Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 135: Thử Thách

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Thử Thách


Tạ Ngọc Uyên cười: "Trong viện chúng ta có bao nhiêu người của Tạ phủ?"

Tạ Ngọc Uyên gật đầu: "Còn một điều nữa, người Tạ gia càng quan tâm đến thể diện hơn trước. Trong lòng cha, Thiệu di nương chẳng đáng là gì. Ta không nhận viện đó vì không tiện, ở gần quá, lại không có lý do để xin dựng bếp nhỏ riêng."

Tạ Ngọc Uyên nhìn bản thân trong gương đồng, chọn một cây trâm từ hộp trang sức đưa cho La ma ma.

Giang Phong hỏi: "Nghĩa phụ, ta vừa đi quanh viện Tạ phủ, có một góc tường trồng nhiều hoa cỏ cây cối, chúng ta có thể tạo một lối ra vào, tiện cho tiểu thư qua lại."

"Liệu người ngoài có nhận ra không?"

"Gia, còn một chuyện rất lạ."

Hắn bước vào thư phòng, miệng cười tươi: "Tiểu thư đã ổn định, viện cũng đã dò la rõ ràng, chỉ cách chúng ta một bức tường, rất thuận tiện."

Tạ Dịch Vi không ngờ nàng nói thẳng như vậy, vừa giận vừa buồn cười: "Không cho con ôm, thì cho ai ôm chứ."

Tạ Ngọc Uyên thấy nàng hiểu ra, mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta vào viện xem sao."

Trên ghế chủ tọa là lão gia và phu nhân, hai bên ghế dọc theo vai vế mà sắp xếp nam nữ, bên trái là đại phòng, bên phải là nhị phòng.

Trong lòng Trần Thanh Diễm không khỏi cảm thấy khó chịu cho Tạ Ngọc Uyên.

Tạ Ngọc Uyên xoa đầu nàng: "Không vô ích, đánh đúng đấy. Đánh rồi mới thấy rõ lòng người."

La ma ma cảm ơn rồi nhét một lạng bạc vụn, kéo người đó sang một bên dò hỏi.

"Ta đi trước, lát nữa quay lại chào nhị tẩu."

Trước án thư, Trần Thanh Diễm cúi đầu, tay đang luyện chữ, thấy A Cửu bước vào, hắn đặt bút xuống, hỏi: "Sao rồi?"

Cao thị liếc nàng một cái, gật đầu.

Góc đông nam phủ Vĩnh An Hầu, đèn đuốc sáng trưng.

Tạ Ngọc Uyên ăn xong, tựa người bên cửa sổ, nghĩ bụng dù thế nào cũng phải gặp được Giang Phong và Giang Đình càng sớm càng tốt.

Trần Thanh Diễm ngập ngừng, ánh mắt thoáng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Cô gái ấy sống ở Tạ phủ khổ sở như vậy, mình nên nghĩ cách nào để giúp đỡ, bảo vệ nàng đây?

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Đây là Thiệu di nương đề phòng chúng ta. Được rồi, để ta nghỉ ngơi một giấc, tích chút sức lực rồi tính tiếp. Hôm nay mệt quá rồi."

"Yên tĩnh?"

"Trừ ta ra, còn có người khác âm thầm dõi theo tam tiểu thư."

La ma ma tiếp lời: "Thiệu di nương không chỉ không nhường, còn sắp xếp nhị phu nhân vào một cái viện tồi tàn, ý đồ là muốn dằn mặt chúng ta."

Tạ Ngọc Uyên liếc sang La ma ma: "Tin tức chúng ta lên kinh thành, Thiệu di nương đã biết từ lâu. Nếu biết điều, bà ta nên lập tức dọn sạch viện lớn nhất để nương ta vào ở."

Tạ Ngọc Uyên nhướng mày, cười trêu ghẹo: "Ông ấy vẫn còn sống sao?"


Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn nàng một cái: “Ma ma, hôm nay ma ma nghĩ cách ra phủ một chuyến, qua phủ bên cạnh chọn vài người dùng được, ta sẽ tìm cách để Tam gia mua về, dù sao thúc ấy hành xử quái gở, người khác cũng không can thiệp được. Sau đó ta sẽ đòi người về.”

Bận rộn đến tận khuya.

Đến chính viện, vòng qua một bức tường chắn cực lớn bằng đá cẩm thạch chạm khắc, tầm nhìn bỗng nhiên rộng mở. Trước mắt là một hành lang dài rộng rãi, đi thêm năm mươi bước, là một đại sảnh thoáng đãng rộng rãi.

Lông mày Tạ Ngọc Uyên hơi nhướng lên một đường cong tinh tế: “Không thể để người khác nghĩ mình quá nghèo hèn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói rồi, hai người cùng đứng dậy, ra khỏi viện.

Mười sáu cánh cửa gỗ sơn son đỏ rực đều đã mở toang, phía trên treo một bức hoành phi đề ba chữ lớn, “Phúc Thọ Đường”, nhìn qua đã biết là bút tích của Tạ Nhị gia.

Vai Trần Thanh Diễm khẽ run.

Giang Đình vuốt mấy sợi râu thưa, nói: "Để tiểu thư nghỉ ngơi hai ngày rồi nói, ta nhìn sắc mặt nàng từ xa không tốt lắm, chắc hẳn đường đi mệt mỏi."

Cô gái này vừa vào kinh, lại là một cô gái được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, ai lại theo dõi nàng? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hôm nay cài cái này.”

Một đêm ngủ ngon.

“Dạ.”


A Cửu đã bước một chân ra ngoài, lại quay vào: “Gia, còn chuyện gì nữa ạ?”

Phòng quả thực không tệ, màn che, chăn gấm đều sạch sẽ.

"Hả?" Lý Thanh Nhi ngơ ngác: "Tiểu thư đã nhìn ra điều gì?"

Năm năm trôi qua, bà gửi hết hận thù vào kinh Phật, lại được La ma ma chăm sóc kỹ lưỡng, làn da trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi đỏ như son. Dù đã ngoài ba mươi, nhưng nhìn chỉ như thiếu nữ đôi mươi.

A Cửu nghi ngờ liếc nhìn gia nhà mình, nhẹ nhàng khép cửa lui ra.

Con gái nhà khác, mọi thứ tốt đều được người hầu dâng đến tận nơi, đâu cần phải đích thân tranh giành.

Tạ Tam gia ngồi ở cuối hàng, vắt chân chữ ngũ, cả người như không có lấy hai lạng xương, ngồi nghiêng ngả chẳng ra dáng quan chức chút nào.

Hai mẹ con bước vào trong, bên trong đã chật kín người.

A Cửu nghiền ngẫm lời này, nói: "Vốn dĩ tam tiểu thư còn ở nơi tồi tàn hơn, sau một hồi ầm ĩ mới chuyển đến góc tây bắc."

Trái tim Trần Thanh Diễm chùng xuống: "Ai?"

"Nói."

Mắt Lý Thanh Nhi sáng lên, nhìn tiểu thư đầy ngưỡng mộ. Hóa ra, tiểu thư chuyển đến hậu viện là để tránh bị động tay động chân vào đồ ăn thức uống!

La ma ma: "..."

Mặc dù bà chỉ mặc một bộ đồ màu nhạt, không trang điểm, tóc búi đơn giản cài một chiếc trâm vàng quê mùa.

Đi vòng qua cửa trụ hoa, men theo con đường rải đá vụn phía trước viện phía Đông mà đi.

Khi ấy Cao thị vừa từ nông thôn trở về, lại vừa trải qua cú sốc lớn, cả người tiều tụy đến mức nhan sắc chỉ còn lại hai phần mười.

Lúc này, Lý Thanh Nhi đi đến với vẻ mặt giận dữ: "Tiểu thư, sao lại không ở tiền viện mà lại muốn ở hậu viện, chẳng phải cái bạt tai lúc nãy của nô tỳ đã vô ích sao."

Trên gương mặt La ma ma thoáng nét kinh ngạc, cúi người nói: “Tiểu thư cuối cùng cũng chịu dùng mấy món này rồi. Trước kia thật sự là giản dị quá mức.”

La ma ma mỉm cười: “Tiểu thư yên tâm, ta đã sắp xếp xong cả rồi. Chỉ là Thanh Nha và Thu Phân đã lớn tuổi, sợ rằng không hầu hạ được Nhị phu nhân lâu. Mấy đứa như A Bảo thì…”

"Vào đi."

Tạ Ngọc Uyên gật đầu: "Nhưng ta lại không thèm quan tâm, làm ầm lên trước mặt lão gia và lão phu nhân. Khi thấy không ai đứng về phía mình, Thiệu di nương cũng hiểu rõ giới hạn trong cách hành xử sau này."

Năm năm trước, khi mẹ con Cao thị trở về phủ, ngoài Tam gia, những người khác ít nhiều đều liếc nhìn một lần.

Tạ Ngọc Uyên cười giễu, thì thầm: “Nương chuẩn bị xong chưa?”

"Nhưng... Thiệu di nương đã nhường phòng, sao tiểu thư lại không nhận?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

La ma ma nhìn nàng: "Tiểu thư muốn dùng bà ta để dò xét tình hình trong Tạ phủ ở kinh thành. Theo ta, chỉ e trong ngoài phủ này đều đã bị Thiệu di nương nắm giữ, ngay cả nhị gia cũng nghe lời bà ta."

Tạ Dịch Vi đi được vài bước, lại quay lại, ghé sát tai Tạ Ngọc Uyên thì thầm: "Thầy ta vẫn luôn muốn gặp con, ta dẫn con đi gặp nhé?"

Tạ Ngọc Uyên không hề hay biết, khoảnh khắc hai mẹ con nàng bước vào và ngồi xuống, khiến tim tất cả người nhà họ Tạ đều khựng lại một nhịp. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cao thị.

“Khoan đã.”

A Bảo lấy từng món trong hộp cơm ra, đặt lên bàn nhỏ.

“Dạ, tiểu thư.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tiểu thư, nô tỳ vừa đếm, kể cả những lão ma ma thì có khoảng mười người."

Lúc này, một bóng đen nhẹ nhàng nhảy từ tường xuống, cúi người tới cổng phủ, nhìn qua cửa sơn son, lại nhìn sang Tạ phủ ở bên kia tường, rồi biến mất vào màn đêm.

"E rằng đều là tai mắt."

“Thôi bỏ đi, đi đi.”

Lâu sau, cửa lại khép lại, con hẻm không còn ai.

...

Tạ Dịch Vi vừa đi vừa chỉ tay vào nàng: "Con... để xem sau này ta tính sổ với con thế nào."

"Chuyện đó ngươi tự liệu đi, ngày mai tìm một người thợ làm biển hiệu, phủ chúng ta không thể không có tên, dễ gây nghi ngờ. Lấy họ Giang mà đặt."

Và, mục đích là gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng, những điều đó hoàn toàn không thể che giấu được dung mạo khuynh quốc khuynh thành và khí chất động lòng người của Cao thị, ngay cả Tạ Nhị gia, người từng hận vợ mình đến thấu xương thì giờ phút này cũng phải sững người nhìn bà.

Khi người đã đi xa, La ma ma lên tiếng: "Tiểu thư, tam gia như thể đã đổi thành người khác, trông cởi mở hơn nhiều so với ba năm trước."

Trần Thanh Diễm trở lại ngồi trước bàn thư án, nhấc bút viết một nét dứt khoát lên giấy tuyên, thành một chữ “Uyên”.

"Con..."

"Phủ bên cạnh Tạ phủ, ta hỏi thăm, mới chuyển đến đêm qua, họ Giang."

La ma ma lắc đầu: "Nha hoàn ấy hoặc thật sự không biết gì, hoặc giả ngốc, đoán chừng Thiệu di nương đã nắm chắc mọi chuyện trong phủ."

Sau khi chỉnh trang xong, nàng nhìn hai người đang bận rộn trong phòng rồi nói: “Ma ma, phòng ta chỉ có các người được vào. Phòng của nương cũng vậy, chỉ có Thanh Nha và Thu Phân được vào.”

A Bảo hỏi ngay: "Ma ma, có dò hỏi được gì không?"

"Bẩm gia, đã an ổn rồi, viện ở góc tây bắc Tạ phủ, rất yên tĩnh."

"Ta đi cùng ngươi."

"Vâng, thưa tiểu thư."

"Nếu cẩn thận thì sẽ không ai nhận ra."

Xem ra, cuộc sống của nàng ở Tạ phủ vẫn chẳng tốt đẹp gì hơn ba năm trước.

La ma ma hạ giọng: "Tiểu thư, nên làm thế nào đây?"

Tạ Ngọc Uyên vừa dọn dẹp xong cho nương thì có nha hoàn mang hộp cơm đến.

Người mặc áo đen nhảy vào sân, đứng thẳng thớm trước cửa phòng, gọi một tiếng: "Gia."

“Ta không muốn rời đi, cả đời này chỉ hầu hạ mình tiểu thư, không gả cho ai hết.” A Bảo tức tối nói.

"Tam thúc mau đi đi, chúng ta còn nhiều thời gian mà."

Dù trong phòng đặt hai chậu băng nhưng mồ hôi lạnh vẫn từ từ chảy dọc sống lưng hắn.

Lời vừa dứt, đã có người hầu chạy đến: "Tam gia, tam gia, bên ngoài có khách."

"Vâng, Giang gia, giờ ta đi đo kích thước."

Bên ngoài tường cao, một bóng đen nhảy xuống từ đầu tường, chính là Giang Phong mà Tạ Ngọc Uyên đang nghĩ đến.

Một lát sau, cửa gỗ nặng nề kêu một tiếng, Giang Phong giơ đèn lồng lên, ngước nhìn, tính toán kích thước biển hiệu.

...

Tạ Ngọc Uyên rửa tay xong, ăn thử vài miếng, thì La ma ma quay lại.

Trần Thanh Diễm đứng dậy, đi vài bước, giận dữ nói: "Ba năm không cảnh cáo, Tạ phủ lại không biết trời cao đất dày là gì."

Sắc mặt Trần Thanh Diễm trầm xuống: “Đi, điều tra kỹ lai lịch nhà bên cạnh.”

Sáng sớm giờ Mão, Tạ Ngọc Uyên được La ma ma gọi dậy, A Bảo bưng nước vào cho nàng rửa mặt chải đầu.

Giang Đình lại nhìn khắp xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại nơi sâu thẳm của hẻm nhỏ, không biết đang nghĩ gì.

Chương 135: Thử Thách

“Ma ma à, địa vị và quyền lực là cách tốt nhất để nam nhân giữ được sự thoải mái trong lòng."

...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Thử Thách