Cùng Thư Sắc Hoa Hồng - Úy Nhĩ Ngật
Úy Nhĩ Ngật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Chịu Khổ
Trình Kính Giai đầu óc trống rỗng, đứng hình.
Nhớ lại lúc xem phim, cô mặt mày tái mét, đi đứng không vững trở về phòng.
Cậu không tìm cô, cô cũng chẳng tìm cậu.
Thời gian trôi nhanh, mấy tháng qua đi, trong khi cô chẳng hề liên lạc, như thể đã quên sạch sự tồn tại của cậu. Việc không liên lạc trở thành cuộc đấu tranh nội tâm của riêng cậu.
Ông Trình nắm lấy cơ hội, khuyên nhủ bà Mạnh đồng ý cho cô ngủ riêng, bất chấp cô khóc lóc.
Giọng nam khàn đục.
Có phải trí nhớ cậu có vấn đề không?
Nếu thật sự ngủ chung, lẽ nào cô không cảm thấy khó chịu chút nào sao?
Trình Kính Giai không hiểu nổi, đứng hình nhìn cậu ném chăn lên giường rồi lại bước ra.
Định nhắm mắt chịu đựng cho qua.
Nhưng đến cấp hai, tư thế ngủ càng ngày càng tệ. Theo năm tháng, thể lực tăng lên, bà Mạnh cuối cùng cũng không chịu nổi.
Đôi mắt của cậu khẽ cong lên, ánh nhìn lộ rõ vẻ trêu ghẹo:
Người kia ngoại hình ưa nhìn, body chuẩn, giàu có lại lãng mạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao thì đêm nay cô nhất định bám trụ ở đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều này nghĩa là cô không chỉ cuộn một cái chăn thành kén.
Bọc trong chăn quá nóng, Trình Kính Giai chui hẳn ra, đá chăn sang một bên, bàn tay nhỏ phe phẩy quạt mát. Hình ảnh ma quỷ lúc nãy giờ được thay bằng bóng dáng Lý Phùng Trì đi lại dọn dẹp.
"C·h·ế·t tiệt."
Hôm sau.
"Em biết rồi."
Biết cái gì mà biết?
Bị cô đạp tung ra.
Hiểu tính cậu, cô hoàn toàn không nghi ngờ việc cậu sẽ đuổi cô ra khỏi phòng.
Đúng lúc cô tưởng cậu đã nhìn thấu lớp vỏ bọc của mình, sắp vạch trần sự thật rằng cô vừa sợ ma vừa nhát gan dưới vẻ ngoài cứng đầu kia...
Chắc tại cái tính thẳng thắn quá mức của cậu nổi lên rồi.
Căn phòng chìm vào yên lặng. Đến nửa đêm, Trình Kính Giai ôm cả chăn lăn đùng xuống đất, đè trúng Lý Phùng Trì đang ngủ bên dưới khiến cậu rên nhẹ, bừng tỉnh.
Lần này thì Trình Kính Giai nhận ra không theo kịp suy nghĩ nhảy cóc của cậu, mới nói nghiêm túc sẽ ngủ trên giường, giây sau đã đòi trải chiếu.
Trong trạng thái tinh thần căng thẳng, hơi nóng bỗng bốc lên.
Cậu đã có phản ứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này oan ức thật sự!
Trình Kính Giai úp mặt xuống, đầu áp sát người cậu, hơi thở ấm áp phả bên tai. Lý Phùng Trì mơ màng nhìn quanh trong bóng tối đen kịt, ngơ ngác giây lát rồi mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Quan trọng nhất, hiện tại cậu là người theo đuổi cô.
Cô đè nặng lên người cậu. Chỗ ngủ dưới đất chật hẹp, một người còn tạm được, hai người thì không thể cựa quậy, chật chội vô cùng.
Mở mắt, trần nhà trắng xóa hiện ra trước mắt. Cô nhìn xuống tư thế ngủ của mình không khỏi ngớ người. Nhưng vốn biết mình ngủ không yên, việc tự cuộn thành kén như thế này cũng chẳng lạ.
Giờ đây, cô đã đạp tung chăn mình, chui vào chăn cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Kính Giai giờ hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cậu, ánh mắt không giấu nổi sự ngơ ngác.
Lý Phùng Trì thẳng thừng vạch trần cô.
Dựa vào những lần trước cậu chọc tức cô, cô đoán chắc cậu sắp nói ra thứ gì đó không hay.
"Ừ, vậy chị nhích cho em chút chỗ." Trình Kính Giai cười ngượng, cuộn tròn trong chăn dịch sang bên, nhường lại nửa giường.
Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là cậu.
Thả lỏng tinh thần, cô nhắm mắt chẳng mấy chốc đã ngủ.
"Chị muốn chơi c·h·ế·t em à?"
Đó là hai cái chăn.
Trình Kính Giai vẫn hé mắt quan sát, thấy cậu đi liền sốt ruột.
Giá trị của thể diện được mấy xu?
Ít nhất là hẹn hò một thời gian.
Lúc còn nhỏ, tư thế ngủ của cô chưa ảnh hưởng nhiều đến người khác.
"Lý Phùng Trì, em ngủ rồi à?"
Lý Phùng Trì lại thầm chửi thề, nhẹ nhàng rời giường sang phòng bên tắm nước lạnh.
Cậu tự hỏi tự đáp:
Lúc đó cậu đúng là bị quỷ nhập.
"Sợ cái gì? Mấy thứ không tồn tại đó có gì đáng sợ?"
Sao cô có thể thừa nhận mình sợ ma chứ? Chuyện "sợ đến mức muốn đốt nhà" này mà lộ ra thì nhục lắm.
Có lẽ thấy lạnh, nửa trên cô dính chặt lấy cậu như bạch tuộc, áp sát không chừa kẽ hở.
"Vậy chị không ngủ giữa đêm sang phòng em làm gì?"
Nói xong, cậu còn giơ tay chỉ vào chiếc giường cô đang nằm như sợ cô không hiểu.
Sao cậu đột nhiên nổi giận?
Cậu dừng bước. Trình Kính Giai nhìn bóng lưng cậu , lo lắng nuốt nước bọt. Cô sợ cậu bỏ đi mất.
Không phải vấn đề chính.
Thì ra lúc nãy cậu hỏi cô có chắc muốn ngủ chung hay không, cô hoàn toàn không nghe thấy.
Ban đầu, cậu cố chấp với cô, ép mình trở lại nhịp sống bình thường. Ngày ngày học từ sớm đến khuya, chìm đắm trong công việc để không nghĩ về cô.
"Hóa ra bà nội bảo em đừng cho con gái thuê nhà là đúng."
Lý Phùng Trì mỉm cười. Gương mặt điển trai dưới ánh đèn vàng như được phủ lớp kim hoàn lấp lánh.
"Và rồi..."
Lần này cậu không khách khí, dùng lực kéo cô ra.
Cô gọi.
Cậu đã nhận ra cô sợ ma.
Dù sao cậu cũng không định thật sự nằm chung giường, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
Cô không muốn nghe cậu nói nhảm, lại chui tọt vào chăn, nhưng giọng nam trầm ấm vẫn lọt vào tai.
"Chị thích" - Không được, nghe quá ngang ngược.
À, quan trọng nhất là cậu không đắp chút chăn nào, mặc mỗi bộ đồ ngủ nằm nghiêng trên giường.
"Nhưng chị không thể lợi dụng điều đó để không chịu trách nhiệm."
Nhưng Lý Phùng Trì không cho cô cơ hội.
Nghe giọng cô đầy bồn chồn, cậu bất lực.
Nếu một ngày Lý Phùng Trì tán gẫu với Trình Kính Thanh mà nhắc đến thì cô còn mặt mũi nào nữa? Cô thậm chí đã tưởng tượng ra vẻ mặt chế giễu của thằng em trai rồi.
Trình Kính Giai khịt mũi, vừa nói với giọng điệu cứng rắn, vừa cố gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, tự nhủ đi nhủ lại.
Bỏ qua chuyện đó, coi như tính cô bốc đồng, thích đùa, không đáng tin.
-
"Chị Tầng Tầng, tuy em đã trưởng thành và thành thật bày tỏ tình cảm với chị rồi..."
Cô buông tay, chăn rơi xuống người cậu.
"Lý Phùng Trì! Em đi đâu?"
Lý Phùng Trì thấy cô lại trốn, ánh mắt hơi tối lại.
Ngay sau đó.
Trình Kính Giai: ...
"Em định ngủ ở đâu?"
Lý Phùng Trì nhìn vẻ kiều diễm mà cứng đầu của cô tự nhiên muốn bật cười. Nghĩ đến ý kiến của chú Biên về việc ký hợp đồng đưa cô vào làng giải trí, cậu thấy cô khá hợp.
Đêm nào cũng mất ngủ, quầng thâm như gấu trúc.
Không khí đông cứng.
Do dự giây lát, cậu lấy chăn dưới đất, thuận tay leo lên giường mình.
Dù cậu không vạch trần hay châm chọc việc cô sợ ma nhưng cô cảm giác lời cậu sắp nói cũng chẳng khác mấy so với tưởng tượng.
Nghe câu này, Trình Kính Giai đơ người.
Lý do mất ngủ có lẽ vì lương tâm cô cắn rứt, trong lòng bức bối.
Lý Phùng Trì: ...
Sự tĩnh lặng này càng dễ khiến người ta liên tưởng lung tung.
Còn nhớ hồi nhỏ, bà Mạnh cưng chiều cô vô độ, đến tận tiểu học vẫn cho ngủ chung với người lớn, bất chấp phản đối của ông Trình, đêm nào cũng dỗ cô ngủ.
Chương 45: Chịu Khổ
Nghe vậy, ánh mắt Lý Phùng Trì tối lại, ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cô.
Trình Kính Giai l**m môi, tế bào não hoạt động hết công suất, tay nắm chăn đẫm mồ hôi mà vẫn không nghĩ ra lý do hợp lý.
Cuối cùng Lý Phùng Trì vẫn không kìm được, không cam tâm bị lãng quên. Cậu quyết tâm xin nghỉ, mua vé chuyến sớm nhất đến tìm cô.
"Thoải mái giở trò với em sao?"
Một mình trong phòng tối, đầu óc lại nghĩ lung tung.
"Không ngủ thì phí."
Trình Kính Giai đành thôi, chui sâu vào chăn, nghĩ mai nói cũng không muộn rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Không ngờ lại mắc kẹt ở chỗ nhạy cảm.
Chà, khó chiều.
Nghĩ đến đây, một nỗi buồn vô cớ bao trùm trái tim cậu, thật sự cảm thấy nản lòng.
Cậu muốn đi tắm, nhưng tắm trong phòng này sẽ đánh thức cô. Nếu cô tỉnh dậy, cậu không biết giải thích thế nào.
Trình Kính Giai cựa quậy khó chịu, động tác trở mình kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tâm trí Trình Kính Giai như ngựa hoang không cương, lại một lần nữa mất kiểm soát.
Cô chẳng nghe rõ Lý Phùng Trì hỏi gì, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Hai người không nói thêm lời nào. Lý Phùng Trì sau khi trải chiếu xong thì tắt đèn nằm xuống.
Lý Phùng Trì nghiến răng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tư duy người trẻ thời nay biến hóa khôn lường vậy sao?
Lý Phùng Trì bất đắc dĩ đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cô cùng chăn sang một bên. Vừa thoát khỏi, cô lại ôm chặt lấy cậu.
"Chị làm gì thế?"
Những hình ảnh kinh dị hiện lên khiến cô hoang tưởng.
Khuôn mặt cô dâu ma hiện lên rõ mồn một trong đầu, nhe răng cười với cô một cách ghê rợn.
Câu hỏi này thật khó trả lời.
"Hay chị đi cùng em?"
"Đúng rồi đấy, thầy bói khốn kiếp, đoán trúng hết rồi còn hỏi làm gì nữa?"
Cơn buồn ngủ ập đến. Khi cậu nửa tỉnh nửa mê, không khí quanh đột nhiên lạnh giá, nhưng trong lòng lại ấm áp bởi người đẹp ôm ấp, thật sự như bị kẹt giữa lửa và băng.
Nhưng mãi không xong, xương cốt lạnh cóng mà phản ứng vẫn không biến mất.
Sợ đánh thức cậu, mọi động tác của cô đều cực kỳ cẩn thận. Kéo chăn từ chân lên từng chút một, kiểu rón rén như kẻ trộm này thật mệt mỏi.
"Lý Phùng Trì."
Lý Phùng Trì không ngạc nhiên, gật đầu rồi bước ra.
Hơi lạnh luồn vào da thịt, tích tụ nhiệt lượng tan biến, như muốn đóng băng tủy xương. Nhưng cậu vẫn không động tay nhặt chăn.
So với cậu - kẻ không có gì trong tay, lại còn vướng đủ thứ rắc rối - tốt hơn không chỉ một hai bậc.
Trình Kính Giai hiếm hoi có một giấc ngủ ngon, chất lượng giấc ngủ tăng vọt. Cô không bị tỉnh giấc nửa đêm khó ngủ lại, cũng không gặp ác mộng.
Không ngờ khi gặp lại, lại chứng kiến cảnh cô được tỏ tình.
Trình Kính Giai: ...
Trong bóng tối, cổ họng Lý Phùng Trì lăn một cái, thốt lời tục tĩu:
Trình Kính Giai sợ thật. Trong lòng ân hận vì đã xem phim ma.
Mấy tháng không gặp, họ chẳng liên lạc, không một tin nhắn, không một cuộc gọi.
Nghĩ lại đều là lỗi của cô.
Cô xấu hổ bứt móng tay, một lúc sau mới giữ vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng tách cái kén chăn ra, kéo một chiếc chăn, cẩn thận ngồi dậy và đắp lên người Lý Phùng Trì.
Dù phòng tối om, cô cũng không liên tưởng đến yêu quái nữa.
"Lý Phùng Trì."
Nếu không thấy cậu, với ánh mắt dao động của Trình Kính Giai, cô đã đồng ý với người kia rồi.
Cậu thở dài, định sang phòng cô lấy thêm chăn.
Gọi mấy lần không thấy cậu cử động, hình như đã ngủ say.
Lý Phùng Trì vẫn đứng bên giường, thấy cô chui ra, nhướng mày: "Sợ thế à?"
Cậu suýt nữa đã tin cô không sợ ma, chỉ đơn thuần là đang trêu chọc cậu thôi.
Trình Kính Giai thờ ơ: "Ừ."
Cô thừa nhận mình là con c·h·ó nhát!
Lý Phùng Trì quay lại, l**m môi khô, cười nói: "Em đi lấy chăn."
Lý Phùng Trì đành ôm lấy eo thon của cô bế lên giường, đắp chăn cẩn thận.
Lý Phùng Trì bất lực, cười lạnh: "Thôi, em ngủ dưới đất."
Còn cậu - kẻ bị cướp chăn - đành chịu đựng suốt đêm như vậy sao??
Hàng mi dài của Lý Phùng Trì khẽ rung.
Chuyện này có liên quan gì đến tình huống hiện tại chứ?
Trình Kính Giai suýt buông xuôi, định nói thẳng:
Cô chỉ hỏi cho có lệ thôi.
Nhưng giờ nhìn cô chiếm dụng chiếc giường của mình với vẻ kiêu kỳ như công chúa hoàng gia, cậu không nhịn được muốn trêu chọc.
Chỉ là khi ý thức dần tỉnh táo nhưng mắt còn chưa muốn mở, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, như bị trói chặt suốt đêm, không thể cựa quậy.
Trình Kính Giai ban đầu không nhận ra cậu đang tức giận, còn thắc mắc sao cậu khách sáo thế, dù là phòng cậu, giường cậu. Nhưng cô vẫn dịu dàng nhận lời cảm ơn kỳ lạ này, khoát tay: "Không có chi."
Nhưng cậu không phải thú vật.
Không có ma.
Cô biết dưới giường có Lý Phùng Trì. Gương mặt cậu lạnh lùng đến ma cũng phải sợ nên cô không nghĩ ngợi nữa.
Như lúc này, cô diễn còn giống thật ấy chứ.
Trình Kính Giai run rẩy chỉ vào hạ bộ cậu: "Lý Phùng Trì, sao nó... nó đứng lên thế kia?"
Nếu bỏ qua chi tiết đôi tay mềm mại đang nắm chặt mép chăn.
Khi cậu ôm chăn trắng vào, nghe tiếng động, cô mới chui ra.
"Tâm sự" - Bản thân cô còn không tin.
Mặt đỏ bừng vì ngột ngạt, thấy cậu là yên tâm, bèn hỏi:
Không có ma.
Vấn đề là cô đã cướp mất chăn của Lý Phùng Trì, tự cuộn mình ngủ ngon lành đến sáng.
Cô không có!
Hoặc tệ hơn.
Cô chiếm giường của cậu, lại vì sợ ma mà bắt cậu phải ngủ dưới đất.
Còn cậu thì nằm ườn trên giường, không thèm nhặt chăn bị cô đạp xuống đất.
Có lẽ cô xem cậu chỉ như con c·h·ó cảnh tùy hứng, nghĩ đến thì trêu chọc, muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi.
Không chỉ vậy, cô còn đạp bay nửa chăn cậu, mảnh vải vướng ở eo che hờ phần dưới. Còn cô thì nằm đè lên chăn cậu, toàn thân phơi ra ngoài không khí lạnh.
Chỉ là không ngờ cô sợ đến mức trong lúc cậu tắm đã chạy sang phòng cậu. Giờ chắc định ngủ chung đêm nay.
Trình Kính Giai trằn trọc không ngủ được, nhưng không phải vì sợ ma.
Trình Kính Giai đầu óc đầy dấu chấm hỏi: ?
Trước đây cô không thích trêu chọc cậu sao?
Chị Tầng Tầng nhát thật đấy.
Ma quỷ dù có thật hay không cũng đáng sợ vô cùng!!!
"Em cảm ơn chị."
Diễn biến này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Cậu đã bày tỏ tình cảm rõ ràng.
Thái độ hờ hững này của cô khiến Lý Phùng Trì nhanh chóng hiểu ra. Cậu nhướng mày đề nghị:
Vì vậy, khi cô chui ra khỏi cái kén chăn và thấy Lý Phùng Trì đang ngủ bên cạnh, cô thực sự giật mình.
Trình Kính Giai sợ cậu tỉnh dậy sẽ khiến cô c·h·ế·t xỉu vì ngượng nên không thèm quan tâm tại sao cậu lại nằm chung giường.
Trình Kính Giai nuốt nước bọt mấy lần, đưa mắt nhìn lại cái kén chăn của mình tối qua. Sau khi xác nhận kỹ, đôi mắt phượng xinh đẹp tròn xoe.
Chỉ trong chăn mới an toàn, mặc kệ Lý Phùng Trì có chê cười.
Lý Phùng Trì rốt cuộc đang muốn gì?
Trình Kính Giai ngủ cực kỳ không yên. Vừa mới bế cô lên giường, mỗi người một chăn.
Trình Kính Giai cuộn tròn trên giường, mắt nhìn vô hướng lên trần nhà. Trong không gian tĩnh lặng, cố chịu đựng vài phút rồi lại chui vào chăn.
Cậu giật phắt mảnh chăn đắp dưới thân, cuộn cô vào chăn như kén rồi lăn sang một bên.
Cô nhất quyết: "Không đi!"
Dù động tác đã rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn kéo hở chăn của cô. Cảm thấy lạnh, cô vô thức tìm đến nguồn nhiệt.
Miễn cậu còn quay lại là được.
Thêm nữa, bên trong chăn tối om, vốn đã ngột ngạt, Trình Kính Giai không chịu nổi nữa, thò đầu ra thở hổn hển.
Cậu cắn nhẹ má trong, giọng chân thành tiếp tục:
Đàn ông chân chính, tình huống đó mà không phản ứng mới là bất thường.
Lý Phùng Trì tỉnh táo trở lại, tình huống trước mắt khiến cậu bất ngờ.
Sau một hồi vật lộn với suy nghĩ, cô hít sâu chuẩn bị xin lỗi, gọi khẽ:
Không.
Cậu bịa chuyện!
Cô chỉ muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Những cảnh phim kinh dị vừa xem không ngừng hiện lại.
C·h·ế·t tiệt, đáng ra không nên xem phim ma với cô.
Nhưng Lý Phùng Trì bỗng im bặt, không gian bên ngoài chăn chợt yên ắng lạ thường.
Dưới dòng nước lạnh buốt, nỗi hối hận trong lòng cậu lên đến đỉnh điểm.
Sao có thể để con gái ngủ trên giường mình mà không danh phận gì được?
Trình Kính Giai không hiểu tại sao cậu lại im lặng, trong lòng âm thầm suy đoán.
Phiền.
Đứng từ xa nhìn, cậu thật lòng cảm thấy họ xứng đôi vừa lứa, hợp nhau hơn cậu nhiều.
"Phòng em, nếu không ngủ trên giường thì em ngủ ở đâu?"
Giọng cậu tự nhiên, không chút gợn sóng. Nhưng Trình Kính Giai đang làm chuyện xấu nên cảm thấy câu này ẩn ý chê cô sợ ma, phải theo cả khi lấy chăn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.