Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86
Lục Vô Cữu khựng lại, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì nàng bỗng nhiên ngộ ra: “Ta hiểu rồi, là mới nghĩ ra đúng không? Chỉ có thể trách ta vận khí không tốt, không kịp lúc.”
“Nhưng mà… ngươi đã nghĩ ra tại sao không nói cho ta biết?” Liên Kiều lại nhíu mày.
Hoàn toàn khác với những gì Yến Vô Song tưởng tượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vô Cữu suy nghĩ một chút: “Không phải, ta… ừm, nàng… kỳ thật không làm gì cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, nàng nhanh chóng bò dậy chỉnh lại quần áo cho “Liên Kiều”, chỉnh đốn đàng hoàng, như sợ bị người ta nhìn thấy vậy.
Yến Vô Song cười khẩy: “Bây giờ mới biết hối hận, lúc nãy ngươi làm gì rồi, ta nói cho ngươi biết, Liên Kiều tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Không khí lập tức im lặng.
Sau đó, mặt nàng đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ, ngàn vạn lời nói hóa thành một câu.
Liên Kiều chỉ đành bảo hắn bịt mắt lại, định cởi y phục tự mình bôi thuốc vào những chỗ đó.
Yến Vô Song kinh ngạc: “Vậy mà ngươi còn nói đỡ cho hắn? Ngươi có phải bị mê hoặc rồi không?”
“Lục Vô Cữu” tức đến mặt đỏ bừng: “Yến Vô Song, ta đã giúp ngươi chép bài, thay ngươi đi học bao nhiêu lần, vậy mà ngươi không nhận ra ta?”
Liên Kiều bực mình: “Ngươi còn dám nói!”
“Không làm gì cả?” Yến Vô Song há hốc mồm, “Ngươi có phải thật sự ngốc rồi không, hắn, hắn còn sờ ngươi một cái.”
Liên Kiều đang ngồi bệt dưới đất chớp chớp mắt ngây dại, không thể tin nổi.
Vừa dứt lời, hai trong ba người đều ý thức được điều không ổn, nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Yến Vô Song nhanh chóng giật tấm vải bịt mắt trên mắt “Liên Kiều” xuống, rồi ấn “cô nàng” cúi đầu xuống.
Liên Kiều bình tĩnh quá mức, tại sao Lục Vô Cữu lại tức giận như vậy?
“Nhìn cho kỹ tên cầm thú kia đã làm gì với ngươi, đừng nói đỡ cho hắn nữa!”
Yến Vô Song hơi bối rối: “Khoan đã… Giọng điệu này, ngươi là Liên Kiều?”
Lục Vô Cữu cũng không nói gì, mặc kệ nàng cởi áo đến eo.
“Vô sỉ, ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi!”
“Được rồi được rồi.” Yến Vô Song vội vàng im miệng, rồi lại gần, làm động tác c.h.é.m đầu, “Việc này phải làm sao bây giờ, hay là, ta móc mắt hắn nhé?”
Một lát sau, hắn hất tay Yến Vô Song ra: “…Không sao, không cần bận tâm.”
Lúc này, chỉ thấy “Lục Vô Cữu” siết chặt nắm đấm, hai mắt tóe lửa, như d.a.o găm phóng về phía này.
Đuổi “Lục Vô Cữu” đi rồi, Yến Vô Song lại nhanh chóng đỡ “Liên Kiều” đang nằm trên giường dậy: “Thế nào, không sao chứ?”
Nếu để người không biết chuyện nhìn thấy, thế nào cũng nghĩ đây là một màn lưu manh có ý đồ xấu, cưỡng ép nữ tử nhà lành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lục Vô Cữu” chậm rãi buông nắm đấm, rồi thở dài: “Thôi, ta không so đo với ngươi.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lục Vô Cữu đau đầu: “…Chỉ là bôi thuốc thôi.”
A a a Yến Vô Song, ta hận ngươi!
Nàng xua tay: “Không phải, Vô Song, ngươi nghe ta giải thích…”
Nàng - Liên Kiều thật, vội vàng cúi người né tránh cú đ.ấ.m này, ngã phịch xuống đất, mồ hôi đầm đìa.
Yến Vô Song trừng mắt lại: “Nhìn cái gì, làm ra chuyện như vậy, ngươi còn dám trừng mắt?”
Yến Vô Song ngơ ngác: “Ngươi còn có thể là ai? Chẳng lẽ là ngươi bị bắt quả tang nên thẹn quá hóa giận, tự tìm lý do cho mình sao?”
Liên Kiều tức tối: “Ý kiến tồi! Bây giờ hắn đang dùng thân thể của ta, ngươi định móc mắt ta sao?”
Vì vậy, Yến Vô Song mắt tinh vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt, đồng tử rung chuyển.
Quan trọng là nữ tử đó còn bị bịt mắt bằng dải áo, bị ấn trên giường, trông như không có sức phản kháng.
Một lát sau, Lục Vô Cữu chậm rãi ngẩng đầu, rồi nhìn về phía Liên Kiều, nhướn mày: “Nàng đã thấy rồi đấy, không liên quan đến ta.”
Chương 86
Vì vậy, liền có một màn vô cùng kỳ quái.
Yến Vô Song nóng nảy đạp một cước vào cửa sổ, nhanh chóng nhảy vào, một quyền đ.ấ.m về phía “Lục Vô Cữu”, quát lớn: “Tên d*m t*c, ngươi dám mê hoặc Liên Kiều, còn định cưỡng ép nàng!”
Mà thật không may, Yến Vô Song, người không biết chuyện này, vừa hay đi ngang qua cửa, lại trùng hợp lúc Liên Kiều mở cửa sổ cho thoáng khí sáng nay, cửa sổ chưa đóng kín, hé ra một khe hở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Yến Vô Song làm sao chịu nghe, lại ném một cái ghế tới, dọa cho nàng vội vàng lăn lộn ôm đầu né tránh.
Yến Vô Song nhìn “cô nàng” một cách kỳ quái, rồi vỗ đầu: “Ồ, ta quên mất, ngươi còn bị bịt mắt, e là vẫn chưa nhìn thấy quần áo của mình đã bị cởi ra.”
Chắc là lần đầu tiên Lục Vô Cữu gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, hiếm khi im lặng.
Lục Vô Cữu hơi nhếch môi: “Nàng nói đúng.”
Bầu không khí này thật sự quá kỳ quái.
Liên Kiều bất đắc dĩ gật đầu: “Không phải ta thì là ai!”
Chỉ thấy một nam tử anh tuấn cao lớn thô lỗ xé áo một nữ tử xinh đẹp, sau đó đưa tay sờ lên làn da trắng nõn của nữ tử, còn bóp một cái.
Yến Vô Song kinh ngạc: “Hỏng rồi! Vậy vừa nãy ta ấn Lục Vô Cữu cúi đầu, chẳng phải Lục Vô Cữu đã nhìn thấy hết của ngươi rồi sao?”
“Lục Vô Cữu” tức giận đến đỏ mặt, cuối cùng không nhịn được nữa: “Ngươi nhìn cho kỹ xem ta là ai!”
Liên Kiều bèn thở dài than ngắn, nhưng phương pháp này cũng có nhược điểm, sau khi trở về trên người nàng mọc ra một số mầm cành đào nhỏ, vừa hay ở trên cánh tay và phía trên bụng, những chỗ này không tiện cho Lục Vô Cữu nhìn thấy, không nhìn thấy thì cũng không thể điều khiển giọt thuốc… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.