Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52
Nhưng hắn không nói gì, vì vậy Liên Kiều vừa xem tường vừa lén nhìn hắn, cố gắng moi móc chút thông tin.
Liên Kiều cúi đầu nhìn chiếc váy màu vàng nhạt đang mặc kín mít trên người, còn tưởng là dính bụi, nhưng nhìn trước ngó sau, không có gì bất thường.
Chương 52
Hôm nay Lục Vô Cữu làm sao vậy? Thật kỳ quái.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ có một ngày lại thấy một tấm biển sống lại, giống như vừa được sơn lại.
Giọng điệu tấm biển lạnh lùng: "... Ta nói là thời gian, nàng không phát hiện ra trăng đã dịch chuyển về phía tây, một canh giờ đã trôi qua sao?"
Lục Vô Cữu chỉ thản nhiên nói: "Chỉ là thứ ngay cả thần trí cũng không hoàn chỉnh, có gì đáng lo lắng."
Nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, phủi phủi y phục, bộ dạng tránh né.
Tấm biển kia dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.
Liên Kiều lập tức ngẩng đầu, nhưng trên trời trừ vài ngôi sao và một vầng trăng tròn ra thì không còn gì khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên Kiều xem từng bức một, phát hiện những bức họa này có đủ mọi loại người già trẻ gái trai, giàu nghèo cũng khác nhau, hoàn toàn không tìm ra quy luật.
Hai người lập tức lùi lại gần nhau, lưng dựa vào nhau, nhưng lúc này, giữa bọn họ lại đột nhiên mọc lên một bức tường mỏng, ngăn cách bọn họ, đồng thời từ bức tường còn tỏa ra làn khói dày đặc.
Ảo cảnh gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên Kiều cứng đờ, hừ, thật nhỏ mọn, nhìn cũng không cho nhìn sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng suy nghĩ: "Một kế không thành, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua chứ?"
"Đây là ảo cảnh trong ảo cảnh, đừng để bị mê hoặc!"
Liên Kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó xem xét nội dung của những viên gạch khắc họa này, chỉ thấy có viên khắc cảnh tượng ngồi đối ẩm trong đình đài lầu các, có viên là cảnh cả nhà đoàn viên đêm trăng tròn, còn có viên miêu tả cảnh một thiếu nữ ngồi trên xích đu đu đưa cao bằng tường viện, nhìn xa xăm ra bên ngoài.
Liên Kiều thở dài, còn không bằng đánh nhau một trận!
"Nàng đang nhìn cái gì?"
Ảo cảnh loại này nàng trước đây cũng không phải chưa từng gặp qua, dù biến hoá khôn lường đến đâu cũng không thể thoát khỏi ngũ hành bát quái, chỉ cần phá vỡ trận nhãn, tất cả ảo ảnh đều sẽ tự tan biến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ngờ vừa nhìn lại thật sự có chỗ kỳ lạ, những viên gạch này trông giống hệt nhau, nhưng nhìn kỹ thì thấy có rất nhiều viên gạch được khắc họa.
Vì vậy, Liên Kiều đã chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ, chữ viết trên tấm biển dần dần giãn ra, thậm chí trở nên mạnh mẽ, như thể vừa được quét sơn lại.
Nhìn qua nhìn lại vài lần, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói giễu cợt.
Loại gạch khắc họa này thường xuất hiện trong lăng mộ, dùng để khắc ghi sự tích cuộc đời của chủ mộ, Liên Kiều thật sự không ngờ ảo cảnh Khung Đồng Ấn lại có thứ này.
Xoay người vài lần, tấm biển bên dưới đột nhiên căng cứng, ngay cả nét chữ trên đó cũng hơi méo mó, Liên Kiều lập tức cúi đầu, cảnh giác: "Sao vậy, ngươi phát hiện ra điều gì bất thường sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà điều kỳ quái nhất trong ảo cảnh này chính là bốn bức tường có thể tự động sinh trưởng, Liên Kiều cảm thấy, trận nhãn tám chín phần mười là giấu trong một viên gạch nào đó giống hệt nhau, vì vậy dứt khoát nhìn từng viên một, thử xem có gì bất thường không.
Lúc này, Lục Vô Cữu cũng đang nhìn tường, nhưng hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, hình như đã phát hiện ra điều gì đó.
Ồn ào hỗn loạn, dường như còn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:
Liên Kiều quay đầu tìm trận nhãn, không để ý đến hắn nữa.
Nhưng hắn không ngờ, dù không phát tác nữa, người trong ảo cảnh d*c v*ng của hắn cũng chỉ mặc thêm một lớp áo mỏng, như mây nhẹ tuyết bay, mềm mại mỏng manh, nhưng cũng chẳng khá hơn lúc nãy là bao.
Chỉ là, có thể cảm nhận được đều là những cảnh tượng tốt đẹp.
Liên Kiều rất không ưa tác phong của hắn, cảnh giác đánh giá xung quanh.
Liên Kiều lập tức căng thẳng, ngay cả lông mi cũng không chớp, hạ giọng: "Ở phương vị nào?"
Nàng vừa nói vừa lặng lẽ tháo một chiếc bông tai giấu trong lòng bàn tay để che giấu sự xấu hổ, sau đó, chỉ nghe tấm biển cười lạnh một tiếng.
Lục Vô Cữu xoa thái dương, càng thêm đau đầu.
Liên Kiều nhanh chóng che miệng mũi, nhưng đã muộn, dường như có thứ gì đó đang cuốn nàng hút về một nơi, nàng chống kiếm xuống đất, ý thức hơi mơ hồ, mũi kiếm xoẹt lửa dài trên mặt đất, nhưng lực hút đột nhiên mạnh lên, bùm một tiếng, Liên Kiều chóng mặt, bay về phía bức tường.
Liên Kiều như thấy quỷ, sờ sờ đầu.
Nàng cố ý hung dữ nhìn lại: "Ai nhìn ngươi, ta làm rơi bông tai, đang tìm đồ đấy, tự luyến!"
Giọng điệu tấm biển vẫn không tốt: "Trên trời."
"..."
Liên Kiều tức giận dậm chân, quay lại tìm trận nhãn, nào ngờ, vô tình ấn tay lên một viên gạch trống trơn, ngay sau đó, viên gạch đó đột nhiên thụt vào trong, rồi bốn bức tường xoay chuyển nhanh chóng tổ hợp lại.
Lúc này, thoát khỏi sự trói buộc của tình cổ, Lục Vô Cữu quả thật cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng bọn họ đều trúng tình cổ, đừng nói động thủ, thậm chí còn phải ôm nhau, không rời nửa bước.
Xem ra, ảo cảnh này thực chất là một lăng mộ khổng lồ, quyết tâm nhốt c.h.ế.t bọn họ!
Nàng không hiểu: "Đâu, sao ta không thấy gì cả."
Tấm biển im lặng một lúc: "... Ừm, cho nên, nàng… trước tiên đừng động đậy."
Liên Kiều lập tức nhảy xuống: "Sao không nói sớm, ngươi tưởng ta muốn ôm ngươi à!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.