Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 314: Chúng ta đi thôi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 314: Chúng ta đi thôi


Ngay lúc ấy, Cao Ngọc Uyên chợt nghĩ ra điều gì, bên cầm bút viết ra một mạch trên tờ giấy. Khi kê đơn xong thì màn đêm bên ngoài đã tràn ngập sắc tối.

"À!"

Cao Ngọc Uyên chỉ mỉm cười, không nói lời nào.

Đúng lúc ấy, ngọn nến trong phòng bỗng chập chờn, tiếng "xoẹt" nhẹ vang lên, trái tim nàng cũng nhảy lên vài nhịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Ngọc Uyên giật mình quay lại, nhìn hắn trân trối, Lý Cẩm Dạ sờ mũi, nói: “Lần trước bảo Trường Sam báo tin cho ngươi quả thật có chút vội vàng, chỉ vì lòng ta ngờ ngợ một điều. Theo lẽ thường sẽ không rơi lên ngươi, nhưng vì ngươi là người Cao gia nên ta đành phải nghĩ nhiều.”

Cao Ngọc Uyên nói nhẹ nhàng, giọng như bị ghìm lại trong cổ họng, sắp tràn ra mà rồi lại kìm lại. Cẩm Dạ biết nàng đang lo lắng, bèn cười đùa: “Không chịu nổi cũng phải chịu thôi!”

“Ngày mùng năm tháng Năm là tết Đoan Ngọ, theo lệ sẽ có đua thuyền rồng ở sông Khúc. Sau cuộc đua, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc, sứ đoàn sẽ dâng lễ vật lên hoàng thượng và công bố người được chọn đi hòa thân.”

Đi mới vài bước, mồ hôi đã lấm tấm đầy trán Cao Ngọc Uyên, bàn tay cũng ướt đẫm.

"Vậy... nực cười ở chỗ nào?" Tạ Dịch Vi tò mò hỏi tiếp.

“Hôm nay đừng vội châm cứu, chúng ta đi dạo chút được không?”

"Ý con là Thẩm Di nương!"

“Ta đã đổi vài vị thuốc, sẽ đắng hơn chút, uống xong sẽ thấy đầu đau nhức hơn nữa, ngươi chịu nổi chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lão quản gia nghe tiếng thì biết đó là giọng của Lục Trắc phi, vội nói: "Xin cô nương đợi một chút, để lão nô đi xem."

Cao Ngọc Uyên hồi thần, ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt ngón tay lên cổ tay, cảm nhận hơi lạnh dày đặc hơn trước.

Nếu không nhờ sống lại một đời, người đàn ông bạc tình vô nghĩa ấy chắc hẳn đã dẫm lên máu của Cao gia và vợ con để từng bước leo l*n đ*nh cao danh vọng. Chuyện này, lẽ nào không đáng buồn cười sao?

Vết thương ở eo Cao Ngọc Uyên lành lại chỉ trong ba ngày, còn vết dao nơi cổ thì đã hoàn toàn không thấy dấu vết. Thời gian quả là loại thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương.

“Hôm trước để ngươi phải mất công đi một chuyến, là do cung đình xảy ra chuyện, có thích khách đeo mặt nạ đột nhập vào hoàng cung.”

Cao Ngọc Uyên chăm chú nhìn hắn một lát, đôi mắt như phủ lớp sương mờ, che đi nỗi nhớ đã chất chứa suốt hơn hai mươi ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Ngọc Uyên không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ cười nhạt: "Một đường xuống Hoàng Tuyền, mười vạn linh hồn oan khuất, nếu có một ngày, hắn gặp cha và mẹ con... ha ha ha!"

Có trốn được mùng một, cũng chẳng thoát nổi rằm. Nàng không ép Thẩm Di nương đi c·h·ế·t, nhưng sớm muộn cũng phải c·h·ế·t, và cái c·h·ế·t như thế nào, Cao Ngọc Uyên đã tính sẵn cho Thẩm di nương rồi!

Năm nay thời tiết thật lạ, Cốc Vũ đã qua, nhưng Lập Hạ còn chưa tới mà trời kinh thành lại mỗi ngày một nóng hơn.

Cao Ngọc Uyên cười, nói: "Ít hỏi chuyện người khác, lo thân mình là được."

"Đã hồi phục khoảng tám phần, chỉ là khi đọc sách thì hơi mệt." Lý Cẩm Dạ nói, ánh mắt từ từ lướt qua khuôn mặt Cao Ngọc Uyên, ánh nhìn giao nhau, hắn dịu dàng mỉm cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Ngọc Uyên vào tới phủ An Vương, đi dọc vào trong, đến trước cửa thư phòng, bỗng nghe trong viện có tiếng khóc của một nữ nhân, bèn đứng lại.

Càng đến gần mùng một tháng Năm, lòng Cao Ngọc Uyên càng thêm nôn nao, căng thẳng, ngay cả con vẹt nhỏ trong hành lang cũng cảm nhận được, chẳng dám nhảy nhót hay bập bẹ trước mặt nàng nữa.

Trong thư phòng, Lý Cẩm Dạ dựa vào bàn đứng lên, nói: "Ngươi tới rồi à?"

Lý Cẩm Dạ ngồi xuống, giơ tay ra: "Ngẩn người làm gì vậy, bắt mạch cho ta đi chứ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong câu nói ấy thoáng mang ý giải thích, lòng Cao Ngọc Uyên nghe xong lại càng ấm áp dễ chịu.

Ngón tay chạm nhau, Cao Ngọc Uyên chẳng mảy may để ý, nhưng Cẩm Dạ lại thấy trong lòng dâng lên cảm giác lạ lùng, người hắn lạnh, bàn tay nàng lại ấm, như một lò lửa nhỏ khiến người ta muốn chạm vào thêm lần nữa. Tim Lý Cẩm Dạ đập mạnh, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ sự bình thản.

Lý Cẩm Dạ nói tiếp: “Mấy ngày nay kinh thành chẳng mấy yên bình, không chỉ tuần tra gắt gao mà ngay cả cấm quân trong cung cũng tăng cường người. Ta bận tiếp đón sứ đoàn, Trường Sam lại lo việc tuần tra, sư phụ của ngươi phải túc trực trong cung, không có thời gian hỏi thăm ngươi.”

Đôi tay nàng đã không còn giữ được sự ổn định tuyệt đối, thời gian trôi qua, từ mười phần sẽ giảm còn bảy phần, sáu phần... ngày càng suy yếu.

Nghe thế, Cao Ngọc Uyên càng thấy lòng nặng trĩu, nàng quay đầu lại, im lặng lấy kim châm từ túi thuốc ra: "Nào, nằm xuống đi!”

Đến kỳ mười ngày, lần này nàng đã rút kinh nghiệm, ban ngày sai Thẩm Dịch đi dò la trước ở vương phủ, sau khi chắc chắn người cần gặp ở nhà, nàng phải đợi trời tối mới tới.

Nhìn phục sức của nàng ta, Cao Ngọc Uyên đoán ngay đây hẳn là Lục Trắc phi Lục Nhược Tố, bất giác lại nhìn thêm vài lần.

"Về thôi, tam thúc!"

Nàng dừng chân một lát rồi mới đẩy cửa bước vào.

Cao Ngọc Uyên nghe xong, trong lòng vừa đau vừa tủi.

Lý Cẩm Dạ không nói thêm lời nào, chỉ đích thân rót một chén trà ấm đặt vào tay nàng.

Vệ Ôn thấy người ta đi xa rồi, bèn thấp giọng hỏi: "Cô nương, sao nàng ta lại nhìn người như thế, nàng là ai vậy?"

Cao Ngọc Uyên nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt ấy ánh lên tia sáng vụn vỡ, sau đó nàng gật đầu.

Ngồi trong xe, Cao Ngọc Uyên chẳng bận tâm chuyện ngoài kia, để mặc hai người họ lo liệu. Nàng nào biết rằng trong cỗ xe đi lướt qua mình ấy chính là Chu tiểu thư.

Lục Nhược Tố khinh khỉnh nhìn nàng một lúc rồi quay người rời đi.

Chủ tớ hai người bước vào viện, thấy một nha hoàn đang quét dọn những mảnh vụn vương vãi trên đất. Nhìn kỹ lại, Cao Ngọc Uyên nhận ra đó là một chiếc tách trà sứ Thanh Hoa thượng hạng.

Nhưng vết thương trong lòng thì sao?

Cao Ngọc Uyên cúi đầu: "Ta là đồ đệ của Trương Thái y."

Chương 314: Chúng ta đi thôi

Thẩm Dung muốn đi sớm về sớm nên đã chọn đường tắt. Khi xe ngựa vừa vào ngõ, đột nhiên đụng phải một cỗ xe ngựa đi tới từ hướng ngược lại.

Lục Nhược Tố nhận thấy ánh mắt nàng, lạnh lùng liếc lại: "Ngươi là ai?"

Lão quản gia vào chưa bao lâu, tiếng khóc đã không còn. Một lát sau, một mỹ nhân trang điểm rạng rỡ bước ra, đôi mắt ngấn lệ, làn môi tái nhợt, dáng vẻ yếu đuối nhu mì.

Nụ cười của hắn làm Cao Ngọc Uyên ngẩn ngơ, vội lảng ánh mắt đi, lúc này nàng mới nhìn thấy trên bàn hắn có một chiếc kính Tây dương.

Vệ Ôn lè lưỡi, thầm nghĩ: hỏi chút cũng không được à!

Dịch Vi nhìn nàng mà lòng đau như cắt, đưa tay ôm lấy vai nàng, hắn nói: "A Uyên, đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà thôi!"

Cao Ngọc Uyên vừa bị hắn chạm vào, cảm giác nơi tay tựa như có ngọn lửa nhỏ bùng lên.

"Thế nào, mắt đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Nàng im lặng thu tay lại, bước đến bên bàn, cầm bút lên, chau mày đến tận nửa chén trà, mãi vẫn chưa hạ bút.

Cao Ngọc Uyên bật cười lớn, cả thành lầu dường như vang vọng tiếng cười ngạo nghễ ấy của nàng. Bóng lưng mềm mại kia lại có chút gì đó cô độc, lạc lõng không sao tả xiết.

Cao Ngọc Uyên bất ngờ, trong đầu liền hiện lên hình ảnh người đeo mặt nạ quỷ đêm đó. Nàng vô tình dẫm lên một cành cây khô, giật mình, Lý Cẩm Dạ nhanh tay đỡ nàng, chờ nàng đứng vững mới buông tay ra.

Chu Tử Ngọc tò mò vén rèm lên, thấy trên xe có khắc chữ "Cao", lông mày hơi nhíu lại.

...

"Đi đi!" Cao Ngọc Uyên mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười chẳng chạm tới đáy mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 314: Chúng ta đi thôi