Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Bí Mật Ở Ngay Trước Mắt
Trần thị giật mình ngẩng đầu nhìn chồng.
Tâm trạng xao động của Tạ Ngọc Uyên dần yên tĩnh lại.
Nguyệt Nương nghĩ thầm, với tính tình của thiếu gia, có gì hắn không dám làm, ngay cả thầy dạy học hắn còn dám đánh cơ mà!
Chủ tớ nhìn nhau, Nguyệt Nương rõ ràng thấy sự nghi ngờ trong mắt chủ nhân, vội nói: "Nô tỳ nghe nói Tạ gia tới chùa Đại Minh là vì chuyện hôn sự của đại tiểu thư, thiếu gia nhà ta tới lúc đó, có phải là..."
"Đại bá mẫu, của hồi môn cho đại tỷ không thể ngại đắt được, dù sao cũng là tấm lòng của người. Sau này đại tỷ về đó, nhìn đồ sẽ nhớ tới tấm lòng của người, thật đáng giá."
Nàng cẩn thận lấy từ trong áo ra nửa tờ giấy mua nhà, nhìn hồi lâu.
Một bộ áo lót may khéo léo, đổi lấy một cơ hội ra khỏi phủ, lại khiến Cố thị trong lòng vô cùng hài lòng, món giao dịch này đáng giá.
Tim Trần thị giật thót, hôm nay là tiệc nhà của tân tri phủ Dương Châu Triệu phủ, cả chồng và con đều đi dự, chẳng lẽ... thằng bé lại gây họa bên ngoài?
Như Dung vén rèm bước vào, thấy tiểu thư đang đứng thẫn thờ bên cửa sổ, thì đặt bát thuốc xuống: "Tiểu thư, đêm khuya rồi, uống thuốc rồi ngủ sớm đi, sức khỏe vẫn chưa hồi phục hẳn đâu."
"Hỏi đứa con ngoan của bà đi."
Trần thị lập tức hiểu ý, đập bàn, bật dậy: "Nó dám!"
"Nó lại làm sao?"
Cố thị được nàng an ủi, nét mặt vui vẻ hơn hẳn.
"Đại tỷ vừa nhìn tướng đã biết là người có phúc, hơn nữa còn có nhà nương đẻ bênh vực, đại bá mẫu cứ yên tâm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhị tiểu thư là con thứ, dung mạo mờ nhạt khó nhớ.
Chương 117: Bí Mật Ở Ngay Trước Mắt
Trời tối đen như mực.
Tạ Ngọc Uyên nghe tai trái, ra tai phải, thậm chí không để nó lại trong đầu một giây, người này càng xa nàng càng tốt, tốt nhất cả đời không gặp lại.
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói đại bá mẫu mấy ngày nữa sẽ ra ngoài xem của hồi môn cho đại tiểu thư, chắc chắn sẽ ghé qua các nơi như Ngọc Linh Các."
Tạ Ngọc Uyên không nghĩ ngợi nói: "Ma ma, ta sẽ nghĩ cách đi cùng, bà hãy thả tin ra, nói rằng Ngọc Linh Các hai ngày nữa có lô hàng mới."
Bí mật đã gần ngay trước mắt, Tạ Ngọc Uyên không hiểu sao tim cứ đập thình thịch, rối như tơ vò...
"Chắc là bên đó đã ổn định, gửi thư về báo bình an thôi. Đã vào đông, phía bắc lạnh hơn phía nam, ma ma bảo mấy tỳ nữ vất vả một chút, thức đêm may bộ đồ lót giữ ấm, cứ theo dáng của đại thiếu gia mà làm."
Tạ Ngọc Uyên cắn răng, nhét lại tờ khế đất vào ngực, quay người rời đi.
"Cái miệng khéo của ngươi!"
Mắt La ma ma sáng lên: "Tiểu thư thật thông minh. À, kinh thành có thư gửi về, vừa được đưa đến tay lão gia và lão phu nhân."
"Lão gia về rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiểu thư muốn..."
Cố thị trong lòng vui vẻ, làm bộ véo má nàng: "Ta không mong con bé nhớ đến tấm lòng của ta, chỉ mong sau khi về đó, cuộc sống của nó hòa thuận, ít phải chịu cảnh nương chồng nàng dâu là được."
Chính sảnh Trần gia sáng rực ánh đèn.
Nếu đã không thể, vậy tạm thời đừng nói gì cả, nếu mọi chuyện không như nàng nghĩ, lại khiến mẫu thân thêm một lần thất vọng, thì được gì?
Đúng vậy, là ai chứ?
Lúc này nàng đang theo sau Cố thị ra khỏi Phúc Thọ Đường.
Trần Hải kéo vợ vào trong phòng, hạ giọng nói: "Hôm nay trong bữa tiệc, ta đã dò xét mấy lần, tên Triệu Diễm này mềm nắn rắn buông, là người rất lợi hại, sau này quan trường Giang Nam sẽ chẳng yên ổn."
"Theo ta thấy, gửi nó đến kinh thành là tốt nhất, cứ thế này thì học hành cái gì nữa."
...
"Đại bá mẫu, ở Ngọc Linh Các có đồ tốt không?"
Tạ Ngọc Uyên xua tay, đi thẳng đến phòng phía sau.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cầu xin đại bá mẫu dẫn ta tới Ngọc Linh Các, không thể đi tay không. Đại ca là người đại bá mẫu thương yêu nhất, ta phải lấy lòng."
Trần Hải gật nhẹ đầu: "Phong thủy luân lưu chuyển, hoặc là lên, hoặc là xuống, để nó đi kinh thành một là có thể quản nó học hành, hai là không để nó bị cuốn vào. Ta nghĩ rồi, không vào hầu phủ, mà vào Quốc Tử Giám."
Nguyệt Nương từ bên ngoài vội vàng chạy vào: "Phu nhân, đã hỏi rõ rồi, hôm đó còn có đại bá mẫu Tạ gia và ba vị tiểu thư ở lại chùa."
Vừa đến cửa, La ma ma đã hối hả đi tới trong đêm.
Trần thị nghe vậy thì hít một hơi sâu, thực ra bà cũng đã nghĩ đến điều này từ lâu, chỉ là không nỡ để con đi xa như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một kẻ phản chủ, lấy đâu ra thực lực để mở một tiệm như vậy?
Trong phòng, ánh đèn leo lét, tiếng mõ đều đều, mùi trầm hương nhè nhẹ thoang thoảng qua khe cửa.
Trần thị đặt mạnh tách trà xuống bàn: "Ta đã nói mà, chắc chắn có cái gì đó làm nó mê muội đến mức không thèm nghĩ tới cha nương."
Cây trâm vàng nhuốm máu kia chưa bao giờ rời khỏi đầu mẫu thân, ngay cả khi ngủ, bà cũng bọc nó trong khăn gấm, đặt dưới gối.
Trần Hải phong trần mệt mỏi, vừa vào cửa đã lấy chén trà trên bàn uống một hơi hết sạch.
Trần thị cười tươi đón chồng, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho ông: "Lão gia, sao lại đổ mồ hôi đầy đầu thế này?"
Con mình là người thế nào, Trần thị rõ như lòng bàn tay, đánh nhau thì có, chơi xấu cũng có, nhưng chưa bao giờ vì chuyện đàn bà.
Trần thị lập tức ra hiệu cho Nguyệt Nương rồi bước ra đón.
Nguyệt Nương bước lên trước một bước, hạ giọng: "Phu nhân, rốt cuộc là vị tiểu thư nào khiến thiếu gia nhà ta mê muội vậy?"
Con trai bà, từ khi sinh ra đã được cao tăng phê rằng mệnh vừa thiếu thủy, lại thiếu hỏa, khó nuôi.
Chẳng lẽ... hắn thật sự đã mở lòng.
"Ngọc Linh Các mà không có đồ tốt, thì ở phủ Dương Châu còn tiệm nào có đồ tốt nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Tạ Ngọc Uyên lại không vui mà lo lắng, Giang Đình dám chọn nơi này để hẹn gặp, chắc chắn có liên hệ sâu với Ngọc Linh Các, không chừng đây chính là cửa hàng của hắn.
Bát tự vừa khớp, bà mai trao thiếp canh, lục lễ cũng phải bắt đầu. Cố thị lần đầu gả con, chắc chắn muốn làm rình rang, nên rất chú trọng vào của hồi môn.
Vì khó nuôi nên cưng chiều hơn, mỗi lần gây họa cũng chẳng nỡ đánh, chẳng nỡ mắng, lâu dần thành ra vô pháp vô thiên như bây giờ.
Trần thị thầm nghĩ, tam tiểu thư thì không thể, con bé đó còn nhỏ, khuôn mặt vẫn chưa nở nang.
Suốt một năm nay, từ "cha" và "Tôn Gia Trang" đã trở thành điều cấm kỵ đối với mẫu thân. Có lúc nàng chỉ nhắc đến chút ít, hôm sau mẫu thân đã bỏ ăn cả ngày.
"Đánh nhau với con trai Triệu tri phủ, nghe đâu vì tranh giành một tỳ nữ, mặt mũi bị nó làm mất hết, không đánh nó thì không được."
"Người c·h·ế·t có thể sống lại không?" Tạ Ngọc Uyên tự hỏi lòng: "Tuyệt đối không thể."
Cố thị cười tươi: "Tiệm có trăm năm rồi, đồ đạc là loại nhất đẳng, giá cả cũng là nhất đẳng."
Chẳng lẽ là... đại tiểu thư?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.