Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 149: Ta Nói Nàng Không Giỏi Y Thuật Sao?
Tạ Ngọc Uyên lập tức theo sau, nhìn thấy ông viết xong đơn thuốc bèn cầm lên xem, đưa cho La ma ma: "Ma ma đưa cho lão gia, bảo ông lấy thuốc theo đơn. Các người cũng lui đi, ta có vài lời muốn nói với Trương thái y."
"Quên sao?" Tô Trường Sam nhìn Tạ Nhị gia với ánh mắt đầy ẩn ý: "Quên cũng khéo thật!"
Tạ Nhị gia không dám nói nửa lời, lập tức quỳ xuống, theo sau đó là mọi người trong phòng quỳ rạp.
"…Hả?" Mọi người trong Tạ phủ cũng nghĩ thầm: Ý của câu này là gì?
Tô Trường Sam vỗ nhẹ quạt xếp vào vai Trương Hư Hoài: Trương Hư Hoài à, đồ đệ ngươi định phản rồi đấy!
Cả đời Tạ lão phu nhân chưa từng bị người ta nói chữ "biến", nhưng kẻ nói lại là Trương thái y, nên bà không dám ho he, vội nắm lấy tay nha hoàn rời đi.
Tạ Ngọc Uyên: "…" Sư phụ, liêm sĩ chút đi!
Ba chữ "Trương thái y" được nhấn mạnh, Trương Hư Hoài nghe xong thì cổ họng hơi giật giật, hừ hừ hai tiếng, mũi chĩa lên trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không quá vài ngày, chuyện mẹ kế đầu độc con chồng sẽ lan ra, Tạ gia coi như hết.
Bên cạnh, Tạ lão phu nhân sợ đến mức "phịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Thế tử gia, Trương thái y, đều là lỗi của thiếp thân, Tạ phủ mới vào kinh vài ngày, trong phủ rối tung cả, nhất thời quên mất mời đại phu cho Lão Tam."
Trương Hư Hoài che miệng, ho mạnh một tiếng, rồi quay người bước ra khỏi phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trường Sam: "…" Ông già này, không tranh thủ khen mình một câu thì c·h·ế·t sao?
Tô Trường Sam nghe vậy, biết ngay lão này muốn gì: "Ngươi kê đơn đi, Tạ lão gia thương con yêu cháu, sao có thể tiếc tiền chữa cho con trai."
Tạ lão phu nhân bị người ta khiêng ra ngoài.
Người trong sảnh lập tức lui hết ra ngoài.
"Mang thiếp của ta đến Phủ Doãn Thuận Thiên, nói có người muốn hại tân Thám hoa gia, nhờ ông ấy giúp điều tra."
Tô Trường Sam không thực sự muốn điều tra, chỉ là dọa họ mà thôi, hắn liếc nhìn hai anh em họ Tạ một cái, vung tay áo, không nói thêm lời nào mà đi thẳng.
"…Hả?" Tạ Dịch Vi ngơ ngác.
Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy hết mọi ánh mắt qua lại giữa hai người, cười nhạt không nói gì, tiếp tục không tỏ thái độ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Trong lòng xoay vần trăm mối, trên mặt lại tỏ vẻ bình thản: "Thế tử gia, chất độc này đã được giải sạch, nhưng bên trong cơ thể bị tổn hại, muốn khỏi thì cần phải đại bổ."
"Tạ Thám hoa, ta đã nói rằng tiểu thư đây không giỏi y thuật sao?" Trương Hư Hoài trầm giọng hỏi lại.
Cảnh đó vừa xuất hiện, mọi người trong Tạ phủ đều hiểu rõ, xem ra việc Tạ Tam gia bị trúng độc, phần lớn là do lão phu nhân ra tay. Lão phu nhân hận Tam gia đỗ Thám hoa, muốn hắn phải c·h·ế·t!
Trương Hư Hoài thấy nàng lập tức nhìn ra điều uẩn khúc bên trong, mắt không khỏi sáng lên.
Không ra vẻ ta đây, sư phụ ngươi có c·h·ế·t không? Tạ Ngọc Uyên mắng thầm trong lòng, rồi mới ngẩng đầu lên, đường hoàng đáp: "Là ta khám, thưa Trương thái y!"
Tạ Ngọc Uyên nhìn Trương Hư Hoài bằng ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng nói: "Tam thúc thần trí còn yếu, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé, Trương thái y."
"Dạ!"
Trương Hư Hoài vuốt vài sợi râu thưa thớt: "Nha đầu, đơn thuốc này thế nào?"
"…" Mọi người trong Tạ phủ nghe mà mắt tròn mắt dẹt, chẳng lẽ Tạ Ngọc Uyên mèo mù vớ được chuột c·h·ế·t, thật sự có bản lĩnh sao?
“Lão phu nhân! Lão phu nhân!"
"Thế tử gia?"
"Tiểu thư nào trong phủ khám vậy? Bước ra đây để bổn thái y xem nào?"
Vừa bước qua bậc cửa, đã nghe giọng Trương Hư Hoài phía sau vang lên khó chịu: "Tiểu thư, ở lại nói cho bổn thái y biết về triệu chứng khi phát độc, lần sau mà có kẻ không biết trời cao đất rộng, bổn thái y sẽ dùng loại độc này g·i·ế·t hắn."
Trương Hư Hoài trừng mắt nhìn lại: Gõ gì mà gõ, không phải do bọn khốn các ngươi hại à, giờ còn đứng đó nói bóng gió, cút xa đi cho khuất mắt ta!
Người của Phủ Doãn Thuận Thiên mà tới điều tra, hai kẻ nhảy hồ kia chẳng đủ để lấp khe răng, nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự.
Bùm!
Tạ lão gia như bị thắt lưỡi, không nói nổi lời nào.
Mỗi vị thuốc đều đắt đỏ, còn có cả nhân sâm trăm năm, chỉ uống nửa tháng thôi cũng đủ khiến lão gia với lão phu nhân đau lòng đến c·h·ế·t.
Muốn khen ngợi một câu, nhưng cảm thấy khen không hợp tính mình; muốn mắng vài câu, sư đồ xa cách năm năm, vừa gặp mặt đã mắng, không ổn lắm.
Người hầu lập tức dâng bút giấy lên, Trương Hư Hoài cầm bút, giả vờ thở dài một hơi: "Chậc chậc chậc, ban ngày ban mặt mà dám hạ độc Thám hoa gia, ta bội phục hắn là bậc hảo hán, Tạ lão gia nói xem có đúng không?"
Trương Hư Hoài trừng mắt nhìn Tạ lão phu nhân và những người còn lại: "Biến hết đi, đơn thuốc của bổn thái y không phải thứ phàm phu tục tử các ngươi có thể xem!"
Chương 149: Ta Nói Nàng Không Giỏi Y Thuật Sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Ngọc Uyên cười nhạt: "Dùng đống bạc lớn chất thành đơn thuốc, tất nhiên là tốt."
Tạ Nhị gia bị gọi tên, đành bước lên, hai chân run rẩy không ngừng: "Con bé đó chỉ theo một lang y sơn dã học vài ngày thôi…"
Người Tạ phủ vội vàng luống cuống đứng lên chạy theo, căn phòng vốn chật kín bỗng chốc trở nên vắng vẻ.
Trương Hư Hoài nhìn thấy sắc mặt tái xanh của mọi người trong Tạ phủ, bèn đắc ý hất cằm lên.
Trương Hư Hoài lặng lẽ liếc nhìn Tạ Ngọc Uyên, nói: "Ngươi bị trúng độc, là độc từ cây Cần nước, loại độc này xếp thứ mười hai trong số các loại độc từ cổ chí kim, không sánh bằng chất kịch độc như Câu Cơ, Thạch tín, Hạc đỉnh hồng, nhưng cũng rất khó giải. Tiểu thư à, sư phụ của ngươi, vị lang y sơn dã đó, e rằng là cao nhân nơi thế ngoại rồi!"
Thể diện là cái gì? Có ăn được không?
Người Tạ lão phu nhân chao đảo, trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống.
* (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Trường Sam lắc lắc quạt, cười nhạt: "Người đâu!"
Tạ lão gia mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh gần như thấm ướt cả áo trong.
"Lang y sơn dã?" Giọng Tô Trường Sam bất ngờ cao vút, quạt xếp "phập" một tiếng đóng lại.
Tạ lão gia đoán ý qua hai tiếng "hừ hừ" ấy, lập tức giận dữ: "Nghiệt s·ú·c, còn không mau quỳ trước mặt Thế tử gia và Trương thái y!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Ngọc Uyên cười nhạt: "Tổ phụ, quỳ trời, quỳ đất, quỳ tổ tiên, quỳ cha nương, sao lại phải quỳ trước thái y? Ông ấy đâu phải là lang y sơn dã đã dạy ta học."
Tạ lão gia gật đầu như gà mổ thóc: "Không tiếc, không tiếc, dẫu phải bán cả gia sản cũng không tiếc."
Hiểu thì hiểu, nhưng không ai dám nói ra nửa lời, chỉ đành giữ kín trong lòng.
Nói đi cũng phải nói lại, y thuật của lão đây không tốt sao? Ai dám nói không, lão đây lập tức dùng độc g·i·ế·t hắn!
Tạ Lão Đại đã hiểu, Tạ Nhị gia cũng hiểu, vội vàng cười nói: "Đúng đúng, đã tìm ra rồi, xác còn để đó, không dám làm phiền Thế tử gia."
Trương Hư Hoài liếc mắt thấy thế, nhướng mày không nhịn được, trong lòng thầm nghĩ: Nhìn xem, đồ đệ của mình đúng là cứng cỏi, có phong thái của sư phụ!
"Không dám phiền Thế tử gia, đã tìm ra kẻ xấu, đêm qua vì sợ tội nên đã nhảy hồ tự vẫn rồi." Tạ Lão Đại sợ hãi vội cản.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.