Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 322: Ngươi nói không đi, là có thể không đi sao?
Hách Liên Phái lập tức kính cẩn đáp: "Như Bình Vương đã nói, Cao tiểu thư là học trò xuất sắc của Trương thái y. Người Hung Nô chúng ta không thiếu phụ nữ, mà thiếu người biết y thuật. Chúng tôi mong muốn cưới nàng về để mở y quán, giảng dạy y thuật, giúp đỡ dân chúng."
Cao Ngọc Uyên gắng gượng nở nụ cười, đùa giỡn: “Sao ai đến đây cũng thế này vậy, chẳng lẽ có người muốn cưới ta sao?”
Lý Cẩm Dạ không còn tâm trí trò chuyện thêm, ôm quyền nói: “Hoàng huynh, thần đệ xin phép hồi phủ trước, còn phải lo cho Hư Hoài..."
“Để ta nói!”
“Nô tài không biết!”
Lồng ngực đau thắt, đau đến tận tim, Lý Cẩm Dạ đứng ngây ra đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cửu đệ!"
“Cao Ngọc Uyên, con nói bậy bạ gì đó?” Tạ Dịch Vi bỗng quát lớn, gân xanh nổi đầy trán.
"Đệ thấy mờ ám ở chỗ nào?"
Hai người kia làm như không nghe thấy.
Lý Cẩm Dạ xoay người đi, nụ cười như gió xuân ấm áp dần tan biến, hàng mi dày cụp xuống che lấp tia lạnh lẽo trong đáy mắt, giống việc nhẫn nhịn như bị đâm một dao trong dạ tiệc lúc nãy chưa từng tồn tại.
Lý Cẩm Dạ ngoài mặt giữ vẻ điềm nhiên nhưng trong lòng như có sóng ngầm dâng trào, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
Một người cởi áo, một người châm cứu, không ai nói với ai một câu.
Sau lưng hắn, Tô Trường Sam hích cùi chỏ Trương Hư Hoài: “Con bé này đúng là bình tĩnh đến đáng sợ, ta phục rồi!”
Mắt Trương Hư Hoài đỏ rực, há miệng mấy lần, nhưng không nói ra được một chữ.
Một giọng nói từ xa vọng lại, Cao Ngọc Uyên theo bản năng đứng bật dậy, biến sắc.
"Hoàng thượng, chúng tôi chỉ muốn nàng ấy. Nếu hai thành chưa đủ, chúng ta có thể thương lượng thêm, nhưng mong ngài thấy thành ý của chúng tôi."
Trăng đã l*n đ*nh, dạ tiệc kết thúc.
Đến trước cửa vương phủ, còn chưa kịp xuống xe, đã thấy lão quản gia thở hổn hển chạy ra:
Thực ra hôm nay hắn không uống giọt nào.
Cao Ngọc Uyên nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, biểu cảm trên mặt trở nên rất kỳ quái: “Ngươi nói không đi, là có thể không đi được sao?”
Phúc vương hiểu ý, bèn cười xua tay: “Đi đi, đi đi. Tính khí Trương thái y không dễ chịu đâu, nhớ khuyên nhủ nhiều một chút, chẳng phải vẫn chưa đến mức không cứu vãn được sao?”
…
Cao Ngọc Uyên bật cười, quay người bỏ đi.
Lý Cẩm Dạ ánh mắt lóe lên: “Đến Cao phủ, mau!”
Đôi mắt nàng như phủ một tầng ánh sáng mờ, lời hỏi như vô tình nhưng lại đâm xoáy vào lòng. Đầu Lý Cẩm Dạ chợt đau nhói, như có hàng vạn cây kim cùng đâm vào một lúc.
“Được không, Tam thúc?”
Chương 322: Ngươi nói không đi, là có thể không đi sao?
Mí mắt Lý Cẩm Dạ giật liên hồi, bàn tay nắm chặt trong tay áo.
Bảo Càn Đế cười nói: "Hoàng trưởng tử nói đúng, các ngươi đổi người khác đi."
Lý Cẩm An phá lệ đồng tình: "Phụ hoàng, việc này tuyệt đối không được!"
“A Uyên?”
Cao Ngọc Uyên chẳng biết lấy đâu ra can đảm, bước đến đối mặt với Lý Cẩm Dạ, nhìn thẳng vào mắt y: “Lý Cẩm Dạ, ta nói bậy ư?”
“Cao Ngọc Uyên?”
Lời nói đó khiến Lý Cẩm Dạ rùng mình, nổi hết da gà.
...
Bảo Càn Đế cố ý dừng lại, như muốn để mọi người hồi hộp chờ đợi, rồi chậm rãi nói: "Chuyện này không cần vội, sẽ bàn sau!"
Tạ Dịch Vi nhịn cả buổi, trong lòng bức bối muốn nói, vừa định mở miệng thì bị Cao Ngọc Uyên chặn trước:
Mi mắt thiếu nữ rất sâu, ánh mắt cũng rất sâu, vui buồn giận hờn chưa bao giờ lộ ra, nhưng lúc này, trong mắt nàng lờ mờ ánh lên vẻ van nài.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đi đâu rồi?”
Lão hồ ly này, chuyện khó thế lại bắt ta mở miệng. Tô Trường Sam quay đầu: “Ta không nói!”
Quái thật! Đám man di này thích ai không thích, lại cứ nhằm vào Cao Ngọc Uyên, rõ ràng là có ý đồ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Hư Hoài bực bội: “Ngươi nói đi!”
“Vương gia, Trương thái y sau khi về phủ đã đập phá hết đồ đạc trong phòng, rồi lại bỏ đi rồi!”
La ma ma lập tức gọi người lui ra, trước khi đi, ai nấy đều đầy lo lắng nhìn về phía Cao Ngọc Uyên.
Đây là lần đầu tiên sau khi mở phủ tổ chức Tết Đoan Ngọ, Cao Ngọc Uyên sai các nha hoàn bày hai bàn rượu trong sân, mời cả nhà Ôn lang trung đến, tưng bừng náo nhiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lý Cẩm Dạ, hắn cố gắng trấn tĩnh, điềm nhiên đáp: "Trượt tay thôi."
Người nói chính là Bảo Càn Đế, mặt vẫn tươi cười, chẳng để lộ cảm xúc gì.
Đang định nói thì bỗng nghe một giọng cười nhẹ vang lên: "Sao lại chọn trúng con bé ấy nhỉ?"
“Huynh ấy căm ghét thần đệ, sao lại giúp thần đệ giữ người lại?”
“Tam thúc, con mệt rồi, có gì để mai hẵng nói được không?”
Cao Ngọc Uyên cúi đầu nhìn bàn tay trên cánh tay mình, rồi ngẩng đầu, là một gương mặt đang cười rất nhạt nhòa: “Hôm nay là tết Đoan Ngọ, sư phụ ta chắc lại uống chút rượu, hôm nay ta thay người châm cứu cho ngươi.”
Đang trò chuyện, cổng viện bỗng có người xông vào, là Tô Trường Sam vừa nhận được tin tức.
Phúc Vương gọi hắn, hạ giọng nói: "Sao lại có chuyện cầu hôn Cao Ngọc Uyên? Nàng ta chẳng phải là tiểu thư khuê các. Nếu cần, để ta nhờ mẫu hậu nói giúp vài lời."
Lý Cẩm Dạ theo phản xạ đưa tay giữ lấy tay nàng: “Cao Ngọc Uyên?”
Lý Cẩm Dạ lòng như lửa đốt nhưng vẫn giữ nét ôn hòa: "Cảm ơn hoàng huynh, nhưng việc này có chút mờ ám, chưa cần phiền đến mẫu hậu."
Vì chuyện ban ngày, Tạ Dịch Vi sợ cháu gái lo nghĩ, nên chỉ kể toàn chuyện cười cho bầu không khí vui vẻ.
“Đang lễ tết vui vẻ, sao mặt mũi hai người lại như đưa đám thế?” Cao Ngọc Uyên cười đùa, “Chẳng lẽ lại bị mấy cô nương trong Di Hồng Viện đuổi ra?”
Hai người nhìn nhau, mặt đanh lại, đứng sừng sững như hai pho tượng thần giữ cửa, không nhúc nhích.
Khuôn mặt Trương Hư Hoài lúc này như giằng co giữa cơn giận, nếu không phải vì có Hoàng đế ở đây, chắc ông đã xông lên mà xé xác mấy người Hung Nô này rồi.
Hắn ngẩn người một lát, mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ không để nàng đi hòa thân.”
"Thành ý của các ngươi, trẫm đã thấy rồi!"
Chưa kịp mở lời, Trương Hư Hoài cũng hầm hầm bước vào theo.
Hắn nhảy lên xe ngựa, buông rèm xuống, Thanh Sơn lập tức giục ngựa phóng như bay.
Lý Cẩm Dạ nghe thế, lòng không hề nhẹ nhõm, mà càng thêm lo lắng, hàng ngàn ý nghĩ lướt qua trong đầu, khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Tạ Dịch Vi nhìn nàng, chỉ thấy ngực nghẹn lại, khó thở vô cùng.
“Hoàng huynh không thấy thái độ của Đại hoàng huynh đáng ngẫm nghĩ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngẫm nghĩ thế nào?”
Rút kim xong, Lý Cẩm Dạ mặc áo lại, nhìn Cao Ngọc Uyên thật sâu, rồi im lặng rời đi.
“Xì... ngươi nói vậy, quả thật đáng suy nghĩ đấy.”
Lý Cẩm Dạ rời hoàng cung, bước đi lảo đảo.
Lý Cẩm Dạ trong bộ quan phục bước tới, liếc mắt nhìn La ma ma: “Các người lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói với tiểu thư của các người, Tam gia ở lại nghe một chút.”
“Đừng nói nhiều nữa, ta chẳng có bao nhiêu thời gian đâu!”
"Cửu đệ có lẽ cũng bất ngờ như ta." Lý Cẩm An nói, giọng đầy hàm ý: "Cao Ngọc Uyên chẳng phải là học trò xuất sắc của Trương thái y, vốn có mối duyên sâu xa với Thái y viện sao."
Tô Trường Sam và Trương Hư Hoài cũng không ở lại lâu, mặt nặng như chì, vội vàng theo sau.
Nghe đến đây, Trương Hư Hoài không nhịn nổi: "Dân Hung Nô may mắn, nhưng đế đô chúng ta lại mất đi một lương y giỏi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.