Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Kẻ Thế Thân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Kẻ Thế Thân


Tạ lão gia mặt mày trầm ngâm, không nói.

La ma ma vừa định thổi tắt nến, đã nghe tiểu thư lẩm bẩm: "Ma ma à, người nói xem làm sao lão phu nhân có thể dụ người ngoài vào chùa, dựng cảnh nương của Tam thúc thông gian?"

"Đang yên đang lành, lại có chuyện gì nữa?"

Một lúc lâu sau, Tạ Ngọc Uyên đứng dậy, bước ra thềm hiên, ánh mắt dõi theo những cây trúc cao lớn trong sân, chợt một nỗi buồn ảm đạm dâng lên.

Tạ quản gia cúi người trả lời: "Vâng!"

*

Nghĩ đến đây, Thiệu di nương không khỏi đau xót trong lòng.

"Nếu các con chịu tranh đấu thì ta đâu phải cúi đầu, cẩn thận từng chút thế này? Đại phòng là gì, Tam phòng là gì? Cao thị là cái thá gì?"

Tạ Ngọc Uyên quay lại, nheo mắt nhìn những nha hoàn sau lưng bà, nhẹ nhàng nói: "Mạng của ai cũng không nên c·h·ế·t một cách oan uổng như thế!"

Tạ Ngọc My dậm chân, căm hận nói: "Di nương, còn không sống nổi nữa mất."

"Tứ tiểu thư đến rồi."

Điều làm cho bà tức hơn chính là, nhờ đứa cháu đỗ cử nhân mà thái độ của Đại phòng trở nên ngang tàng, không kiêng dè ai, đến nỗi Cố Thị dám chỉ tay vào mũi bà mà mắng trước mặt cả đám đàn ông.

Thiệu di nương nghĩ về con trai, con gái mình vất vả nuôi dạy, đứa thì học không tốt, đứa thì không giỏi tính toán, lòng bà đau đớn vô cùng.

Thiệu di nương nghe mà mặt nóng rát, chỉ hận không thể tự đâm dao vào tim, c·h·ế·t sớm để giải thoát.

Tạ lão phu nhân thấy hai con trai đứng về phía mình, lòng thầm nghĩ: Dù sao cũng là con ruột của bà! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"My nhi à, di nương đã ra tay rồi, chỉ là số không may..." Bà giơ ba ngón tay ra trước mặt Tạ Ngọc My.

Tạ Ngọc Uyên! Ngươi thật là độc ác!

Ngực Thiệu di nương phập phồng dữ dội, ánh mắt trở nên lạnh băng, trong đó hiện lên sự hận thù mịt mờ.

*

Tạ lão phu nhân nhìn bóng lưng con trai, nghẹn một hơi trong cổ họng, cả vị mật đắng như sắp trào lên từ dạ dày.

"Di nương, trước khi họ về, chúng ta vẫn sống vui vẻ yên ổn, nào có phân biệt gì giữa chính thất với thứ thất. Thế mà bây giờ, trong mắt mọi người, con chỉ là trò cười. Di nương dù sao cũng được tám kiệu lớn rước vào cửa, sao phải để nương con ta chịu uất ức thế này!"

Thiệu di nương buông tay, giận trách: "Con nhìn lại mình xem, đã mười lăm tuổi rồi, bị một con bé quê mùa bắt nạt đến mức này, có đáng mặt không?"

Ánh mắt Thiệu di nương thoáng biến đổi, hận thù tối tăm hóa thành vẻ hiền hòa: "Con của ta, khuya khoắt thế này, sao lại đến?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặt Thiệu di nương tái mét.

Tạ Ngọc My không kìm được hỏi: "Di nương ra tay với ai? Đáng ra phải là..."

Nhớ ngày nào bà còn là Nhị phu nhân, trong Tạ phủ này có ai dám không nể mặt? Ai không phải nhìn sắc mặt bà mà sống?

Nàng không nói, tất cả nha hoàn trong phòng cũng không dám lên tiếng, không khí lặng như tờ.

Sấm nổ giữa trời quang!

Nhìn bóng lưng mảnh mai của tiểu thư, La ma ma do dự, rồi tiến lên nói nhỏ: "Tiểu thư à, phải có vài con dê tế thần thì mọi chuyện mới qua được, đây là số mạng của họ."

Vừa đặt đầu xuống gối, nàng đã bắt đầu mơ màng.

Bà nhìn quanh căn phòng trống trải, chợt nhớ ra hôm nay Nhị gia không về: "Nhị gia đâu rồi?"

Ý là, có thể dừng lại được rồi.

Sống lưng Tạ Ngọc Uyên lạnh buốt, muốn nói gì đó nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, không thốt ra lời.

Thiệu di nương trong lòng đầy lửa giận, gương mặt lạnh lùng, lời nói sắc như dao: "Ta không tin, Thiệu thị này sống hơn ba mươi năm, lại không đấu nổi một con nhóc."

"Chỉ là hai cái mạng hèn, c·h·ế·t thì c·h·ế·t, có người thân thì cho vài lạng bạc lo liệu, không có thì cuốn manh chiếu rách vứt ra bãi tha ma." Tạ lão phu nhân lạnh lùng nhìn chồng: "Lão gia thấy sao?"

Tính đi tính lại, không ngờ lại chẳng tính được việc con tiện nhân Tạ Ngọc Uyên này biết chút y thuật, mà còn cứu được Tạ Lão Tam.

Tạ Nhị gia ho một tiếng: "Phụ thân, kẻ hạ độc đã c·h·ế·t, chuyện lớn hóa nhỏ, gia đình hòa thuận mới là quan trọng..."

Có ngày lành không chịu sống, lại cứ thích giở mấy trò sau lưng, bà đâu biết rằng, chỉ nhờ danh hiệu Thám hoa thôi mà số bạc kiếm được từ cửa hàng của Tạ gia tháng này đã tăng ba phần so với tháng trước, còn rất nhiều lợi ích nữa đang chờ phía sau!

Ngày hôm qua đã tra hỏi kỹ nhưng không ai nhận tội, đêm lại có người nhảy hồ, rõ ràng là có điều không ổn.

"Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta còn có tâm trí ngủ với di nương? Ta..."

"Một là Lưu bà tử ở đại phòng, một là nha hoàn Khấu Châu bên Tam gia. Hai người đều nhảy xuống hồ tối qua, một nhảy ở đầu hồ đông, một ở đầu hồ tây, cả hai xác đều đã mềm nhũn, c·h·ế·t rồi." Giọng A Bảo càng nói càng nhỏ.

Đêm xuống, bóng tối phủ lên tất cả mưu tính của Tạ phủ, nhưng dòng chảy ngầm càng thêm mãnh liệt.

*

Tạ lão gia thấy vậy, chỉ còn cách lên tiếng: "Cứ làm theo lời lão phu nhân đi."

Tạ Lão Đại nói một hơi như dốc hết đậu trong ống tre, lời nói chẳng chừa lại gì, xong rồi cũng không thèm nhìn mặt nương mình, tức giận bỏ đi.

So với sự cay đắng trong lòng Tạ lão phu nhân, Thiệu di nương còn uất ức hơn.

*

Tạ Ngọc Uyên đắp lại chăn cho hắn, dặn dò thêm vài câu rồi mới trở về phòng ngủ.

Dứt lời, Tạ Ngọc My vén rèm bước vào.

Tạ Ngọc My lau nước mắt, mấp máy môi: "Vậy sau này chúng ta biết phải làm sao? Con mang danh con thứ, làm sao lấy được gia đình tốt? Trước đó còn có thể nghĩ đến Trần gia, giờ thì Trần công tử đã đỗ cử nhân rồi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 147: Kẻ Thế Thân

Phụ nữ thật đúng là "tóc dài kiến thức ngắn"!

Lời vừa dứt, tiểu đồng ngoài cổng hoảng hốt chạy vào: "Lão gia, lão phu nhân, không xong rồi..."

Điều khiến bà kinh hãi hơn nữa là Tạ Ngọc Uyên nói tiếp: "Chiêu này, bà ấy có dùng lên ta không?"

Sau khi châm cứu xong, gương mặt Tạ Dịch Vi trắng bệch như tờ giấy, thiếp đi mê mệt.

Tạ Ngọc My bị mắng đến không dám nhúc nhích, chớp chớp mắt, rồi bật khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hồi bẩm di nương, Nhị gia đến phòng Mẫn di nương rồi ạ."

Chiếc trâm ngọc trên tay nàng rơi xuống đất, rùng mình: "Ai c·h·ế·t? C·h·ế·t thế nào?"

Tạ Ngọc Uyên vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, A Bảo đã hớt hải chạy vào: "Tiểu thư, không xong rồi, có người c·h·ế·t ở hồ, không, c·h·ế·t tận hai người lận!"

Tạ Lão Đại bước lên một bước: "Phụ thân, chắc là họ sợ tội tự tử, cũng coi như có lời giải thích cho Tam đệ."

"Sao lại không được? Con có điểm nào không xứng với hắn?"

Tội lỗi của chủ nhân, lại bắt hạ nhân lấy mạng đền bù, thế gian này quả thực chẳng có gì công bằng.

Tạ Ngọc My nhớ lại cảnh hôm nay ở sông Khúc, lòng hổ thẹn đến cực điểm, cắn chặt môi, kể lại mọi chuyện một cách thêm thắt.

Sáng hôm sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

La ma ma như ngừng cả tuần hoàn máu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Kẻ Thế Thân