Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 331: Đuổi Hắn Ra

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 331: Đuổi Hắn Ra


“Cũng được!” Tạ Ngọc Thanh nhanh nhảu đáp: "Vậy đại tẩu, tam muội, chúng ta đi thôi.”

“Ta muốn đến núi cao đường xa xem thử, cứ mãi kẹt trong kinh thành, chẳng biết núi cao đến đâu, nước trong đến đâu, thì cuộc đời này cũng chỉ sống uổng!”

Là con gái của thân vương!

“Cố thị!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên trán Lý Cẩm Dạ nổi gân xanh: "Khuya rồi, đi ngủ sớm, mai theo ta xuống núi.”

“Chắc chắn là c·h·ế·t ngoài kia rồi! Đám man di như lũ sói đó, cứ đè phụ nữ xuống mà giày vò, chẳng biết gì đến thương hoa tiếc ngọc. Nghe nói bên đó thiếu nữ tử, cưới một nàng dâu về, vài huynh đệ cùng nhau chung chạ, ngày đêm không ngơi.”

“Nơi đó núi cao đường xa, ngươi là một cô nương…”

“Lý Cẩm Dạ, ngươi còn chưa châm cứu!”

“Ngươi thử nói xem, có cách gì không…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta cũng muốn tính toán, nhưng giờ cánh nó cứng rồi, ta làm được gì, chỉ biết nhìn đứa con hoang đó bỏ đầy túi thôi.”

“Lão phu nhân, người xem nàng ta…”

Quản thị thở dài: "Xem ra có đến tám, chín phần là thế. Sao số nàng lại vướng phải chuyện này.”

“Cùng đi, tất cả cùng đi!”

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống.

Thiệu di nương giật mình, cố lấy lại bình tĩnh cười gượng: "Hóa ra là đại tẩu, sao đi đứng không có tiếng động vậy?”

Cố thị đến giờ vẫn chưa rõ huyện chủ là thân phận thế nào, hỏi kỹ Quản thị xong thì sợ đến hồn bay phách lạc.

Tại Tạ phủ, đại phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố thị vỗ bàn đứng dậy, nhưng đi được vài bước lại ngập ngừng: "Chà… hay là ba tỷ muội các con đi thôi, bên Lão phu nhân ốm yếu không thể thiếu người bên cạnh.”

“Con gái của thân vương mới được phong làm huyện chủ, vậy chẳng phải… Cao Ngọc Uyên chắc chắn phải hòa thân rồi sao!”

Tạ Ngọc Hồ buồn bã nói: "Con nghe nói người bên Hung Nô ăn thịt sống, rất hung bạo. Ngọc Uyên gả sang đó… Nương, con với Ngọc Uyên là tỷ muội, xin phép nương cho con đến thăm muội ấy một chút.”

Cao Ngọc Uyên thu lại cái nhìn táo bạo của mình, mỉm cười. Không biết có phải nàng tưởng tượng không, nhưng ánh mắt hắn vừa rồi thật dịu dàng, như có tia sáng long lanh.

“Lão phu nhân, nàng ta đã hòa thân rồi, thì tài sản của Cao gia như những biệt phủ, trang trại nước nóng, còn cả mấy chục cửa hàng kia làm sao mang đi được! Theo ta thấy, đứa tiện nhân đó gây ra chuyện bất nhân bất nghĩa, tài sản này phải để cho lão gia, Lão phu nhân hưởng. Người rộng lượng không tính toán với tiện nhân đó, nhưng nếu người không tính, cuối cùng lại lọt vào tay lão tam cả.”

“Thật ra ta cũng muốn gặp ông ta, xem vị chí tôn ấy trông thế nào, có hơn người thường ba đầu sáu tay không.”

Lòng Cố thị bỗng chùng xuống. Người phụ nữ này đến đây mà mình chẳng hay biết gì! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù có đi hòa thân, tài sản của nàng ta cũng sẽ được phủ Nội Vụ quy đổi thành bạc trắng làm của hồi môn. Đừng nói đến ả Thiệu di nương này, ngay cả quan lớn trong phủ Nội Vụ cũng chẳng dám đụng đến nửa đồng.

Lão phu nhân vỗ giường rầm rầm: "Trong mắt ngươi còn có ta không hả?”

*

Lý Cẩm Dạ nhướng mày mỉm cười.

Cố thị cũng không biết gì, nửa ngày sau cũng không trả lời được.

Hai góc sảnh đặt bồn nước đá, nhưng Cố thị vẫn thấy nóng, lòng bứt rứt không yên.

Chương 331: Đuổi Hắn Ra

Cao Ngọc Uyên thấy hắn cười, trong lòng cũng ngọt ngào, ngồi thêm một lúc rồi nói: “À, nói đến chuyện chữa bệnh, ta có tin từ Ôn lang trung. Hắn nói Nam Cương có nhiều cao thủ giải độc, nếu không bị hòa thân, ta muốn đến đó một chuyến.”

“Ta nhổ vào ngươi!”

Cố thị nhổ nước bọt vào mặt ả: "Ai là đại tẩu của ngươi, di nương mà cũng đòi gọi ta là đại tẩu sao? Cút khỏi đây ngay.”

Sau khi Quản thị và mọi người rời đi, bà sắp xếp một chút rồi đến Phúc Thọ Đường.

Cao Ngọc Uyên nhìn hắn, trong lòng như có đốm lửa nổ tung ra.

“Bị hành c·h·ế·t cũng đáng! Oan của con ta cuối cùng cũng được đền đáp!”

“Lão phu nhân, đứa con hoang đó lại là thám hoa, vào được Hàn Lâm viện, còn có gia tài kếch sù như vậy, sau này chẳng phải sẽ đè đầu cả đại phòng, nhị phòng chúng ta sao. Lão phu nhân nỡ lòng ư? Bao nhiêu bạc trắng như vậy mà!”

“Không chỉ mắt, lòng ta cũng có bà!”

Khi Cao Ngọc Uyên và đoàn của An Vương trở lại kinh thành, tin tức nàng được phong làm huyện chủ đã lan ra khắp nơi.

“Bớt một ngày không c·h·ế·t được!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao đang yên đang lành lại phong thành huyện chủ thế này!”

Là huyện chủ đó!

Ánh mắt nàng rực cháy, khiến Lý Cẩm Dạ phải quay đi.

Lý Cẩm Dạ nghe xong, trong lòng như có lưỡi dao cùn lướt qua.

Vì trời nóng, trong viện không một bóng người. Cố thị đi qua nửa chừng thì bỗng nghe thấy tiếng nói từ phòng bên trái, nghe kỹ lại là giọng của Thiệu di nương.

“Lão phu nhân, con tiểu tiện nhân ấy được phong làm huyện chủ, sắp phải đi hòa thân rồi, quả là báo ứng!”

“C·h·ế·t ngoài kia mới tốt.”

Phúc Thọ Đường giờ đây vắng vẻ, chỉ còn mình Lão phu nhân ở, còn lão gia đã dọn sang viện khác, hiện có thêm một vị tiểu thiếp mới vào, mỗi ngày ông đều qua lại, sáng tối không thiếu.

“Tam muội, đi thì đi cùng nhau, sao lại để muội đi mà bọn ta ngồi không được chứ.” Tạ Ngọc Thanh nói.

“Ta làm sao, ta là đang cứu bà đó!”

Cố thị mắt ánh lên sắc lạnh: "Nhưng người làm trưởng bối có nghĩ đến gia đình này không. Nha đầu đó họ Cao, không phải họ Tạ, cớ gì phải hiếu kính bà? Bà muốn tính toán với nó, hừ, đừng trách lời ta nghe khó chịu, còn phải xem bà có cái mạng đó hay không.”

“Ngươi tính mượn cớ chữa bệnh cho ta để đi ngao du sơn thủy sao?”

Cố thị hét đến xé lòng: "Giờ cả kinh thành ai cũng dõi theo nha đầu đó, bà dám ra tay hôm nay, ngày mai Tạ gia sẽ bị tru diệt. Một đứa con trai đã mất, bà còn muốn cả gia tộc này phải vào tù luôn sao?”

“Giờ đây đường đi cung Vĩnh Hòa đã bị phong tỏa, ta nghĩ năm xưa nhất định có chuyện gì xảy ra. Ta kể ngươi nghe những điều này để ngươi có chuẩn bị, lỡ sau này diện kiến thánh thượng, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, phải biết rõ. Ta có linh cảm, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ được gặp ông ta.”

Cố thị bên ngoài nghe mà sững sờ, trời ơi, còn muốn tính toán với nha đầu đó, cái ả Thiệu di nương này điên rồi chắc! Không biết nàng ta giờ là ai sao?

Cố thị cắn răng, mắt long lên, nắm váy xông vào phòng, vừa mở miệng đã mắng xối xả: "Đồ độc ác tâm can gan ruột nát bấy, muốn c·h·ế·t thì tự đi kiếm dây mà thắt cổ, đừng có đến hại người nhà đại phòng ta.”

“Ngươi nói nhảm gì thế?”

Tạ Ngọc Thanh nghe vậy có chút động lòng: "Nương, có khi nào là do Cao gia không?”

Cao Ngọc Uyên nhìn theo bóng lưng cứng rắn của hắn, từ từ rũ mi mắt, trong ánh nhìn là sự lặng yên đến tận cùng.

Hôm sau.

“Ngươi, ngươi…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 331: Đuổi Hắn Ra