Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 334: Ta không dùng nàng làm quân cờ
“Bẩm Vương phi, đúng tròn hai mươi.”
Nhìn lại lòng mình, hắn…
“Cái gì?”
Lý Cẩm Dạ từ tốn đứng dậy, bước vài bước trong phòng, định lên tiếng thì nghe tiếng bước chân từ bên ngoài.
Bình Vương phi cười: "Gia đình thư hương thế gia quả nhiên khác biệt! Nhưng cũng phải nói, Thanh Diễm giờ cũng đã có tiền đồ, chuyện hôn nhân, hầu gia nên chú ý lo liệu rồi đó.”
“Ám vệ nhà nào?”
“Ngươi?” Vĩnh An Hầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào y.
Mắt Trần Thanh Diễm đỏ rực, gằn giọng: “Nếu các người đã biết rõ như vậy, sao trước kia còn ép mẫu thân, bắt ta phải cưới nàng ấy!”
…
“Vào đi.”
“Đúng vậy!”
Lý Cẩm Dạ nhìn Thẩm Dung, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới cười, đưa tay xoa trán.
“Con biết Vương gia muốn nạp Cao Ngọc Uyên làm thiếp, con cũng biết Vương gia có liên hệ với người Hung Nô!”
Vĩnh An Hầu vừa lên xe đã hạ giọng nói: "Về nói với nương ngươi, lập tức sai người đến Hoàng gia dạm hỏi.”
Vĩnh An Hầu cười đáp: "Trần gia có quy tắc, nam nhi phải học hành, lập nghiệp rồi mới lập gia đình, vì thế đành chậm trễ.”
“Gia!”
“Tốt, tốt, tốt!”
"Ngoại tổ phụ?” Trần Thanh Diễm nghiến răng.
Lão quản gia chỉnh lại áo quần, bước vào cửa, nói: "Vương gia, phủ công chúa gửi thiệp mời.”
Vĩnh An Hầu tức giận, cố tìm lời giải thích nhưng lại lúng túng không thốt nên lời.
“Vậy thì điều tra từng nhà một, ta không tin lại không có chút manh mối nào.”
Sắc mặt Trần Thanh Diễm lạnh lùng, nhìn ông ngoại, giọng tựa băng: “Ngoại tổ phụ, quân tử có điều nên làm, có điều không nên làm. Các người muốn danh lợi phú quý, con không phản đối. Nếu muốn liều mạng đọ sức, con cũng sẵn lòng, chỉ xin các người tha cho nàng, được không?”
“Vô lễ!” Vĩnh An Hầu bị chạm đúng nỗi lòng, càng thêm phẫn nộ.
Vĩnh An Hầu hạ giọng, từng chữ nặng nề: "Bởi vì nghe nói khi Tiên hoàng hậu mang thai đứa thứ ba, chính vì uống thứ mà Cao Quý phi tặng mà mất đứa con ấy.”
“Vâng!”
“Tại sao?” Trần Thanh Diễm ngẩng đầu lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi thật sự nghĩ Bình Vương thích cô nương đó?” Vĩnh An Hầu cười nhạt: "Ngài chỉ muốn nạp nàng vào phủ để trả thù cho Tiên hoàng hậu mà thôi.”
Trần Thanh Diễm quỳ xuống: "Ngoại tổ phụ, âm mưu tính toán, xây dựng sự nghiệp là chuyện của nam nhân chúng ta, sao có thể kéo nữ nhân vào? Đó chẳng phải hành động của người quân tử!”
“Cao tiểu thư tính tình rất hợp ý lão phu. Ta nhớ ngày trẻ cũng từng gặp một người như nàng, vừa đẹp vừa hiểu chuyện, nhưng khi đó ta còn trẻ, cứ nghĩ thân là nam nhi phải tạo dựng sự nghiệp, mới có thể nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường.”
Lý Cẩm An đứng dậy, bước đến vỗ mạnh vài cái lên vai hắn, cười nói: "Tuổi trẻ đầy triển vọng, tương lai xán lạn!”
“Ngươi…”
Trần Thanh Diễm nghẹn ngào: "Ông bảo con cưới ai cũng được, chỉ xin ông một điều.”
“Nói đi!”
Bình Vương phi liếc nhìn Vương gia, cười nói: "Hôm Đoan Ngọ vừa rồi, ta và Vương gia ngồi xem đua thuyền, trên đường về gặp Hoàng Thị lang của Binh bộ. Thật tình cờ, con gái ông ấy cũng có mặt hóng chuyện, cô nương đó miệng lưỡi ngọt ngào, ta và Vương gia đều rất ưng ý!”
Giọng Lý Cẩm Dạ khàn khàn: "Ngươi nhắn với nàng, ta có thể dùng bất cứ ai làm quân cờ, nhưng tuyệt đối không phải nàng.”
Trần Thanh Diễm nghe mà sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu: "Ngoại tổ phụ… bí mật trong cung cấm, sao người biết được?”
Mặc dù trong lòng xoay chuyển mấy chục suy tính, ngoài mặt Vĩnh An Hầu vẫn giữ vẻ bình thản: "Vậy ư, để khi về ta bảo nương nó xem xét.”
“Hầu gia, Thanh Diễm đến rồi à, ngồi xuống đi!” Lý Cẩm An mở quạt xếp ra, mỉm cười.
“Lỡ như chỉ là lời đồn thì sao?”
“Hầu gia an khang, Vương phi an khang." Vĩnh An Hầu dẫn ngoại tôn bước lên hành lễ.
…
“Kinh thành có nhiều nhà nuôi ám vệ: hoàng thân quốc thích, hai công tước, bốn hầu gia và một vài đại thần của lục bộ. Khó nói là của nhà nào.”
“Thanh Diễm nghĩ sao?” Lý Cẩm An đột nhiên nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trần Thanh Diễm.
“Nếu Bình Vương lấy chuyện hòa thân để thương lượng điều kiện với ngài, xin ngài đừng chấp nhận.”
“Không, Trương thái y nói các nương nương đều rất ngoan ngoãn.”
“Hắn không thích nàng, nên các người mới thuận theo ý hắn, vừa để lấy lòng vừa định chiếm đoạt tài sản Cao gia!”
Chương 334: Ta không dùng nàng làm quân cờ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ám vệ!” Thanh Sơn đáp ngay.
Hoàng Thị lang là quan tam phẩm, chưởng quản Binh bộ toàn quốc, xuất thân từ gia đình võ tướng, phẩm hạnh đoan chính, môn đăng hộ đối với Trần gia. Nhưng Vương gia lại muốn kết thân qua con đường Binh bộ này...
“Nói đi!”
“Bẩm Vương gia, phủ công chúa Hoài Khánh.”
“Đó là lời kể từ một lão thái giám trong cung trước đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng, tiểu nhân cáo lui!”
Thanh Sơn vội mở cửa, lão quản gia thì đang định gõ, cả hai đều ngạc nhiên.
Bình Vương phi mỉm cười nhìn Trần Thanh Diễm, ánh mắt đầy ẩn ý: "Đứa trẻ này đã hai mươi rồi phải không?”
Tại phủ An Vương.
Ánh mắt Hàn tiên sinh thoáng xa xăm: "Ai ngờ cả đời cứ mãi đục nước, chẳng làm nên chuyện gì lớn, lại còn làm lỡ làng cả đời mình. Vương gia nói sống như thế có ý nghĩa gì đây?”
“Vương gia đích thân đề cập, chuyện này không có hai lời. Cô nương ấy ngươi cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trong cung có động tĩnh gì không?”
Hàn tiên sinh bị bắt bí, ủ rũ quay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vĩnh An Hầu nghe hỏi thì chợt á khẩu, không đáp được.
Hai ông cháu rời phủ Bình Vương, cùng ngồi chung xe ngựa.
Trần Thanh Diễm không dám đối diện ánh mắt ấy, vội cúi đầu, đáp: "Người mà Vương gia và Vương phi ưng ý, làm sao có thể sai được.”
Vĩnh An Hầu nghe mà giật mình.
Khi Thẩm Dung rời đi, không gian trở nên yên ắng. Hàn tiên sinh từ trong phòng bước ra, vuốt râu nói: "Vương gia, bên Bình Vương cần phải đề phòng!”
Thẩm Dung thuật lại mọi chuyện, Lý Cẩm Dạ nghe xong, ngẩng đầu lên, có hơi ngạc nhiên nhìn hắn: "Là tiểu thư nhà ngươi kêu ngươi đến đây?”
Thế gian mờ mịt, con người đều vì lợi mà đến, vì lợi mà đi, chỉ riêng nàng giữ vẹn lòng thành vì hắn!
“Ta không thể giúp con được!”
Sắc mặt Lý Cẩm Dạ hơi trầm xuống: "Ở kinh thành này, người có thể trốn thoát khỏi sự truy tìm của thị vệ của ta không nhiều. Ngươi nghĩ là ai?”
Lý Cẩm Dạ hờ hững đáp: "Tiên sinh yên tâm, ta đã đề phòng rồi.”
Trần Thanh Diễm cúi sâu đầu: "Xin ngoại tổ phụ thành toàn.”
“Có thể thưa với Bình Vương, xin đừng để Cao Ngọc Uyên phải hòa thân không.”
Thanh Sơn đẩy cửa bước vào, hạ giọng nói: "Gia, hai tên đạo tặc kia vẫn chưa tìm thấy tung tích.”
“Cái này…”
Đôi mắt Lý Cẩm Dạ tối lại: "Phủ công chúa nào?”
Lý Cẩm Dạ nghe hiểu ý: "Tiên sinh, nếu có thời gian ngẫm nghĩ chuyện xưa, chi bằng nghĩ cách giúp cô nương ấy không phải hòa thân, hai ngày rồi, tiên sinh đã nghĩ ra được gì chưa?”
“Đến lúc nên cưới thê tử rồi đấy." Bình Vương phi cười nói: "Ta khi bằng tuổi ngươi thì đã có con rồi.”
Vĩnh An Hầu ngạc nhiên nhìn kỹ cháu ngoại, hồi lâu mới nghiêm giọng nói: "Thanh Diễm, sao lòng con lại mềm đến thế?”
“Chuyện này nương nó đang xem xét.”
“Còn nữa, phái thêm hai người bảo vệ bên cạnh nàng.”
Lý Cẩm Dạ cúi đầu, che giấu nụ cười khổ nơi khóe miệng.
“Vâng!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.