Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 246: Dự Yến 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 246: Dự Yến 1


Chương 246: Dự Yến 1

“Tam tiểu thư, mời!”

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, bước ra khỏi phòng, đến hậu viện thỉnh an Cao thị.

“Tứ muội cũng là người hiểu chừng mực mà.” Tạ Ngọc Uyên nhìn nàng với vẻ cười như không cười.

Thấy Tạ Ngọc Uyên đến, Tạ Ngọc My rũ mắt, dịu dàng bước tới hành lễ, giọng mềm mại: “Tam tỷ, bộ dạng của muội hôm nay, không tranh phần nổi bật của tỷ đâu nhỉ?”

Nhất là Tưởng thị, hối hận đến muốn tự tát mình một cái.

“Phật cần ca sa, người cần trang điểm. Bình thường tiểu thư hay mặc giản dị quá, cái này không đeo, cái kia cũng không đeo. Nhìn xem, hôm nay lộng lẫy thế này không phải đã khác hẳn rồi sao?”

“Tỷ ấy bảo ta đừng gây rối.”

“Vâng, lão nô sẽ chuyển lời.”

“Đang ở tiền viện tiếp đón khách nam, chờ mọi chuyện ổn thỏa, ngài sẽ đến gặp tiểu thư.”

Hai chị em bước lên xe ngựa, xe vừa định lăn bánh thì nghe tiếng gọi từ bên ngoài: “Tam muội, chờ chút.”

Khuôn mặt thanh tú của Tạ Ngọc My thoáng hiện nét ngượng ngùng, câu nói này từng được nàng nói với Tạ Ngọc Uyên, giờ nàng ấy trả lại nguyên xi… thì cứ nhận lại thôi!

Hôm nay, tứ tiểu thư cũng mặt dày muốn theo đi, chẳng lẽ nàng lại để cho nàng ta lấn át?

Tạ Ngọc Uyên nắm chặt tay bà, cảm thấy hơi lạnh: "Mẫu thân vào trong nhà thôi, trời lạnh rồi.”

Thời gian cũng đã tới, Tạ Ngọc Uyên buông tay bà, rời khỏi tiểu hoa viên.

Không biết đi được bao lâu, Tạ Ngọc My mới dè dặt hỏi: “Tam tỷ, vừa rồi nhị tỷ nói gì với tỷ vậy?”

“Tam tiểu thư Tạ phủ đến!”

Tạ Ngọc Uyên, quả đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng, một bước lên trời cao!

Rồi nàng ta tự trấn tĩnh, không thể nào! Tạ Ngọc Uyên đâu phải thần thánh, bản thân không được phép mất bình tĩnh.

Tạ Ngọc My vội kéo rèm, thò đầu ra.

“Nhị tỷ cứ yên tâm về đi, muội biết phải làm gì.”

Cao thị đang đi dạo trong khu vườn nhỏ như thường lệ để tiêu hóa. Bà mặc một chiếc áo tím nhạt, không đeo lấy một món trang sức. Thấy con gái đến, bà mỉm cười, nhẹ nhàng kéo lại áo khoác cho nàng: "Đi sớm về sớm nhé.”

Vừa bước qua cổng, nàng không kìm được quay lại nhìn. Từ xa, bà vẫn mỉm cười nhìn theo nàng, không nói lời nào. Đôi mày giãn ra, ánh mắt cong cong, khóe môi dần dần nở nụ cười, trong mắt như có tia nước, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng thấy đâu nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tam tỷ là người biết chừng mực, nào có gây rối bao giờ, nhị tỷ đa nghi quá rồi.”

Bây giờ thì hay rồi, núi vàng núi bạc mất cả, con trai cũng xa cách mình… Sao bà lại dại đến thế!

“Không vội, tiễn con đi rồi ta vào.”

“Quá nhạt nhẽo, trông chẳng giống đi dự thọ yến, mà cứ như đi tang ấy.”

Tạ Ngọc Uyên ngồi kiệu đi trước, mới đi được vài bước đã nghe lão quản gia nói khẽ bên ngoài: “Tam tiểu thư, thế tử dặn tiểu thư cứ thoải mái.”

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình, Tạ Ngọc Uyên coi như không thấy, tự tin bước lên.

Đúng là cảnh tượng hoành tráng!

Giá như năm đó khi con trai cứu Tạ Ngọc Uyên, bà thuận nước đẩy thuyền, đến Tạ phủ cầu thân và rước nàng vào cửa thì giờ đã khác.

Tạ Ngọc Uyên không kịp nghĩ ngợi thêm, bước vào đại sảnh giữa sự hộ tống của các tỳ nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười rồi kéo rèm xuống.

Chẳng lẽ nàng ấy biết gì sao?

Thì ra nàng ta định đi theo lối nhỏ nhắn đoan trang!

Gái Giang Nam vốn dĩ đã có nét duyên dáng dịu dàng, bộ váy xanh nhạt càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Sau những ngày bị giam lỏng, nàng ta dường như gầy đi trông thấy, vòng eo nhỏ nhắn, trông thật đáng thương.

Lời đã nói ra, nhưng phụ nữ được ông đưa vào phủ chẳng hề thiếu, để rồi sinh ra một đám con thứ, nhưng chưa người nào được nâng lên thành chính thất. Qua bao nhiêu năm, chẳng ai biết Quốc công gia thật sự là chung tình hay chỉ là giả vờ mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lão quản gia đích thân dẫn đường, mời các nàng lên kiệu. Kiệu chỉ đủ chỗ cho một người, nên hai chị em ngồi hai kiệu riêng.

Sáng hôm sau, Tạ Ngọc Uyên dậy rất sớm.

Cao thị chỉ cười, không nói gì.

Vừa thấy xe ngựa mang biển “Tạ phủ", lão quản gia đã lập tức bước tới đón.

Như Dung thầm nghĩ, chỉ cần tiểu thư ăn mặc thế này, chẳng tiểu thư quý tộc nào trong kinh thành có thể sánh bằng.

Tạ Ngọc My cảm thấy căng thẳng, ngón tay nắm chặt chiếc khăn đến xoắn lại.

Nghe câu nói đầy ngụ ý, lòng nàng hơi dao động: “Thế tử đâu rồi?”

Ai mà chẳng biết nàng mới là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay. Mọi sắp đặt của phủ Vệ Quốc Công đều xoay quanh nàng, nghe đâu còn có cả ý chỉ từ trong cung.

Tạ Ngọc Uyên đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi Đến đây, nên biết rõ người đứng đầu nội phủ không ai khác ngoài Lý di nương. Phu nhân chính thất của Vệ Quốc Công, mẫu thân của Tô Trường Sam đã qua đời từ lâu, để lại nội phủ với các di nương tranh giành nhiều năm, nhưng cuối cùng chỉ có Lý di nương là người chiếm được lợi thế. Tuy nhiên, bà ta cũng chỉ nắm quyền quản lý nội phủ mà thôi. Quốc công gia từ lâu đã tuyên bố rằng trong mắt ông chỉ có duy nhất một chính thất, không có người phụ nữ nào, dù là tiên nữ cũng không thể làm lung lay quyết định này.

Hôm nay là đại thọ của Vệ Quốc Công, nàng nhất định phải ăn mặc chỉnh chu để tỏ lòng tôn kính. Mọi thứ đã sẵn sàng, đứng trước gương đồng, nàng giật mình khi nhìn thấy vẻ đẹp rực rỡ của thiếu nữ trong gương.

Người ta nói ba đời làm quan mới biết ăn mặc lễ nghĩa. Phủ Vệ Quốc Công đã ba đời hưởng phú quý, mọi cử chỉ của đám người hầu đều đoan trang đúng mực.

“Phiền ông chuyển lời giúp, bảo ngài ấy đừng vội, ngày còn dài, không thiếu cơ hội đâu.”

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Tạ Ngọc Uyên vẫn bất ngờ trước hàng dài xe ngựa đỗ ngoài phủ.

Trong lòng Tạ Ngọc Uyên không khỏi cảm thán.

*

Tạ Ngọc Uyên như không nghe thấy lời phàn nàn, rút cây trâm vàng trên tóc xuống: "Cái này nặng quá, không đeo.”

Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ: Mẫu thân cười lên trông đẹp thật!

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, bánh xe kêu cót két.

Chỗ ngồi chính giữa đại sảnh trống không, một phụ nữ mặc đồ lộng lẫy với sắc mặt hòa nhã tiến tới, giọng nhẹ nhàng: “Đúng là đất tốt sinh ra người đẹp, nhìn lại đám người già nua như chúng ta đây, chỉ muốn trốn đi cho xong.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ Vệ Quốc Công.

Chỉ tiếc là lại sinh ra người con trai như Tô Trường Sam, chẳng đâu vào đâu.

Để xem hết hôm nay, ngươi còn đắc ý được đến đâu.

“Tiểu thư?” Như Dung bực bội, giậm chân.

Tạ Ngọc Hồ thở hổn hển, nhìn vào xe ngựa, khẽ thì thầm vào tai Tạ Ngọc Uyên: “A Uyên, cẩn thận Tạ Ngọc My, nàng ta chẳng có ý tốt gì đâu.”

Tiếng hô vang lên, bầu không khí sôi nổi trong sảnh chợt tĩnh lặng.

Nói rồi, kiệu đến khu nội trạch, các ma ma vén rèm mời nàng xuống, thái độ cung kính như đang đón tiếp một vị công chúa, không thừa lấy một lời.

“Còn mấy con cua hôm qua chưa hấp, đợi con về sẽ tự tay bóc cho mẫu thân ăn.”

Giữa những ánh mắt nhìn nàng chăm chú, ánh mắt của Tưởng thị và mẹ bà là Tiêu thị giao nhau, tâm trạng bỗng phức tạp không nói nên lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi kiệu đến cửa bên, Tạ Ngọc My đã đứng đợi sẵn từ sớm. Thật bất ngờ, hôm nay nàng ta ăn mặc vô cùng giản dị, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc bạch ngọc giữ búi tóc, gương mặt không hề trang điểm.

Cũng khéo nghĩ đấy!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 246: Dự Yến 1