Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 302: Gì gọi là an phận
"Các người đừng ngăn ta, cả đời ta gì cũng thấy rồi, chỉ chưa thấy nữ lang trung!"
"Mẹ kiếp, nữ lang trung này y thuật không kém gì nam lang trung, mấy ngày trước đệ muội ta khó sinh, ai cũng nói sẽ một xác hai mạng, vậy mà nàng cứu được."
Trần Thanh Diễm nắm chặt hai tay: "Đi, lập tức đi xem thử!"
Cao Ngọc Uyên rửa tay, lau mặt, thay nữ trang, chào hỏi Ôn lang trung xong, khoác áo choàng bước lên cỗ xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa sau, trở về Cao phủ.
"Trần Thanh Diễm, như ngươi nói, người như ta vốn không vào được nhà cao cửa rộng, mà ta cũng chẳng muốn vào."
"Hơn nữa, ngươi chẳng phải là gì của ta, không có tư cách dạy dỗ ta; cho dù có tư cách, ngươi nghĩ ta sẽ nghe sao?"
"Ngươi biết ngươi làm vậy có ý nghĩa gì không?"
Đại Khánh móc trong ngực ra một phong thư, ngắn gọn nói: "Tiểu thư, là thư từ phương Nam."
"Xem kìa, xem kìa, đúng là phong thái của danh y, thật uy nghi!"
...
"Nghĩa là các cánh cửa quý tộc ở đế đô này sẽ không bao giờ mở ra cho ngươi, ngươi không thể vào nhà cao cửa rộng, ngươi biết không, hả?"
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Quỷ mới biết!"
"An phận là gì? Ở nhà theo cha, ra ngoài theo chồng, chồng c·h·ế·t theo con là an phận?" Cao Ngọc Uyên hít sâu một hơi: "Ta lộ diện, mở tiệm chữa bệnh thì không an phận sao?"
Cao Ngọc Uyên: "Đưa tay, ta bắt mạch."
Người đàn ông chỉ chỉ xuống dưới: "Chỗ này không được."
Về đến phủ, La ma ma chê người phụ việc tiệm thuốc không hầu hạ sạch sẽ, lại tự tay bưng nước cho tiểu thư rửa mặt rửa tay.
"Ta vẫn không hiểu sao Trương thái y lại đến đây ngồi khám, chẳng lẽ ông ấy nợ bạc của chủ tiệm này?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có cần hồi âm không?"
"Duyên nợ gì?"
"Ngươi biết vì sao ta tức giận không, Cao Ngọc Uyên?" Trần Thanh Diễm nén giọng, tiếng trầm hơn tám phần, lại càng thêm âm u.
Lời này nghe thì bình thường, nhưng ý tứ sâu xa.
"Không cần, thế tử gia cũng đã nhận thư." Đại Khánh ôm quyền: "À, thế tử gia còn dặn thêm, Quỷ Y Đường đang nổi tiếng, hành sự nên khiêm nhường, người sẽ âm thầm giúp đỡ."
Cao Ngọc Uyên nghe thế thì vẫn điềm tĩnh, ánh mắt không hề biến đổi, lòng bình thản như nước.
"Chuyện này nói ra dài lắm, ngươi còn nhớ tiểu thư trước đây đưa chính cha ruột vào ngục không?"
Sáng hôm sau, Quỷ Y Đường lại có thông báo mới dán ra, từ ngày mai sẽ có nữ lang trung đến ngồi khám.
Cao Ngọc Uyên vội nói: "Thay ta cảm ơn thế tử gia nhà ngươi."
Chương 302: Gì gọi là an phận
"Ai lừa thì ta làm cháu thằng đó!"
Đại Khánh đi rồi, La ma ma vội tới gần: "Tiểu thư, câu cuối hắn nói có ý gì vậy?"
Chỉ thoáng nhìn từ xa, da đầu Trần Thanh Diễm đã tê dại, người ngồi sau bàn sách, chẳng phải chính là người mà hắn ngày đêm mong nhớ hay sao?
Mặt Trần Thanh Diễm tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến bốn chữ: Tự chuốc nhục nhã!
"Ta cũng nghe kể rồi, con của anh họ nhà bác vợ hàng xóm ta, thằng nhóc nghịch ngợm ăn phải thứ gì không sạch, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép, mắt thấy sắp tắt thở rồi, bên mang tới Quỷ Y Đường, vốn định tìm Trương thái y, kết quả là nữ lang trung ấy dùng kim cứu sống."
Hắn ngước lên nhìn bầu trời xám xịt, móc ra hai lượng bạc vụn, ném cho A Cửu: "Đi, chen lên!"
"Bốp!"
Tiểu thư khuê các, để người khác nhìn thêm một chút đã là xúc phạm, huống chi còn phải chạm vào các loại bệnh nhân, nữ tử này có biết, việc làm như vậy là có nghĩa gì?
Đến câu cuối cùng, rõ ràng hắn đã không kìm được nữa, giọng lớn dần, khiến người trong tiệm liên tục quay lại nhìn.
Hai canh giờ vừa trôi qua, Trương thái y hất tay áo rời đi, chân không chút chần chừ, cả quãng đường mặt đen như than.
"Gia, đều là lời đồn từ chốn dân gian, Cao tiểu thư sao lại làm chuyện lộ diện thế này, nghĩ thôi cũng thấy không thể rồi!"
Cao Ngọc Uyên vội buông đũa đứng dậy: "Ngươi sao lại đến đây?"
Hôm sau, Quỷ Y Đường mở cửa, trong tiệm ngoài Ôn lang trung còn có thêm một thiếu niên tuấn tú, nhìn kỹ, tai của thiếu niên có hai lỗ khuyên, chính là Cao Ngọc Uyên nữ cải nam trang.
"Trời ơi, thật sự có nữ lang trung sao?"
Trần Thanh Diễm vén tay áo, đưa tay ra, ba ngón tay ẩm ướt chạm lên, ngọn lửa trong lòng hắn bùng lên ngay tức khắc.
Cao Ngọc Uyên tập trung chẩn mạch một lúc, rồi giãn mày cười: "Không bệnh gì đâu, chỉ là hỏa khí lớn quá, ta kê một thang thuốc thanh nhiệt, ba ngày là ổn."
…
Trương thái y: "Ngươi không được chỗ nào?"
"Quỷ Y Đường này lắm chiêu thật đấy, tìm đâu ra nữ lang trung, không lẽ chỉ là bình hoa trưng bày?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chắc là có chút duyên nợ với chủ tiệm!"
Tiễn xong người bệnh cuối cùng.
"Biết chứ, biết chứ."
Mọi thứ xong xuôi, Cao Ngọc Uyên ngồi xuống dùng bữa, vừa ăn được mấy miếng, thì thấy Thẩm Dung dẫn Đại Khánh bước vào.
"Nữ lang trung ấy họ gì tên chi, là người nhà nào?"
"Nữ lang trung không phải là nam cải trang nữ đấy chứ, ta cứ thấy kỳ quặc làm sao ấy!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hehehe, ngươi nhìn ngươi kìa, nói chuyện dơ quá… Nhưng đúng là đẹp thật, mặc nam trang mà người ta cũng không rời mắt được, nếu mặc nữ trang… chậc chậc, đúng là đẹp tựa thiên tiên!"
Tửu quán, trà quán, kỹ viện trong đế đô đều đang bàn tán về một chuyện.
Trần Thanh Diễm siết chặt tay, giận dữ: "Cao Ngọc Uyên, ngươi không lo ăn lo mặc, ngươi còn đòi gì, an phận làm Tạ tiểu thư không tốt hơn sao?"
Tim Cao Ngọc Uyên run lên, không dám chắc: "Gửi cho ta sao?"
"Không phải nàng thì còn ai!"
"Vì sao?"
Cao Ngọc Uyên cười: "Mỗi người có chí hướng riêng, chí ngươi ở quan trường, chí ta ở cứu người. Ta không nói ngươi chạy theo quan trường là sai, ngươi cũng đừng nói ta chữa bệnh cứu người là không đúng, để cho nhau chút thể diện, sau này gặp lại ta vẫn gọi ngươi một tiếng Trần Thanh Diễm, còn không, chỉ đành gọi là Trần công tử."
Ba ngày sau.
"Da trắng thật, nước cũng vắt ra được."
"Nàng y thuật thế nào, có biết chữa bệnh không đây?"
"E là nhắm vào dung mạo người ta, muốn ngắm thêm vài lần mới tới thôi!"
Cao Ngọc Uyên viết xong đơn thuốc, đưa cho người phụ việc, gọi: "Người tiếp theo!"
"Các ngươi có biết nữ lang trung của Quỷ Y Đường không?"
Khám bệnh thì khám bệnh, sao lại tức tối thế kia.
"Người cùng nghề là đối thủ, chắc chắn có kẻ âm thầm giở trò."
"Quả thật là nữ nhân, lại còn rất đẹp!"
Trương thái y trợn mắt bất lực, trong lòng mắng thầm: Mẹ kiếp, ông đây là thái y, không trị yếu sinh lý!
"Không thể nào, thần kỳ vậy sao?"
"Ngươi…"
"Đúng là thần kỳ đấy, bây giờ nhiều người đang chờ nàng đến khám bệnh!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Thanh Diễm thoáng thấy nét mặt ấy của nàng, lạnh lùng nói: "Khám bệnh!"
"Nhớ chứ, nhớ chứ, chẳng lẽ là nàng?"
Trần Thanh Diễm đập mạnh đôi đũa xuống bàn, sắc mặt tối sầm.
"Thật hay giả vậy, đừng có gạt bọn ta!"
"Có ý nghĩa gì?"
Đại Khánh gật đầu: "Thế tử gia bảo ta mang tới."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.