỉ có một mình Lý Cẩm Dạ thôi đâu, A Uyên, đừng phụ tài năng của mình.”

Đến ngày thứ mười bốn, hắn còn nháy mắt với nàng: “Nếu mỹ nhân chịu hôn ta một cái, ta sẽ chẳng nỡ ngủ thêm nữa.”

“Qua năm là xuân về, bệnh của hắn cũng nên thuyên giảm rồi.”

Cao Ngọc Uyên “ừ” một tiếng, đôi môi hơi cong lên, như đang ngầm hỏi “ Chàng nỡ sao?”

Cao Ngọc Uyên bĩu môi quay đi.

Những ngày càng trở nên khó khăn, càng phải kiên trì vượt qua.

Trong mắt Cao Ngọc Uyên thoáng ánh lệ: “Vậy thì chàng cứ ngủ tiếp đi!”

Lý Cẩm Dạ tỉnh bơ đáp lại: “Nàng vào xem chẳng phải là rõ ngay sao?”

“Phải chăng bị vẻ hoa nhường nguyệt thẹn của bổn vương làm cho ngây ngẩn?”

Trước mắt là đôi mắt sáng của một cô gái.

Cao Ngọc Uyên thầm mắng “vô liêm sỉ”, mặt đỏ bừng rồi quay người bỏ chạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chàng cười, giọng nói yếu ớt: “Mười ngày không tắm, vậy mà nàng vẫn chịu được.”

Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Con không lo lắng lắm, chỉ sợ chàng tham ngủ, chẳng muốn tỉnh lại thôi.”

Tim Cao Ngọc Uyên thoáng nghẹn, sững sờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Cẩm Dạ khó khăn cử động tay, Cao Ngọc Uyên nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”

Cao Ngọc Uyên giật mình, từ khi mười tuổi nhận biết ông, nàng rất ít thấy sư phụ có vẻ mặt nghiêm nghị như thế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 383: Nói lời giữ lời