Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 214: Vết Thương Có Vấn Đề
“Được!”
Tạ Ngọc Uyên nhìn gương mặt hắn, không kìm được chút đau lòng.
Nhiệt độ cơ thể hắn quá thấp.
"Có."
Lý Cẩm Dạ dở khóc dở cười.
Khi nàng nói câu này, ánh nến rọi lên gương mặt nàng, làn da mịn như sứ, hàng mi dài như cánh bướm đổ bóng lấm tấm.
Tạ Ngọc Uyên thu tay về, suy tư: "Mạch của ngươi giống như có độc xâm nhập bốn kinh năm mạch.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Ngọc Uyên bước tới, không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay: "Há miệng, cắn lấy."
Cái tính cách này giống như một con ngựa hoang không chịu khuất phục.
Nhìn thấy vết thương, một sự nghi ngờ lóe lên trong đầu nàng, vết thương này…
Nàng bước gần hơn mới nhận ra Lý Cẩm Dạ chưa ngủ, mà đang mở đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng.
Nhớ ngày ấy trong căn phòng tối tăm ở Tôn Gia Trang, hắn còn mang dáng vẻ ngây ngô của một thiếu niên, năm năm trôi qua, thân hình này đã trưởng thành thành một nam nhân thực thụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Ngọc Uyên thoáng lưỡng lự, ra hiệu cho Thanh Sơn mang nến lại gần, rồi nhẹ nhàng gỡ lớp băng ra.
Nàng buông dao, lấy ngân châm phong bế các huyệt quan trọng quanh vết thương, rắc thuốc mà Trương Hư Hoài đã đưa cho nàng lên vết thương, rồi cuốn từng lớp băng mới.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Trương Thái y nói rằng cát vàng đã sắp đổ tới ngực ngươi rồi đấy*. Ta đọc cuốn sách ngươi tặng mấy năm nay, cũng hiểu được đôi chút. Hay là... thử xem sao?"
Tạ Ngọc Uyên băng bó xong, nhỏ giọng nói: "Sư phụ ta nói thuốc Kim Sáng này sẽ làm vết thương nhanh kết vảy, dù có thái y từ kinh thành đến ngay, cũng không dễ phát hiện. Giờ để ta châm cứu cho ngươi, có tác dụng hay không ta cũng không chắc đâu, nhưng thả lỏng, đừng căng thẳng… còn nữa…"
Ngoài Thanh Sơn và Loạn Sơn, hắn không nói với ai chuyện này. Thế nhưng tin tức đến tai hoàng cung, chắc chắn sẽ có thái y được phái đến, vừa để trị bệnh, vừa để dò xét.
Ngươi nói Đông, nàng lại cố tình nói Tây.
Nếu không phải vì lớp băng vải quấn ngang ngực làm hỏng đi phần mỹ cảm, Tạ Ngọc Uyên e rằng mình đã không kiềm nổi mà trào nước miếng.
Lý Cẩm Dạ im lặng nhìn nàng một lúc: "Đã ăn tối chưa?"
Thật lòng, hắn chẳng nghĩ người tới lại là nàng.
Tạ Ngọc Uyên ho nhẹ một tiếng: "Ờ… không ngờ lại gặp lại.”
Thanh Sơn đặt ghế lại, Tạ Ngọc Uyên từ tốn ngồi xuống: "Ta thấy vương gia không muốn gặp ta, nói thật, ta cũng chẳng muốn gặp ngươi, nhưng đã đến đây rồi thì khám chút vậy.”
“Ngồi dậy được không?”
Nói xong, Tạ Ngọc Uyên mở cửa, ghé vào tai Thanh Sơn nói vài câu, rồi trở lại với một con dao nhỏ trong tay.
Nha đầu thật thông minh.
Đẩy cửa bước vào, nàng thoáng thấy từ góc phòng, Trình Tiềm đứng khoanh tay, đôi mắt lớn dõi theo nàng chăm chú. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vết thương này, không giống vết thương chí mạng.” Ánh mắt lạnh lùng của Lý Cẩm Dạ hơi nheo lại, che giấu đi sát khí trong đáy mắt.
“Thanh Sơn, lấy cái ghế lại đây.”
Lý Cẩm Dạ nhìn tấm lưng mảnh mai của nàng dưới ánh đèn chập chờn, không khỏi rùng mình, rồi cứng đờ hỏi: "Đường xá vất vả không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ăn tối có thể để sau, vết thương của ngươi thì…" Tạ Ngọc Uyên khẽ cắn môi.
Mùi thuốc quen thuộc xộc thẳng vào mũi, nàng hít sâu một hơi, dừng chân một chút.
"Sao cơ?" Đôi mắt Lý Cẩm Dạ tối sầm lại.
Tạ Ngọc Uyên bắt mạch rất lâu, lâu đến mức Thanh Sơn đứng bên tưởng nàng đã ngủ quên, lúc này nàng mới thu tay về.
“Vâng, Tam tiểu thư!”
“Cho ta xem vết thương.”
Tạ Ngọc Uyên quay lưng, lấy từng cây ngân châm từ trong túi ra, hơ qua ngọn nến.
Quả không sai.
Lý Cẩm Dạ hơi giật mình, một ý nghĩ hiện lên trong đầu: Nàng đã nhận ra rồi!
Hỏi nhiều thêm chỉ chuốc thêm hiểm nguy. Hơn nữa, càng biết ít về chuyện của Lý Cẩm Dạ thì càng tốt cho nàng.
"Không hỏi."
Lý Cẩm Dạ tưởng nàng định đưa thuốc, vừa há miệng, thứ đưa vào lại là một quả mơ ngâm.
“Chính xác mà nói là cầu xin.”
Lý Cẩm Dạ im lặng, đưa tay ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng phải, đường đường là An vương, có thể ngẩng đầu trước trời, dù Thái Sơn có đổ cũng chẳng mảy may biến sắc.
Lý Cẩm Dạ nheo mắt: "Là Trương Hư Hoài nhờ ngươi sao?”
*Ý là nói ảnh sắp xuống mộ ấy
Lý Cẩm Dạ nhận khăn, nhưng chỉ giữ trong tay: "Không cần."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười tự chế giễu mình, rồi bước hẳn vào.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, giọng của Thanh Sơn vọng vào từ ngoài phòng.
Cứ chờ mãi, đầu óc nàng dần mệt mỏi, mơ màng chìm vào giấc mộng. Nàng thấy cảnh Lý Cẩm Dạ bị đâm xuyên qua ngực, máu bắn cao, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt lịm dần, một dòng máu đen rỉ ra từ khóe môi.
Lý Cẩm Dạ liếc nhìn chiếc áo cà sa trên người nàng, nhíu mày, chống tay ngồi dậy, lấy chiếc áo bên cạnh khoác qua loa lên người.
Tạ Ngọc Uyên bật dậy, mở cửa, nhìn Thanh Sơn một cái rồi theo hắn vào một phòng bên cạnh.
Tạ Ngọc Uyên hít sâu một hơi, dứt khoát đâm dao vào vết thương cũ, không hề chần chừ.
Thanh Sơn theo hắn đã mười mấy năm, tình nghĩa không phải tầm thường, khi ra tay lại không dám mạnh tay nên vết thương rất nông, chẳng ghê gớm gì, chỉ như một đường cắt nhẹ.
Lý Cẩm Dạ vén chăn, để lộ nửa thân trên tr*n tr**, vai rộng, eo thon, cơ bắp rắn chắc, làn da săn chắc bóng mịn.
"Há miệng ra."
Lý Cẩm Dạ liếc nhìn Thanh Sơn, Thanh Sơn lập tức quay người đi, đứng canh bên ngoài cửa.
Cảnh tượng ấy làm Tạ Ngọc Uyên bất giác nghẹn thở.
Hắn chọn cách im lặng không đáp!
"Nếu nói là vất vả, liệu vương gia có thưởng cho ta thêm vài thỏi vàng không?"
Chương 214: Vết Thương Có Vấn Đề
Giọng nàng nhẹ như một lớp lông tơ, khẽ khàng lướt qua lòng Lý Cẩm Dạ, khiến gương mặt hắn lộ vẻ phức tạp.
Suốt quá trình đó, Lý Cẩm Dạ không hề phát ra tiếng kêu, chỉ có mồ hôi lạnh liên tục túa ra, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch.
"Ngươi không hỏi ta vết thương này từ đâu mà ra à?" Lý Cẩm Dạ trầm giọng hỏi, ánh mắt dài sâu hun hút.
Máu b*n r*.
Thực ra chẳng có thích khách nào cả, chỉ là Thanh Sơn đóng giả thôi.
Vị chua thoáng chút ngọt.
"Phải xử lý lại, nếu không sẽ dễ bị người khác phát hiện."
Ba ngón tay thon dài đặt lên, Tạ Ngọc Uyên giật mình bởi cái lạnh giá từ tay hắn.
Tạ Ngọc Uyên giật mình gọi “Tiểu sư phụ!”, rồi bật tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả đầu.
Màn giường buông lơi, một người nằm bất động trong đó.
Có lẽ do ngạc nhiên khi thấy Tạ Ngọc Uyên xuất hiện, chân mày hắn hơi nhíu, môi mỏng mím lại, gương mặt chẳng có chút vui vẻ, lại còn như có vẻ phiền lòng.
Không tin tưởng nàng sao?
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên từ từ lướt xuống. Hắn đắp một tấm chăn mỏng, không rõ bị thương ở đâu, nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt, trắng bệch như giấy.
"Vậy nằm xuống đi."
“Tiểu sư phụ, có thể phiền người tụng ít kinh cầu an cho công tử nhà ta không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.