Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Bạc Trong Tay
Tạ Ngọc Uyên bé nhỏ, phải dùng chậu múc từng chậu nước nóng đổ vào thùng.
Ánh mắt nàng khẽ lay động, lập tức hiểu ra.
Trương lang trung không biểu lộ cảm xúc, quay người, phất tay áo bỏ đi.
“Tôn Đại Nương, ta tìm Tạ Ngọc Uyên nhà bà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy nàng nhỏ nhắn, vai hơi trĩu xuống vì sức nặng của hòm thuốc, Trương lang trung bảo: “Thôi, để ta đeo cho.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Ngọc Uyên nhét hai lạng bạc vụn vào tay áo, không yên tâm lại sờ thêm một lần, rồi quay sang Cao Thị, bật cười.
Nàng vội mặc áo rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng, hắn nhét thêm một miếng giẻ rách vào miệng nàng.
Tạ Ngọc Uyên đứng dậy, niềm vui lớn trào dâng, nàng cắn răng, nhìn theo Trương lang trung gọi với một câu.
Tôn Lão Nhị lập tức lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn, trói chặt tay chân Tạ Ngọc Uyên lại.
Tạ Ngọc Uyên hết sức chú tâm, đứng bên cạnh học lỏm.
“Đến ngay.”
“Tặng ngươi đấy, hôm nào ta sẽ nhờ người báo cho Lý Chính.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửa mở, kêu “két” một tiếng.
Tạ Ngọc Uyên khụy gối xuống đất, cúi đầu lạy ba cái: "Đa tạ lang trung, đa tạ lang trung, ta và nương nhất định sẽ không ăn không ngồi rồi."
“Ồ!”
Ông dừng chân, lẩm bẩm vài câu rồi biến mất vào bóng tối.
“Ai đấy, đêm hôm khuya khoắt? A, là Trần Hoá Lang, có chuyện gì vậy…”
Tạ Ngọc Uyên thấy bà lão đứng xớ rớ bên bàn, hai tai vểnh lên không chịu đi, bèn cười nói: “Tổ mẫu, trả lại hai đồng đi, đã là láng giềng với nhau rồi, đừng khách sáo quá.”
“Tôn Đại Nương, đâu dám làm phiền tú tài tương lai của làng chúng ta, nhờ Tạ Ngọc Uyên là được rồi.”
“Tìm nó làm gì?”
Tạ Ngọc Uyên xách chậu bước ra, vừa đi được vài bước, thì một bàn tay lớn bất ngờ bịt chặt miệng nàng.
“Ư… ư…”
“Tối nay ta sẽ về làng họ Trần.”
Cao Thị không hiểu vì sao con gái cười, cũng học theo cười hắc hắc.
Đã kiếm gần ngàn lượng, ai lại để tâm đến căn nhà rách giá năm lượng nữa, hắn hào sảng trả lời.
“Lang trung, ngài giúp ta, ta sẽ không để ngài phải hối hận đâu.”
Lòng tràn ngập vui mừng, nàng vội cất ngân phiếu vào tay áo, tay áp lên trái tim đang đập thình thịch: “Khuya rồi huynh mới đến, làm ta giật mình.”
*
Tạ Ngọc Uyên cảm thấy cay cay nơi mũi, nàng quay đi, bày bữa sáng lên bàn.
Đêm đó.
Cả nhà vừa lên giường đã nghe ba tiếng “cốc, cốc, cốc” vang lên ngoài cửa.
“Ông ấy đâu rồi…” Cao Thị cứ nhắc mãi câu đó.
“Xong rồi!”
Tạ Ngọc Uyên hơi choáng, vội vịn vào mép bàn, run rẩy hỏi: “Thật sao?”
“Ngọc Uyên, Tổ mẫu gọi con.”
“Không cần, ta mang được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Trương lang trung nhìn theo nàng sâu thẳm và lạnh lùng.
Tôn Lão Nhị vừa đỡ bệnh mấy hôm, thấy Cao Thị muốn tắm, trong đầu lập tức tưởng tượng đến làn da trắng trẻo, nước dãi chảy ròng.
Tôn lão nương cầm tiền, mừng quýnh mời hắn vào phòng khách.
Trên đường về, nàng vẫn ghé qua nhà Trần Hoá Lang.
Hắn ta sững người: “Ý ngươi là…”
Buổi chiều, có một người từ làng bên đến mời Trương lang trung đi khám. Tạ Ngọc Uyên không nói nhiều, đeo chiếc hòm thuốc lên vai.
Hắn chui vào phòng bàn với hai ông bà, cả ba tính toán sẽ ra tay khi nương con nàng đang tắm.
Tôn lão gia chiều vợ, lặn lội lên núi đốn mấy cái cây, đóng cho bà cái thùng tắm.
Trần Hoá Lang nhanh chóng trả lời, rồi mất hút vào bóng đêm.
“Trần ca, huynh về làng họ Trần rồi, thì có thể bán căn nhà cho ta không?”
“À… nghe nói nó biết chữ, muốn nhờ đọc hộ bức thư nhà, đây, một đồng cho Đại Nương mua quà vặt.”
Tạ Ngọc Uyên đổ chậu nước cuối cùng vào thùng, thở ra mấy hơi.
Tạ Ngọc Uyên giật mình, đời trước hắn không quay về nhanh như vậy, nửa đêm vội vã thế này…
“Nói đi.”
Đợi lão bà đi khuất, ánh mắt Tạ Ngọc Uyên loé lên, hạ giọng: “Trần ca, thế nào rồi?”
“Mai huynh có thể nhắn với cha ta là nương bệnh, nhắc ông ấy phải về nhà vào tối mồng bảy không.”
“Chuyện nhỏ.”
Nàng biết rõ, có được một trăm lượng này, cuộc đời nàng đã khác hẳn.
“Hừ!”
“Sao hắn đi nhanh vậy, trong thư viết gì thế?” Tôn lão nương thò đầu ra.
Chương 22: Bạc Trong Tay
Tôn lão nương thấy mưu kế thành công, bèn ra hiệu cho con trai.
“Đồ ngốc, đã nhận rồi thì là của ta.” Tôn lão nương tức đến mức nổi cả gân xanh, quay người về phòng cất tiền.
Tiếng nước vang lên, Tôn Lão Nhị đang nấp bên tường cảm thấy cả người bốc hỏa.
Tạ Ngọc Uyên cười nhếch mép: “Cha nương huynh ấy gọi về thôi.”
“Ngân phiếu trước mắt, ngươi còn nghi ngờ gì?”
Về phòng.
“Còn nữa, chuyện này trời biết, đất biết…”
Tạ Ngọc Uyên nghe đến đó, thì trong lòng thắt lại.
Tạ Ngọc Uyên lấy tờ ngân phiếu ra, hơi ấm của nó thấm vào tay, nước mắt rơi xuống.
Rửa sạch nồi, thêm củi, đun một ấm nước nóng, rồi dìu nương về nhà.
Đêm xuống một cách lặng lẽ.
Sau khi phục vụ Trương lang trung ăn xong, bệnh nhân bắt đầu đến đông, đa phần chỉ là những người mắc bệnh nhẹ, đau đầu sốt nóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy nàng, Trần Hoá Lang bèn rút thêm một đồng nữa: “Tôn Đại Nương, cho ta mượn phòng khách một lát.”
Tạ Ngọc Uyên từ nhà Trương lang trung trở về, vào bếp đun nước.
Ba ngày liên tiếp đi sớm về khuya, mọi thứ trôi qua bình yên lạ thường.
Tạ Ngọc Uyên nhanh chóng nấu cơm, khéo léo làm ra bốn món mặn một món canh.
Đời này, thứ nàng phải mang vác nào chỉ là một cái hòm thuốc nhỏ bé này.
Ngày tháng trôi nhanh, thoáng chốc đã đến mồng bảy.
“Nương, để con giúp nương c** đ*, tranh thủ tắm lúc nước còn nóng.”
“Ôi, làng xóm với nhau cả, khách sáo quá. Đúng rồi, Đại tôn tử nhà ta biết chữ, hay là…”
Hắn rút từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, đảo mắt nhìn quanh như kẻ trộm: “Nhanh, cầm lấy.”
“Trần Hoá Lang thật là khéo nói…”
Tôn Gia sau hai sự cố liên tiếp của nương và con trai cũng có phần thu mình lại, không phải vì gì khác mà vì của cải trong nhà đã tiêu một nửa, không chịu nổi thêm một lần xáo trộn nào nữa.
Ánh trăng lạnh lẽo, đêm vẫn lặng thinh.
Mùa đông trời lạnh, dân làng cả tháng chẳng tắm lần nào, nhưng Cao Thị thích sạch sẽ, cứ mười ngày phải tắm một lần, không thì nổi cơn khó chịu.
Miếng ngọc bán được giá cao, Trần Hoá Lang lo người mua đổi ý nên tranh thủ trời tối mà chuồn.
Đôi mắt trong như mực của Tạ Ngọc Uyên ánh lên một tia sáng không dễ nhận ra: “Đa tạ Trần ca, còn một việc nữa ta muốn nhờ.”
Giữa đêm khuya hắn ta tìm đến, chẳng lẽ miếng ngọc đã bán được tiền, hay là… lại gây ra chuyện?
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, bước qua ngưỡng cửa.
“Ta muốn tìm nơi ở cho cha nương.” Tạ Ngọc Uyên nói thẳng.
“Cha ở mỏ quặng, vài hôm nữa sẽ về thôi.”
“Lang trung, ta đi cùng ngài.”
Sau khi khám bệnh ở làng bên xong thì trời đã tối.
Thắp đèn lên.
Nàng như thường lệ mang cơm đến phòng phía đông, sau đó mới dọn cho Trương lang trung dùng bữa, rồi ăn cơm thừa canh cặn cùng với Cao Thị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.